“ Nói linh tinh.” Triệu Nguyên Tá lớn tiếng quát:” Ngươi là thứ bại tướng tư cách gì mà lên tiếng, 5 vạn quân mà diệt 20 vạn quân, ngươi nghĩ ngươi là ai?”
Dương Nghiệp nhẹ nhàng buông một câu:” 10 vạn cấm quân tinh nhuệ nhất của vương gia không đột phá được vòng vây 5 vạn quân Liêu cứu quan gia, vậy còn phải nói về sức chiến đấu của quân Liêu sao?”
Triệu Nguyên Tá nghẹn lời, giở giọng cùn:” Các, các ngươi không muốn cứu phụ hoàng ta, các ngươi muốn mưu phản!”
Lãnh Nghệ nói vang đại điện:” Vương gia, rốt cuộc ai có 10 vạn tinh binh lại không muốn cứu quan gia, khiến quan gia rơi vào trùng vây? Vương gia nói đi.”
“ Ngươi ~~” Triệu Nguyên Tá chột dạ, không phản bác được:
“ Đủ rồi, đừng tranh chấp nữa.” Hoa Nhị hiếm khi thể hiện quyền uy:” Hôm nay mọi người có thể lên tiếng, ai gia miễn tội, ai gia muốn nghe suy nghĩ thật của mọi người còn quyết đoán. Vương gia thân là trưởng tử, ai gia rất hiểu tâm tình của ngài, nhưng càng lúc như thế càng phải bình tĩnh, càng phải cẩn thận. Nếu không, không phải cứu quan gia, mà là hại quan gia.”
Lời này vừa có tình vừa có lý, Triệu Nguyên Tá đành ngậm miệng lại.
Hoa Nhị tiếp tục điểm danh:” Triệu khanh, nói tiếp đi.”
“ Vâng!” Triệu Phổ khom người nói:” Vì sao quân Liêu bao vây 20 vạn quân ta, thần suy đoán ...”
“ Tối đa chỉ có 15 vạn quân thôi!” Dương Nghiệp xen vào đính chính:
Thực ra mọi người đều hiểu điều này, chỉ là vẫn bưng tai trộm chuông mà thôi, Triệu Nguyên Tá nhảy dựng lên:” Là do ngươi giết, thứ ác tặc!”
“ Hai quân giao chiến, sinh tử khó tránh.” Dương Nghiệp trầm giọng nói:” Với lại 5 vạn quân đó, chết là số ít, chạy là phần nhiều, vì thế ta khuyên quan gia, đừng xuất binh đánh Liêu.”
Triệu Phổ gật gù:” Câu này ta tin, sức chiến đấu của sương quân thật là ... Ài, vừa rồi tướng quân nói, với sức chiến đấu của quân Liêu, tối đa hai ngày đại phá quân ta. Mà quân ta gần nhất là ở Dịch Châu, dốc toàn lực tới cũng mất ba ngày. Lại phải đối diện với 20 vạn thiết kỵ tinh nhuệ. Điều quân từ kinh thành thì đánh rắn động cỏ, dù xuất binh cũng không thể cứu, nên xuất binh là hạ sách.”
Nếu không đi tiếp cứu thì không thể có cớ nắm hết cấm quân Triệu Nguyên Tá lại hùng hổ nhảy vào:” Chẳng lẽ trơ mắt nhìn phụ hoàng ta bị vây khốn, ngươi đang mưu phản.”
Đôi mắt lờ đờ của Triệu Phổ mở to:” Điện hạ, nếu nói thế lúc điện hạ có 10 vạn quân phải đối diện với 5 vạn quân địch, nhận chiếu thư của quan gia, lại không liều mình đánh vào cứu quan gia, có phải là có ý làm phản không? Hơn nữa thừa biết chúng ta chỉ cần xuất binh là quân Liêu phá thành giết quan gia, vẫn cố ý xuất binh, có phải là có ý đồ mượn đao giết người?”
Triệu Nguyên Tá nào ngờ ông ta lại nói thẳng thừng ra như vậy:” Ông, ông ngậm máu phun ngươi ...”
“ Nguyên Tá hoàng tử, ai gia đã nói, hôm nay mọi người nói ra đều được miễn tội, nếu còn tiếp tục chỉ trích đại thần mưu phản, ngăn cản người khác ý kiến, ai gia sẽ nhận định hoàng tử mới là người hông muốn cứu quan gia đó.” Hoa Nhị vỗ bàn quát:
Triệu Nguyên Tá im re không dám nói nữa.
