Lãnh Nghệ vừa mới đóng cửa lại, Hoa Nhị đã nhào vào lòng y khóc nức nở, lúc này y không hề đeo mặt nạ, y khe khẽ vỗ lưng nàng:” Sao vậy, đang yên đang lành sao lại khóc?”
“ Người ta sợ mà, vừa rồi ông ấy muốn giết chàng, người ta chỉ sợ.” Hoa Nhị thực sự sợ hãi:” Tuy ông ta tha cho chàng rồi, nhưng ông ta tính tình cổ quái, võ công cao cường, thân phận lại cao khiếp người, ai biết bao giờ giở quẻ, thiếp nhất định phải giết ông ta.”
Lãnh Nghệ lắc đầu:” Không cần đâu, ông ta sẽ không giết ta, vì nữ nhi của ông ta là hảo hữu của ta.”
Hoa Nhị chớp hàng mi ướt sượt:” Bằng hữu?”
Lãnh Nghệ nâng cằm nàng lên hôn nhẹ:” Sao thế, ghen à?”
“ Đương nhiên, nhưng người ta không thể gả cho chàng, cho nên cũng không thể ước thúc chàng.” Hoa Nhị ngũng nguẩy giãy người, đồng thời toàn thân phát ra mùi hương ngào ngạt, nàng sớm nhận ra, tình cảm của mình và Lãnh Nghệ không đơn giản vì y là người đeo mặt nạ nữa, đến khi thấy Triệu Hoằng Tú muốn giết y, nàng tự nhiên theo bản năng lao ra bảo vệ, lúc đó nàng mới biết kỳ thực mình thích y chứ không phải là cái mặt nạ kia, không biết vì sao lại như thế:
Lãnh Nghệ cũng không nhắc tới vấn đề y và Mạnh Sưởng nữa, tránh làm khó nàng, huống hồ mùi hương kia kích thích khiến tình dục y dâng cao ngùn ngụt. Lập tức bế ngang người nàng lên, ngồi xuống chiếc ghế tựa gần đó, tay phải vội vã tìm lên đồi ngực mềm mại, liền đó là nụ hôn nóng bỏng, tay trái cấp tốc luồn qua chiếc váy màu hoàng yến, thuận theo chân ngọc tiến thẳng tới nơi thần bí.
Đây là lần đầu tiên hai người hoan ái với không cần mặt nạ kia, cảm giác kích thích, động tác hắn trở nên có chút thô bạo, sau khi cởi bỏ dây lưng của nàng, bỏ qua cả giai đoạn chuẩn bị ban đầu, mạnh mẽ tiến vào thân thể của nàng.
Cuối cùng mây tan mưa tạnh.
Hoa Nhị thỏa mãn, thực sự thỏa mãn, lần này nàng thực sự hoan ái với người mình yêu thích, không phải là tìm kiếm lại hồi ức đã mất, lừa mình lừa người nữa.
Nàng không quan tâm nữa, chỉ biết lúc này mình rất hạnh phúc, hai tay nâng má y, nhìn say đắm, như muốn ghi sâu gương mặt này trong lòng.
Lãnh Nghẹ vẫn ôm lấy thân thể ưu mỹ của Hoa Lân không chịu rời xa, nghiêng đầu hôn lên gò má hồng, đó là dư hỏa còn lại sau cơn xúc cảm mãnh liệt, chỉ là lúc này không thể không nói vài chuyện mất hứng:” Sắp cuối năm rồi, quan viên sẽ vào kinh báo cáo, ta muốn tìm một số quan viên có năng lực thực tế ở địa phương. Nên ta muốn nàng hạ ý chỉ, để ta khảo hạch quan viên địa phương, Thẩm Luân khảo hạch quan viên kinh thành. Đồng thời yêu cầu lần này báo cáo không được viết những thứ trống rỗng vô nghĩa, phải có thứ thực tế, ám thị sẽ thông qua đó đề bạt.”
“ Được, thiếp sẽ hạ chỉ ngay.” Hoa Nhị vẫn ôn nhu dựa vào người y:
“ Đừng vội, đợi đám Triệu Nguyên Tá đi đã, ta không muốn hắn can thiệp, sinh rắc rối không đáng.” Lãnh Nghệ không nói chuyện y thuê sát thủ giết Triệu Nguyên Tá, không phải không tin nàng, nhưng loại chuyện này, không biết vẫn hơn:
“ Chàng nói gì người ta cũng nghe.” Hoa Nhị nũng nịu:
“ Ngoan ...” Lãnh Nghệ bế xốc thân thể trần truồng tuyệt mỹ của nàng lên, đi về giường, một lần làm sao mà đủ chứ.
Vài ngày sau, năm người Triệu Nguyên Tá dẫn theo ba trăm kỵ binh cấm quân hộ vệ, theo sứ thần nước Liêu xuất phát.
Tới Dịch Châu, Triệu Nguyên Ta đem binh quyền chuyển giao cho Tào Bân và thân tín Trương Sư. Sau đó bọn họ tiến vào nước Liêu.
