Tri Huyện Giả Mạo ( Dịch Full )

Chương 61 - Chương 061: Phu Nhân Đâu.

Chương 061: Phu nhân đâu. Chương 061: Phu nhân đâu.

Ngưu bộ đầu đi quanh phòng quan sát trần nhà, lại xem cửa sổ, sau đó quay về chỗ Liêu tri phủ đang ngồi:” Đại nhân, thuộc hạ thuộc hạ đã hỏi xong.”

“ Có manh mối gì để tìm ra khoản thuế đó không?” Liêu tri phủ hỏi:

“ E là không thể ạ.” Ngưu bộ đầu làm động tác Quan Công vuốt râu, nói chắc nịch:” Theo lý mà nói trước phòng có người canh giữ, ở dưới lại có tạo đãi huyện Âm Lăng tuần tra, có thể nói là vững như tường đồng vách sắt. Nhưng đạo tặc lại từ nóc phòng lẻn vào, thần không biết quỷ không hay lấy đồ đi, chứng tỏ kẻ này kỹ thuật cao siêu, đồ rơi vào tay loại đạo tặc này thì không lấy lại được.”

Liêu tri phủ buông một tiếng thở dài, nói với Lãnh Nghệ:” Chuyện đã tới mức này, đau lòng cũng không ích gì, mau mau tìm cách bù lại đi.”

Lãnh Nghệ bộ dạng không thiết tha gì cuộc đời nữa rồi, đánh liều nói:” Nhưng ... Nhưng, thuế không phải bị mất ở ... Mà bị mất ở Ba Châu.”

Liêu tri phủ cao giọng lên:” Ý ngươi là bản phủ phải chịu trách nhiệm à?”

Lãnh Nghệ rối rít đứng dậy xua tay:” Không, không, ti chức không dám.”

“ Hừm, thách ngươi cũng không dám.” Liêu tri phủ hừ mũi một tiếng, phất mạnh ống tay áo:” Đừng nói là mất ở thành Ba Châu, dù bị mất trong nha môn, chỉ cần chưa nhập số sách phủ nha thì vẫn do ngươi phụ trách. Ngươi nghe cho rõ đây, mùng 1 Tháng Chạp là hạn cuối cùng, khi đó mà ngươi chưa nộp đủ thuế, hậu quả tự chịu.”

Lãnh Nghệ nghe lời ấy tựa bị rút mất gân, ngồi bịch xuống ghế, hai mắt thất thần, không nói được lời nào.

Liêu tri phủ đi ra tới cửa, lúc xoay người chuẩn bị ngồi đi, khóe mắt nhìn bộ dạng của Lãnh Nghệ, sắc mặt hòa hoãn một chút gọi:” Lãnh tri huyện.”

Lãnh Nghệ tựa như thấy được tia sáng trong đêm, bật ngay dậy, vái sâu:” Có ti chức.”

Liêu tri phủ xua tay cho người khác tránh ra, tới gần Lãnh Nghệ cúi người xuống:” Nếu ngươi thực sự hết cách, tới tìm chuyển vận sứ, nghe ý tứ ông ta, ngươi có thể chạy quan hệ ở chỗ đó. Bản phủ niệm tình ngươi mười năm đèn sách khó nhọc, có được công danh không dễ dàng, không đành lòng nhìn ngươi gặp tai ương, có thể giúp ngươi một tay, dẫn tiến cho ngươi. Có điều dẫn tiến xong phải làm sao để chuyện vận sứ đại nhân giúp ngươi phải xem bản lĩnh của ngươi.”

Lãnh Nghệ ngơ ngơ nhìn Liêu tri phủ, chờ đợi ông ta chỉ bảo tiếp.

Đúng là thứ mọt sách chẳng hiểu gì cả, xem ra không thể mập mờ với y, nếu không y không hiểu, Liêu tri phủ hạ thấp giọng hơn nữa:” Chuẩn bị cho chuyển vận sứ đại nhân món quà gặp mặt tươm tất một chút, đồ ngọc, châu báu gì đó, hiểu chưa?”

Lãnh Nghệ à một tiếng, có vẻ hiểu rồi, chưa đợi Liêu tri phủ rời đi, lại phun ra một câu:” Nếu ti chức mà có thứ đó thì còn chẳng sớm bán đi bù tiền thuế sao? Còn cần gì phải đi gặp ai nữa?”

Liêu tri phủ vừa thương hại vừa bực:” Được rồi, bản phủ chỉ nó thế thôi, ngươi tự xem mà làm.”

Rồi phất ống tay áo bỏ đi, lần này là đi thật.