Hướng Củng, lão già hám gái sợ ma nãy giờ quan sát một hồi, ông ta thuộc phe lão thần hướng về tiên đế Triệu Khuông Dận. Xét tình hình này, một khi chuyện diễn biến xấu, đáng lẽ quyền hành giao cho trưởng tử Triệu Nguyên Tá mới đúng, vậy mà hoàng hậu rõ ràng không hướng về phía hắn, ông ta cảm thấy đây là cơ hội:” Lão thần là người đất vàng chôn đến cổ rồi, lớn gan nói một câu, hiện nếu quan gia ở thành Lương Hương không kháng cự được hai ngày, vậy chúng ta toàn lực xuất binh là ép quân Liêu ra tay, như thế quan gia sẽ nguy hiểm. Cho nên vạn bất đắc dĩ không nên xuất binh. Nhưng phải nghĩ cách cứu quan gia ra.”
Trong lời của ông ta, không xuất binh mới là trọng yếu, còn cứu quan gia chỉ là nói cho có thôi, ai không nghe ra? Tả thập di Lý Hãn cũng rời hàng:” Thần có chỗ này không hiểu, vì sao chúng có thể phá thành trong hai ngày, lại không trực tiếp bắt quan gia, thế chẳng phải càng tiện mặc cả sao?”
Triệu Phổ giải thích:” Đó là chỗ thông minh của quân Liêu, nếu quan gia đã bị bắt, vậy bên ta không còn bất kỳ lựa chọn nào là phải dồn quân quyết chiến với chúng. Liêu tuy mạnh song không thắng được chúng ta, kết quả là lưỡng bị câu thương, không ai được gì hết. Nhưng chỉ vây không diệt làm chúng ta ném chuột sợ vỡ đồ, chúng ta sẽ như nắm cát rời, đánh không được, không đánh cũng không được, như thế chúng mới có cơ hội trục lợi.”
Mọi người gật đầu tán thành, đây là tâm tư của phần đông.
Lý Hãn chắp tay:” Vậy chỉ còn cách đàm phán thôi, tuy điều kiện chúng đưa ra là không thể chấp nhận. Nhưng đàm phán phải mặc cả, chúng ta tranh thủ bằng giá thấp nhất, nghênh đón quan gia trở về.”
Phía văn thần đều tán đồng, nói hòa đàm là tốt nhất.
Hoa Nhị điểm danh:” Sở khanh, các khanh chấp chưởng xu mật viện, chiến hay hòa, các khanh ý kiến đi.”
Sở Chiêu Phụ không còn cách né tránh, đành đáp:” Hòa hay chiến, quan hệ trọng đại, không thể không cẩn thận, quan gia bị vây hãm, phải nghĩ mọi cách cứu ra. Phàm là cách cứu được quan gia, thần đều giơ tay tán thành.”
Phó sứ Thạch Hi Tái cũng tán đồng.
Ai chẳng nghe ra bọn họ chơi trò nước đôi, không muốn gánh trách nhiệm chứ? Người có nhiệt huyết đều ngán ngẩm.
Hoa Nhị lại phải điểm danh:” Thẩm khanh, khanh nói đi.”
Lưu thủ tể tướng Thẩm Luân lề mề nói:” Các vị đại nhân nói đều có lý, chúng ta ném chuột sợ vỡ đồ, đánh không thể đánh, nên thần thấy cố gắng thông qua đàm phán giải quyết. Song điều kiện của nước Liêu là không thể chấp nhận, vì thế nhân tuyển đi đàm phán với chúng phải chọn cho cẩn thận.”
Hoa Nhị nhìn Lãnh Nghệ:” Ý Lãnh thống lĩnh ra sao?”
“ Thần đồng ý với ý kiến các vị đại thần, không có gì muốn nói thêm cả.”
Mặc dù tướng lĩnh cấm quân đều có ý muốn xuất chiến, nhưng bọn họ là quan võ, không đủ lý lẽ đấu với đám quan văn. Hơn nữa trước đó đã nói, xuất binh là dồn quan gia vào chỗ chết, ai muốn gánh tội này, vì thế không ai nói gì.
Hoa Nhị đợi một lúc không ai lên tiếng mới nói:” Vậy mọi người đồng ý rằng sẽ hòa đàm, giờ chúng ta thương lượng xem ai sẽ đi, nhân số không thể quá nhiều, năm người là đủ. Triệu khanh, khanh là tể tương của tiên đế, lại là trọng thần quan gia nể trọng, khanh nói đi.”