Không biết có phải vì phô trương vũ lực hay là tình cờ an bài, dù sao đám Triệu Nguyên Ta vừa đi qua giới tuyến là thấy toàn là quân Liêu võ trang hoàn bị, đội hình nghiêm ngặt, đao thương như rừng.
Dương Duyên Phổ và Kha Mặc đều là võ tướng, cảnh ấy thấy nhiều rồi, chẳng có cảm giác gì. Thạch Hi Tái và Triệu Nguyên Tá tái mặt, khiếp sợ trước võ uy của người Liêu.
Ngày hôm đó bọn họ tới được Trác Châu, địa điểm đàm phán.
Trác Châu chính là quê nhà của Triệu Khuông Dận, mộ tổ Triệu gia ở đó. Mặc dù hai bên giao chiến, nhưng nước Liêu không trút giận lên mộ tổ Triệu gia, còn bảo vệ chu đáo. Sau khi đám Triệu Nguyên Tá tới nơi, việc đầu tiên là tới mộ tổ khấu bái, mong tổ tiên phù hộ, để hết thảy thuận lợi giải cứu quan gia trở về. Đương nhiên Triệu Nguyên Tá cầu ngược lại.
Tế tổ hoàn tất, nghỉ ngơi một ngày rồi đàm phán chính thức bắt đầu.
Hội đàm được an bài trong quân doanh của quân Liêu, bọn họ đi qua một đội kỵ binh võ trang tận răng , nói là đội nghi trượng chào đón, chẳng ai thấy vinh diệu, ngược lại chỉ thấy đó là hăm dọa vũ lực.
Đi vào lều đàm phán, bên trong trống không, chỉ có hai cái bàn, Triệu Nguyên Tá nổi giận với sứ thần nước Liêu:” Người của các ngươi đâu?”
“ Chư vị đợi một chút, họ sẽ tới ngay thôi.”
Nhưng cái ngay này gần một canh giờ mới thấy có tiếng bước chân ngoài lều, sau đó năm người nối nhau đi vào. Đi đầu là một người thân hình hùng tráng, nhanh nhẹn, đôi mắt hổ lướt qua Triệu Nguyên Tá làm hắn cảm giác như bị dao cắt qua, lời chát vẫn ra tới miệng phải nuốt vào.
Dương Duyên Phổ chẳng nể nang:” Da Luật Hưu Ca, làm cao quá, đây là thành ý đàm phán của ngươi à?”
Da Luật Hưu Ca chính là người cao lớn kia, trông vóc dáng đầy sức uy hiếp như vậy, không ngờ nói năng lại rất văn nhã, chắp tay:” Xin lỗi tới trễ, làm các vị đợi lâu. Dương tướng quân, nghe nói ngươi đầu hàng Tống rồi, không ngờ ngươi mà cũng làm chuyện đầu hàng sống cẩu thả cho qua ngày.”
Trước kia còn ở Bắc Hán, do cùng chung kẻ thủ là Tống, hai người coi như có tiếp xúc, đồng thời cũng có va chạm quy mô nhỏ, có thắng có thua. Nhưng đó là vì Bắc Hán quá nhỏ bé, quân đội có hạn, Dương Duyên Phổ không sợ người này:” Se sẻ sao biết chí đại bàng.”
Da Luật Hưu Ca cười tủm tỉm:” Đúng đúng, sao ta biết được đại chí hướng đầu hàng của ngươi. Có điều mỗi người mỗi chí, không ép được. Thôi, không nói chuyện này nữa, trước tiên giới thiệu người bên phía ta. Đây là Yến vương Hàn Khuông Tự, Đại Đồng tiết độ sứ Tiêu Đốt Lý, Da Luật Hách Đức tướng quân và Tiêu Oát tướng quân.”
Dương Duyên Phổ cũng giới thiệu bên mình, nghe nói tên tiểu tử mười mấy tuổi là đại nhi tử của Triệu Quang Nghĩa, Da Luật Hưu Ca nhìn hắn đầy hứng thú:” Vượng gia, lệnh tôn tới làm khách ở nước Liêu ta, ngài hẳn nhớ nhung vô cùng? Không biết ngài đem tin tức tốt gì tới để đổi phụ hoàng của mình về?”
“ Ta, ta ... Các ngươi .. Chuyện này ...” Triệu Nguyên Tá ú a ú ớ, bị khí thế của đối phương áp đảo từ lúc nào, đâm ra nói chẳng lên lời:
Khi ở nước Tống, Triệu Nguyên Tá hùng hùng hổ hổ, nói năng hay lắm khí thế lắm, đến khi đối diện với tướng lĩnh quân Liêu, sợ tới nói cũng không được làm người khác cũng xấu hổ thay.
Thấy bộ dạng vô dụng của hắn, Da Luật Hưu Ca cười khinh bỉ, bảo những người khác:” Ngồi xuống nói chuyện.”
Năm người phía Liêu thong thả ngồi xuống uống trà, tựa hồ căn bản không phải tới đàm phán mà tới tụ hội, chẳng vội nói gì.