Đại điện đang im ắng tức thì xôn xao, thứ chỉ có trong truyền thuyết ai ngờ lại hiện thế, song cũng có người nghi ngờ tính chân thực của nó.
Hoa Nhị sai thị tòng đưa lên, nàng sớm biết chuyện từ chỗ Lãnh Nghệ, vẫn xem kỹ một lượt, hỏi Triệu Phổ:” Triệu ái khanh, đây thực sự là kim quỹ minh ước đó sao?”
Triệu Phổ bái lạy:” Lão thần sao dám lừa hoàng hậu, xin hoàng hậu lấy ấn chương tương quan tới so sánh, rồi mời các vị hồng nho Hàn lâm viện tới xác nhận sẽ biết ngay thật giả.”
Tức thì ý chỉ được truyền đi, những ấn chương tương quan mau chóng được đưa tới. Tiếp đó hàn lâm học sĩ Trình Vũ, Đậu Nghi, Lý Mục được gọi lên giám định.
Đám người này sau một hồi quan sát, tranh chấp, lưu thủ tể tướng Thẩm Luân đi lên nói:” Bẩm hoàng hậu, sau khi kiểm tra, con dấu lẫn chữ kỹ đều hoàn toàn chính xác, không hề có chỗ nào là giả.”
Các vị hàn lâm học sĩ cũng gật đầu tán đồng.
Tiếng ồn trong đại điện ngày một lớn, không đợi Hoa Nhị kịp đưa ra bất kỳ phán định nào, Doãn Huy đã nói lớn:” Hiện giờ người có tên trong minh ước này chỉ có quan gia còn sống, vậy chỉ có thể do quan gia kế thừa hoàng vị, rồi truyền thừa theo mạch của quản gia, đó cũng hợp với ước định của minh ước.
Triệu Phổ trầm giọng quát:” Doãn đại nhân, ngay trước mặt bao vị hồng nho, ngài lại bóp méo minh ước, không thấy đỏ mặt à?”
Doãn Huy cãi:” Ta bóp méo thế nào chứ?”
Triệu Phổ một mình chống lại cả đám người theo phe Triệu Nguyên Sản không nao núng, cao giọng nói.” Minh ước này rõ ràng vì tránh chủ trẻ thần mạnh cho nên mới truyền thừa vòng quanh, cuối cùng vẫn về tới mạch tiên đế. Đó là đường về cuối cùng, mặc dù hoàng tử Triệu Đức Chiêu không còn, nhưng trưởng tử Triệu Hằng vẫn còn, đó là trưởng tôn của tiên đế, như vậy mới phù hợp với minh ước.”
“ Thế sao được, chẳng nhẽ thánh chỉ của quan gia không chấp hành nữa à? Ông muốn tru di cửu tộc à?” Lý Anh giọng cấp thiết lắm rồi, câu cuối nói ra gần như đã nổi điên:
Giờ minh ước được làm rõ, mọi người có cơ sở để lên tiếng, Trình Vũ người đứng đầu hàn lâm học sĩ bước ra, ông ta là mạc liêu thân tín của Triệu Quang Nghĩa, khom người nói với Hoa Nhị:” Thần cho rằng, tuy minh ước kim quỹ là thật, cũng có thể từ đó nói rõ hoàng vị của quan gia là từ minh ước mà có. Nhưng có một điểm cần nhắc mọi người chú ý, nếu không sẽ làm hỏng việc! Như thế là bất kính với thái hậu, tiên đế ở trên trời, là vong ân với quan gia.”
Ông ta vừa lên tiếng đã lôi ra một loạt tội nghiêm trọng ra tức thì làm xung quanh im ắng hẳn.
Trình Vũ hỏi Triệu Phổ:” Triệu đại nhân, minh ước kim quỹ ước định điều gì?”
Triệu Phổ đáp:” Truyền thừa hoàng vị, tiên đế truyền cho quan gia, quan gia ...”
“ Được rồi, nội dung sau đó mọi người đều nghe thấy, không cần lặp lại. Ta hỏi ông, khi nào quan gia nên truyền hoàng vị cho người phía sau? Đây là điểm quan trọng, chúng ta không cần kỵ húy. Nói thẳng ra, đó là khi quan gia giá băng ... Vậy quan gia đã giá băng chưa?”
