Khi hai nữ tử ở trong phòng đấu khẩu, hắc y nữ tử đợi ngoài miếu thì dậm chân liên hồi, đêm lạnh thế này, nếu không thường xuyên hoạt đồng, chẳng mấy chốc sẽ đông cứng.
Rốt cuộc không chịu nổi nữa, ả gác đao vào tường, hai tay cho vào ống tay áo, cổ rụt lại, miệng mắng chửi:” Tên cẩu quan khốn kiếp, ngươi cứ đợi đấy, lão nương mà thấy ngươi, chuyện đầu tiên thế nào cũng phải tát cho gãy mấy cái răng, hại lão nương uống gió thế này.”
Vừa nói tới đó miệng ả bị người ta bịt lấy, ngay lập tức cảm giác cổ bị cái gì cứ qua, sau đó bàn tay bịt miệng cũng buông ra.
Ả định há miệng la hét cảnh báo, nhưng không hiểu sao không phát ra được chút âm thanh nào, đưa tay lên sờ cổ, có cái gì đó ướt quá, còn không ngừng chảy ra ngoai, âm ấm nữa. Đến lúc này ả mới kinh hoàng, là máu, máu của mình, mình bị người ta cắt cổ rồi ... Ả bàng hoàng, sợ hãi nhưng không biết làm thế nào nữa, sinh mạng của ả đang trôi đi nhanh như dòng máu kia vậy.
Giết ả chính là Lãnh Nghệ, mặc dù đã có hai người chết trong tay y rồi, nhưng không phải do y giết, lần này mới chính thức tính là y ra tay giết người. Thế nhưng Lãnh Nghệ lúc này đang ở trong tâm trạng quá khích, kích thích tố của tuyến thượng thận chảy rừng rực trong người, tận tay giết người, còn là một nữ tử, y không có cảm giác gì. Thậm chí lửa giận càng bốc cao, một đám tội phạm bắt cóc giết người, chết bớt kẻ nào thế gian càng bớt đi thứ họa hại.
Liên tục nhiều ngày sống trong nơm nớp lo sợ, nguy hiểm trong sớm tối Lãnh Nghệ bị đè nén tới cực điểm, y ép bản thân phải bình tĩnh, nhưng càng dồn nén, uất hận bộc phạt càng mạnh, căm phẫn cực điểm với cái thời đại này, nếu lúc này cho y một mồi lửa, có khi y thiêu cháy cả thế gian.
Nói gì tới giết người.
Giết người xong Lãnh Nghệ chẳng buồn nhìn mấy cái xác kia lấy một cái, trong lòng y lúc này chỉ một mực hướng về mục tiêu cuối cùng, địa hình cái miếu này bị y ở trên cao dùng ống nhòm đêm nhìn thấu rồi. Tiếp tục men theo tường bao ra sau miếu, nơi này có một hắc y nữ tử dựa vào cây ngủ gật. Bọn họ vạn vạn lần không ngờ, bọn họ mời tới không phải là một thư sinh tới con kiến cũng không dám giết, mà là tử thần.
Gặp tử thần chỉ có một kết quả: Chết!
Nữ tử hắc y này giống đồng bọn, bị Lãnh Nghệ cứa cổ từ phía sau hết sức gọn gàng.
Cửa trước của miếu có một nữ tử nữa, ả bị Lãnh Nghệ khống chế từ phía sau, dùng mũi dao nhọn hoắt chĩa vào cổ ả, nhỏ giọng nói:” Các ngươi là ai, vì sao lại bắt phu nhân tri huyện, ta chỉ hỏi một lần thôi! Không trả lời là chết.”
Nữ tử hắc y hồn xiêu phách lạc, bị cổ họng bị bóp, âm thanh biến dạng, hơn nữa, muốn hét lên cũng không được:” Bon, bọn ta là Trá Nữ Bang ... Có người bỏ tiền, để bọn ta .... Bắt cóc nữ nhân đó .... Bọn ta .... Không biết nàng là phu nhân tri huyện .... Tha, tha mạng ...”
Quả nhiên là Trá Nữ Bang, không phải kẻ nào mạo danh hết, Lãnh Nghệ hỏi:” Ai bỏ tiền mời các ngươi?”
“ Ta, ta .... Thực sự không biết, chỉ có đầu tử mới biết, bọn ta chỉ biết làm theo lệnh.”
- Các ngươi muốn Lãnh tri huyện giao ra thứ gì?
“ Giao? Giao thứ gì?” Hắc y nữ tử hỏi lại:” Ta không biết, ta chỉ biết bắt người ... Lấy tiền, còn giao ra cái gì ta không biết ... Á ... Cứu với!”
