Lãnh Nghệ nhìn Trác Xảo Nương hậm hực mà buồn cười, đang tính kiếm quán nhỏ nào đó, làm chén rượu ấm người, đột nhiên Lãnh Nghệ dừng lại. Bên đường có một bãi đất trống bỏ hoang, ở đó ít người tụ tập bán hàng, một kiểu chợ tự phát giống đời sau, chẳng có gì nhiều, đa phần là nông phu ngoài thành lúc nông nhàn chặt củi mang vào thành bán, cũng có vài món đồ đan lát thô sơ, đều là thứ giá trị không cao.
Bọn họ đừng thành hàng dài, cố gắng không chiếm quá nhiều không gian.
Khiến Lãnh Nghệ chú ý là một cái đài gỗ cao chừng nửa người, trên đài là đám nam nữ gày gò, chủ yếu là người già và đứa bé lỡ cỡ. Bọn họ bị dùng xích khóa lại, ai nấy quỳ trên đất, có người chỉ khoác cái bao tải lên người, chẳng đủ che thân nói gì tới giữ ấm, run bần bận trong gió. Bên cạnh có một quan binh, tay cầm roi da, quát:” Nam năm lượng, nữ mười lượng! Nhìn trúng mua mau, muộn là không còn mà mua nữa đâu.”
Thì ra là chợ bán nô phó, Lãnh Nghệ rất phản cảm, người được giáo dục hiện đại như y, không thể tiếp nhận chuyện này. Nhưng ở thời đại này, đây lại là chuyện thường, thế nên y chỉ có thể vờ không thấy, thở dài định quay đầu sang chỗ khác.
Những bách tính ngoài thành vì cái chợ bán nô phó này hay có nhà giàu qua lại cho nên mới tranh thủ tới bán ít hàng.
Bỗng nhiên trong đám người đó có một cô bé, không biết là bị bệnh hay là đói, thân hình gầy gò của nó lảo đảo mấy cái rồi người mềm oặt ra ngã xuống đất tuyết.
Tên quan binh ở bên cạnh chửi bới luôn mồm, thấy cô bé không quỳ thẳng lên, vung roi quất đen đét, chỉ thấy thân thể nhỏ bé đó co giật, nhưng không bò lên đường. Nam nữ ở bên cạnh vội vàng né ra sau, sợ bị ngọn roi kia làm liên lụy.
Chát! Chát! Lại đánh liền mấy roi nữa, cô bé kia tựa hồ cả sức lực mà khóc cũng không có, quần áo mỏng manh căn bản không chống đỡ nổi roi hung ác, máu đỏ bắn ra rưới lên tuyết trắng.
Tên quan binh đá một cái, nó vẫn không nhúc nhích, ngồi xuống kiểm tra, nhổ phì một bãi nước bọt, đứng dậy nói với viên quân giáo ngồi bên uống trà:” Tướng quân, con tiện tì đó chắc là không sống nổi.”
Tên quân giáo đó cau mày:” Thế thì bán rẻ đi, 2 lượng, nếu không ai mua thì đợi nó chết vứt ra ngoài thành chứ biết làm sao.”
“ Vâng.” Tên quan binh đi ra mép đài cao hô hoán:” Các vị, cơ hội cơ hội tới rồi, nữ tử này chỉ còn hai lượng thôi là mua được, ai mua ai mua nào.”
“ Nữ tử gì, lừa ai chứ, rõ ràng chỉ là một tiểu nha đầu.” Một người trung niên béo tốt ngó nghiêng cô bé, bĩu môi bới móc:” Gầy quá, lại còn bệnh nữa, mang về chắc gì làm việc được. Cái mặt thì bị xăm chữ hủy rồi, có nuôi có trắng trẻo béo tốt cũng chẳng dùng làm thiếp được, cho cũng không lấy.”
“ Đúng thế, mang về tồn tiền thuốc men, chết lại tốn công đem vứt đi.” Đám đông tới chọn người đều chê bai, không ai chịu mua:
Không phải những người này đều là kẻ tàn nhẫn thiếu tình người, chẳng qua trong ý thức của họ, nô phó không phải là người, chỉ như gia súc trong nhà thôi, ai lại đi mua về thứ gia súc ốm bệnh không làm được việc, đúng không?