Đám nha dịch cũng cứ thế rút đi như thủy triều, gọi là điều tra vậy mà gần như chỉ xác nhận là Lãnh Nghệ làm mất tiền thật hay không. Sau đó bỏ đi luôn, chẳng thấy phái người leo lên nóc nhà, cũng chẳng cho người truy lùng, hỏi han khách trọ, mọi việc làm cực kỳ qua loa. Vũ bộ đầu nhổ phì một bãi nước bọt sau lưng, nếu là hắn lúc này ở huyện Âm Lăng, toàn bộ bọn trộm cắp trong huyện đã bị tóm hết vào nha môn tra khảo rồi.

Tức giận cũng không ích gì, Vũ bộ đầu đi tới trước mặt Lãnh Nghệ, thể hiện quết tâm đồng cam cộng khổ:” Đại lão gia, lần này bọn thuộc hạ hộ vệ bất lực, nhất định cùng đại lão gia gánh vác ... Đúng không Tống bộ đầu?”

Tống bộ đầu miễn cưỡng lắm mới gật đầu, còn đám tạo đãi khác, vừa nghe nói tới đề tài này đã chạy sạch rồi, ý tứ không nói đủ rõ.

Nhân tâm là thứ mong manh lắm.

Lãnh Nghệ có vẻ lấy được tinh thần đôi chút, xua xua tay:” Thôi, các ngươi đâu có dư dả gì, nhiều người gánh không bằng một mình bản huyện gánh, chấy nhiều không sợ đốt nữa rồi. Dầu sao ta còn có công danh trên người, đỡ được phần nào.”

Tống bộ đầu nhẹ người, áy náy lẫn cảm kích nói:” Đại lão gia là người nhân nghĩa, thiện lương, nhất định được trời cao phù hộ, gặp dữ hóa lành, gặp ạn hóa may.”

Lãnh Nghệ gật đầu, ồn ồn ào ào suốt, y lại nhớ ra, sốt ruột nhìn ra ngoài cửa:” Sao phu nhân và Đổng sư gia chưa về?”

Tổng bộ đầu muốn bù đắp áy náy trong lòng, chủ động nói:” Để thuộc hạ dẫn người đi tìm phu nhân và sư gia.”

Không ngờ hắn đi chưa lâu đã về, dẫn theo Đổng sư gia, té ra là vừa ra tới cửa khách sạn thì gặp Đổng sư gia quay về.

Lãnh Nghệ vẫn không thấy Trác Xảo Nương đâu thì trong lòng nảy ra cảm giác không lành, hỏi như quát:” Phu nhân đâu?”

……… …………..

“ Á aaaaaa…..”

Cây trâm đâm vào người Trác Xảo Nương, toàn thân nàng co quắp, đôi mắt mở to, nàng không ngờ một cây trâm nhỏ lại có thể khiến người ta đau như thế.

Một phụ nhân béo cao lớn không thua gì nam nhân, nhìn khuôn mặt nhăn nhúm vì đau đớn của Trác Xảo Nương với vẻ thỏa mãn biến thái, hai ngón tay nần nẫn thịt mân mê trâm, cho nó đâm sâu hơn nữa.

Đau! Đau quá!

Trác Xảo Nương bị trói cả chân lẫn tay vứt trên sàn đá lạnh ngắt, xung quanh nàng là đám nữ nhân hắc y, nàng bị đưa vào xe rồi bắt tới đây, nàng không biết đang ở đâu, cũng không biết đám người này muốn hỏi cái gì, nàng đoán ra chúng muốn gây bất lợi cho trượng phu, vì thế hỏi gì nàng cũng không nói.

Bọn chúng liền hành hạ nàng.

Cái trâm rất nhỏ, gần như không thấy máu chảy ra, nhưng cơn đau khó tả đó trực tiếp đánh vào thần kinh người ta, loại đau đớn này ngay cả đám hảo hán giang hồ cũng không chịu nổi, Mụ Béo không tin không khuất phục được một tiểu cô nương.

“ Có khai không? Chỉ cần ngươi gật đầu, ta sẽ bảo cô ta dừng tay! Thứ đó ở đâu có lẽ ngươi không biết, ta đoán chừng tên cẩu quan cũng không nói cho ngươi … vậy chỉ cần ngươi kể hết những gì ngươi biết là được, ví như y từng đi đâu, làm gì …” Một phụ nhân vô cùng xinh đẹp ngồi xổm trước mặt Trác Ấu Nương, vuốt ve má nàng dụ khị:

Trác Xảo Nương không nói không rằng, cơn đau đớn khủng khiếp làm nàng muốn ngất đi, nhưng ngất đi rồi lại bị cơn đau liên tục ập tới như sóng làm nàng tỉnh lại, tiếp tục chịu đựng nó.

Nàng nghiến chặt cái giẻ vốn dùng bịt miệng mình, như muốn cắt nát nó, đau đớn cùng cực, trong lòng nàng chỉ có một ý nghĩ, bọn chúng là kẻ xấu, chúng muốn hại quan nhân, một lời cũng không thể nói ….

………………. ……………….

…………… ………….. ………..

Bình Luận (0)
Comment