Dương Duyên Phổ trầm giọng nói:
- Tuy quan gia chưa giá băng, nhưng hiện giờ bị quân Liêu vây khốn, không thể chấp chưởng hoàng vị, cho nên hạ chỉ truyền hoàng vị cho người khác.
“ Đúng, Dương tướng quân nói hay lắm!” Trình Vũ vỗ tay:” Ngài nói đúng điểm mấu chốt rồi, quan gia thân hãm trùng vây, không thể chấp chưởng hoàng vị, cho nên mới hạ chỉ để tam hoàng tử tạm thời nhiếp chính ... Các vị chú ý, quan gia chỉ là tạm thời để tam hoàng tử tạm thời nhiếp chính, chứ không phải truyền ngôi. Nói cách khác, tam hoàng tử chỉ tạm thời thay quan gia sử dụng hoàng quyền.”
Triệu Phổ đờ người, biết chuyện hôm nay sẽ không dễ dàng gì, nhưng phe mình nắm chủ động, nào ngờ đối phương xoáy vào vấn đề như thế.
Phe Triệu Nguyên Khản tức thì lấy lại tinh thần.
Trình Vũ càng nói càng hăng:” Quan gia chưa giá băng, thậm chí chưa bị quân Liêu bắt, chỉ mới bị bao vây mà thôi. Vậy mà các ngươi ở đây lại thương lượng đem hoàng vị của quan gia truyền cho người khác, còn coi quan gia ra gì không? Nói nghiêm trọng hơn thì có khác gì mưu phản! Triệu đại nhân cho nên ta mới nó ngài không rõ tính chất sự việc này, tương lai phạm sai lầm lớn.”
Lý Anh mừng như vớ được vàng, ngửa mặt cười ha hả:” Đúng thế, đúng thế, quan gia không hề truyền vị mà chỉ là tạm thời nhiếp chính, đâu cần lấy kim quỹ minh ước ra nói.”
Đám Doãn Huy, Lý Kế thở phào, đồng thời thán phục trí kế của Trình Vũ, bọn họ thiếu chút nữa bị cái kim quỹ minh ước dọa cho hết hồn, nhao nhao ủng hộ.
Lý Kế hùng hổ nhảy ra:” Trình đại nhân nói không sai, ở đây không có vấn đề truyền vị, cho nên chỉ có thể làm theo ý đồ của quan gia. Nếu tương lai quan gia quy thiên, chúng ta hẵng lấy kim quỹ minh ước ra.”
“ Chỉ e khi đó một mạch Triệu Đức Chiêu đã chẳng còn con cháu để mà ...” Lý Anh từ mất thành được nhất thời mừng quá nỗi, đem lời trong lòng nói ra, may mà nói một nửa đã dừng lại rồi:
Dù vậy người khác sao không nghe ra hàm ý trong đó, tức thì không ít người biến sắc, nhất là người thuộc mạch tiên đế, không ít người thở dài, triều đình loạn thành thế này, e là họa không xa.
Thế rồi chỉ thấy một ông già râu trắng bạc phơ đi tới, ngay trước mặt bao người, vung tay tát ngay cho Lý Anh một phát, làm ông ta xoay vòng vòng ngã ra đất, rơi cả răng.
Triều đường chấn kinh lần nữa, mọi người nhận ra ông già này chính là vị vương gia tưởng đã chết nay quay về, hoàng thúc của tiên đế và quan gia.
Dực Vương Triệu Hoăng Tú.
Ông ta đánh cho cao thủ như Vô Mi, Đồ Du hộc máu thì ông già như Lý Anh chịu sao nổi.
Tuy vậy không phải ai cũng sợ ông ta, Trình Vũ tuy tuổi cao, nhưng chưa từng gặp Triệu Hoằng Tú, chỉ mới nghe tên, nào biết ông ta lợi hại, bước tới chất vấn:” Vương gia vì sao lại ẩu đả đại thần trên triều, dù là hoàng thân quốc thích cũng không có đặc quyền đó, chưa nói Lý đại nhân cũng là hoàng thân ...”
Chưa nói hết đã chát một cái, Trình Vũ cũng ăn một tát, tuy nhẹ hơn nhưng trên má hằn năm dấu tay.
Trình Vũ đường đường một bậc đại nho, lại cả đống tuổi thế này, làm sao chịu được nhục nhã trước mặt bao người, phát cuồng chỉ mặt Triệu Hoằng Tú:” Vương gia, ngài, ngài, làm sao lại đánh lão phu, ngài phải nói cho rõ ràng.”