Lãnh Nghệ từ từ buông tay siết cổ ả, dao thình lình đâm vào đùi, làm cả đau đớn hét lên thảm thiết, giữa đêm khuya vắng vẻ, âm thanh truyền đi rất xa.
Ở trong miếu Mụ Béo và mỹ phụ đều giật mình đứng phắt dậy, quát hai nữ tử canh cửa đại điện:” Các ngươi mau ra ngoài xem xem có chuyện gì?”
Hai hắc y nữ tử vâng một tiếng, xách đao xông ra ngoài cổng miếu thổ địa, dựa theo ánh phản quang của tuyết trắng, tìm thấy một người nằm đó. Nhìn kỹ thì ra là đồng bọn bị cắt cổ máu nhuộm đỏ tuyết trắng.
Đúng lúc hai người ngồi xuống xem xét, ở phía sau có tiếng gió rít.
Bộp! Bộp!
Hai cái chặt mạnh vào gáy, hai hắc y nữ tử ngã xuống đất, nhanh chóng bị người ta cắt đứt yết hầu.
Giết chết họ đương nhiên là Lãnh Nghệ.
Lãnh Nghệ không lỗ mãng xông vào miếu, y chờ đợi, hiện giờ đám bắt cóc ở trong đó. Y xông vào, địch trong tối, mình ngoài sáng sẽ vô cùng bất lợi. Hơn nữa nếu xông vào, lại khiến kẻ bắt cóc khẩn trương, dùng con tin làm lá chắn, thậm chí là giết chết.
Cho nên y đợi, kiên nhẫn chờ đợi dù trong lòng có một con dã thú gào thét giục y xông vào giết hết tất cả.
Có câu, trong lòng mỗi người có một con quỷ, vậy thì con quỷ trong lòng Lãnh Nghệ bị chính đám người kia thả ra, hậu quả là bọn chúng phải chịu.
Từ cổng đới đại điện khoảng cách tầm một mũi tên bay, trong đêm tối đen xì thế này, cho dù có tuyết phản quảng cũng chẳng thể nhìn xa như vậy. Cho nên Lãnh Nghệ nhanh chóng leo lên một cây đại thụ, lấy súng bắn tỉa. Nhìn vào đại điện, thấy Trác Xảo Nương đang giãy dụa trên mặt đất. Nhưng không thấy mỹ phụ và Mụ Béo mà y ở trên dốc nhìn qua cửa sổ rách nát thấy được.
Xảo Nương, kiên nhẫn, đợi ta một chút thôi. Lãnh Nghệ thần kinh căng như dây đàn, mét trợn như muốn toét ra, ống nhắm từ từ di chuyển, cuối cùng cũng thấy bóng dáng Mụ Béo lọt vào mắt. Ả đang vượt qua tường bao, rón rén di động sát chân tường, người to béo mà động tác cực nhanh.
Mụ Béo tay cầm đơn đao, rất nhanh đã tới trước miếu, mụ cảnh giác đi từng bước một, vừa đi vừa quan sát xung quanh.
Đúng lúc mụ ta đi qua cái cây Lãnh Nghệ đang nấp, y buông người nhảy xuống, đao trong tay nhắm thẳng đỉnh đầu mụ.
Mụ Béo vào tời khắc cuối cùng kịp thời phản ứng, đầu nghiêng sang bên, dao không đâm trúng đầu mụ mà đâm vào vai, rạch một đường sâu ra tận sau lưng.
“ Chết đi.” Một tiếng sư tử rống kinh thiên động địa vang lên, Mụ Béo toán lực chém một đao ra sau lưng:
Lãnh Nghệ một đòn không thành thì nhanh như cắt đạp lưng Mụ Béo một cái nhảy lùi liền hai bước. Mụ Béo bị cú đạp làm cả người lảo đảo, thấy lưng đau rát như bị người ta dí sắt nóng chảy vào, bằng kinh nghiệm chiến đấu, mụ biết mình sẽ không cầm cự được lâu, điên cuồng quay lại chém xối xả vào Lãnh Nghệ. Lãnh Nghệ không dại gì liều mạng với một kẻ sắp chết, liên tục nhảy lùi.
Mụ Béo vận động quá mạnh, vết thương xé toạc, rốt cuộc chỉ chém được năm sáu đao thì lảo đảo, ngã gục xuống không còn nhúc nhích nữa.
Một nhát dao đâm thẳng tim mụ, Lãnh Nghệ không nhìn người mà mắt hướng về phía cửa miếu, nhưng đã không thấy mỹ phụ đâu nữa.