Lãnh Nghệ nhìn kỹ cô bé đó, quả nhiên là qua mái tóc dính bết lưa thưa trước trán, có xăm chữ trên má, nếu không ai nói y còn tưởng là vết bẩn, không rõ xăm cái gì.
2 lượng, số tiền này mình bỏ ra được, Lãnh Nghệ động lòng trắc ẩn, mặc dù chuyện thế này có lẽ là đầy rẫy, chẳng thay đổi được gì. Nhưng đã thấy rồi, thôi thì làm hết sức đi, Lãnh Nghệ đang định lên tiếng thì ở bên cạnh nghe thấy Trác Xảo Nương tựa như lẩm bẩm:” Đáng thương quá.”
Lãnh Nghệ mỉm cười biết nàng cố tình nói để mình nghe, hỏi nhỏ:” Vậy ta mua về làm nha hoàn cho nàng nhé?”
“ Vâng! Cám ơn quan nhân.” Trác Xảo Nương không cần nghĩ đã gật đầu:
Ai dè Đổng sư gia luôn đi phía sau phu thê bọn họ hai bước lúc này đi lên cản: “ Đông ông, lần trước ngài đã đuổi toàn bộ phó tòng đi rồi, có thể tuyển lại, thực ngân của họ do triều đình chi trả. Mỗi điều là đông ông chỉ có thể tuyển bình dân thôi, còn đây là quan nô vì phạm tội mà bị xăm mặt đi đầy, không được chọn.”
Lãnh Nghệ không biết chọn nô phó cũng có quy định:” Vậy ta không thể có nô phó à?”
Đổng sư gia chắp tay:” Tất nhiên là có, nhưng mà nô phó tự mua thì sau này các khoản chi phí của họ sẽ không được triều đình chi trả. Hơn nữa bọn họ là quan nô đi đầy, vốn phải lao dịch chuộc tội, nhưng theo thông lệ, ở nơi đi đầy có thể bán người chưa đủ sức lao động hoặc già cả bệnh tật, dùng để chuộc lao dịch. Nhưng người bán đi chỉ có thể làm nô ở đất đi đầy, trừ khi gặp được đại xá thì không được phép rời Ba Châu, nên mua họ không lãi.”
“ Ừm, ta hiểu, song chỉ hai lượng thôi mà.” Lãnh Nghệ gật đầu, cao giọng nói với binh sĩ trên đài:” Này, ta láy đứa bé đó.”
“ Đông ông, không chỉ là vấn đề hai lượng ...” Đổng sư gia nói dở tới đó liền thôi, vì Lãnh Nghệ đã ném bạc cho tên binh sĩ kia rồi:
Tên binh sĩ chộp bạc rất nhanh, cầm cuốn sổ hướng về phía Lãnh Nghệ:” Đại gia, con nô tỳ này tên là Thảo Tuệ, bọn ta phải ghi lại địa chỉ người mua, mong ngài báo tên tuổi nơi ở, ta còn viết lại.”
Lãnh Nghệ ra hiệu cho Đổng sư gia, ông ta đành thở dài đi lên xử lý vấn đề thủ tục. Tên binh sĩ kia nghe nói là quan viên triều đình thì bất ngờ lắm, vì quan viên ít khi mua quan nô. Có điều chẳng nghĩ nhiều, nơi xa xôi này cái quái gì chả xảy ra được, hắn cũng không lộ thân phận Lãnh Nghệ ra ngoài, coi như người bình thường mua, người khác không để ý gì, vẻn vẹn nhìn một cái, lại quay sang thảo luận những quan nô khác.
Tên binh sĩ viết xong thì lấy sợi dây thừng nhỏ, xuyên qua tâm thẻ gỗ, trên đó ghi tên người mua, đeo vào cổ Thảo Tuệ, đóng dấu chuyên dụng của quan quân, phía sau có tên nữ phó. Thứ này chứng minh nô phó do mua bán chính quy, không phải tự ý đảo tẩu.
Trác Xảo Nương thu ô lại, gác một bên, hai tay nhấc váy chạy lên đài, không để ý Thảo Tuệ người ngợm bẩn thỉu, đỡ nó dậy.
“ Đa tạ nãi nãi ...” Thảo Tuệ cảm kích nhìn Trác Xảo Nương, yếu ớt nói, nó muốn ngồi dậy, nhưng người nặng ngàn cân, không sao bò dậy được: