Lát sau Thành Lạc Tiệp tới, nàng là tỷ tỷ trong đôi tỷ muội, đã sinh đôi lại còn ăn mặc hệt nhau, Lãnh Nghệ chẳng cách nào phân biệt được.
Lãnh Nghệ đi xuống lầu, vừa đi vừa thuận miệng nói:” Thành cô nương, tỷ muội các cô không chỉ tướng mạo giống nhau như đúc, giọng nói cũng không khác gì, vậy làm sao để phân biệt đây?”
Thành Lạc Tiệp cười khúc khích:” Nó là muội muội, thuộc hạ là tỷ tỷ, dễ phân biệt lắm.”
Ồ, lẽ nào là có dấu hiệu nào đó dễ nhận biết, ví dụ như nốt ruồi chẳng hạn, Lãnh Nghệ nhìn nàng đợi xác nhận.
Mặc dù mới gặp mặt, Thành Lạc Tiếp xem ra là người hướng ngoại sôi nổi, ghé tới gần Lãnh Nghệ, hơi thở mang theo hương thơm thiếu nữ phả vào y:” Nói cho đại lão gia một yếu quyết, đại lão gia đừng nói với ai nhé?”
Lãnh Nghệ gật đầu, y biết mấy cặp song sinh thích nhất là làm người khác nhầm lẫn bọn họ, tỷ muội này là minh chứng rõ ràng. Chỉ cần mặc y phục khác biệt là người ta nhận ra, lại cố tình mặc giống nhau.
Ai dè Thành Lạc Diệp chỉ bầu ngực nhô cao dưới bộ võ phục bó người:” Bên ngực trái của thuộc hạ có nốt ruồi đen to bằng hạt gạo, nó thì không có. Nên nhìn cái biết ngay, hi hi.”
Lãnh Nghệ khựng người giữa hành lang, há hốc mổm, không tin nổi.
“ Đại lão gia không tin à?” Thành Lạc Tiệp chớp chớp đôi mắt to, dáng vẻ ngây thơ:” Chúng ta về phòng, thuộc hạ gọi nó tới, cùng cởi áo cho đại lão gia xem, ngài sẽ thấy ngay.”
“ Tin, tin! Bản huyện tin.” Lãnh Nghệ toát mồ hôi, chuyện gì thế? Cả các cô gái thời hiện đại cũng không cởi mở tới mức này:
“ Hi hi hi.” Thành Lạc Tiệp nhìn Lãnh Nghệ thộn mặt như thằng ngốc thì cười hết sức vui vẻ:” Đương nhiên, trừ chỗ đó ra, tên người thuộc hạ và muội muội còn có 5 chỗ khác nhau nữa cơ, nếu có cơ hội, thuộc hạ chỉ từng cái cho đại lão gia xem.”
“ Thôi, thôi không cần đâu, biết một cái là đủ rồi.” Lãnh Nghệ nuốt nước bọt, trong lòng không tránh khỏi hiện ra hình ảnh không lành mạnh nào đó:
“ Thuộc hạ và muội muội tổng cộng có sáu chỗ khác nhau, nhưng trên mặt chỉ có một cái thôi.” Thành Lạc Tiếp gần như dán sát vào người Lãnh Nghệ rồi, chỉ mặt mình:” Ngài thấy chưa?”
Khoảng cách rất gần, Lãnh Nghệ nhìn thấy rõ đôi lông mày cong vút của nàng dài và mảnh, mái tóc đen tuyền kết một búi nhỏ trên đầu, còn lại thả lòa xòa xuống trán, khoé mắt hơi xếch lên một chút, gây chú ý nhất là cánh môi thơm cong cong khiêu khích. Thành thật mà nói, tuy có mấy bạn gái, kinh nghiêm đối phó với nữ nhân của Lãnh Nghệ vẫn khá thảm thương, y đang hoang mang với tình thế mình đối diện:” Thấy, thấy cái gì?”
Thành Lạc Tiệp chu môi hồng:” Đấy, môi thuộc hạ và muội muội khác nhau.”
Ánh mắt Lãnh Nghệ thu hút hết cả vào cánh môi đó, ươn ướt, hồng hồng, y thấy cổ họng khô khô:” Cái này thì phân biệt thế nào?”
Thành Lạc Tiệp hờn dỗi, liếm môi một cái:” Ngài vẫn chưa nghìn ra sao?”
Lãnh Nghệ nuốt nước bọt:” Nhìn ra cái gì?”
“ Ôi! Ngài thật là … ” Thành Lạc Tiệp thở dài:” Giữa cánh môi của thuộc hạ có một đường, còn muội muội có hai đường.”
Lãnh Nghệ tập trung tinh thần nhìn kỹ, quả nhiên giữa cánh môi căng mọng của nàng có một đường vân, nhưng Thành Lạc Tuyền có hai đường không thì y không biết, vội gật đầu:” Thấy rồi, thấy rồi, bản huyện thấy rồi.”
Thành Lạc Tiệp cười khanh khách:” Đừng nói với ai nhé!”
“ Được! Được!” Lãnh Nghệ mắt đảo hai bên như trộm, may quá, vừa rồi không ai nhìn thấy:
Cơ mà chuyện quái gì vừa diễn ra vậy? Ấn tượng về nữ nhân thời cổ của Lãnh Nghệ suýt nữa đảo lộn hết cả.
Thành Lạc Tiệp cười khẽ, bước chân nhẹ nhàng xuống lầu, gọi hỏa kế chuẩn bị ngựa. Lãnh Nghệ lén lau mồ hôi trán, chỉnh lại quan phục, lần nữa ngó quanh, không ai thấy thật, mới đi xuống lầu.
“ Tiệp tỷ, tỷ phải ra ngoài à?”
Thành Lạc Tiệp nghe thấy có người gọi liền quay lại, chỉ thấy một thanh niên anh tuấn mặc trang phục võ sĩ màu ngà, chân mang giày da màu đen ống cao, lưng hổ eo gấu, đầy mê lực nam tính, người này là Từ Phong, một trong hai bộ khoái thuộc hạ của Doãn Thứu.
Đáng lẽ với bề ngoài như thế Từ Phong phải rất được lòng các cô nương, không hiểu sao Thành Lạc Tiệp luôn chướng mắt với hắn, cay mày lạnh nhạt nói:” Đúng.”
Thái độ so với vừa nãy ở bên Lãnh Nghệ, như hai người khác hẳn.
Từ Phong liếc nhìn Lãnh Nghệ đang thong thả xuống thang:” Đi cùng tên tri huyện bé xíu đó à?”
Thành Lạc Tiệp lườm hắn một cái, chả buồn đáp.
Từ Phong chưa hết bực bội:” Chúng ta đường đường là thần bộ lục phiến môn kinh thành, tới nơi khỉ ho cò gáy này để bảo vệ một tên tri huyện nghèo bé tíu xíu, tiểu đệ thực sự thấy ấm ức.”
“ Ngươi thấy ấm ức thì về đi, chẳng ai trói chân ngươi hết.”
“ Tiệp tỷ, tỳ cũng biết, nếu không phải vì tỷ, đệ đã chẳng ...”
Thành Lạc Tiệp không cho hắn nói hết câu, sầm mặt cắt ngang:” Đủ rồi! Từ Phong, lời không nên nói chớ nói ra, ta đã sớm cảnh cáo ngươi rồi! Ta không muốn nghe thấy những lời này lần nữa.”
Từ Phong vừa xấu hổ lại không cam lòng, hạ thấp giọng xuống:” Tiệp tỷ, lòng dạ tỷ là sắt đá thật sao?”
Thanh Lạc Tiệp quay đi, tới đón Lãnh Nghệ vừa thong thả từ trên lầu đi xuống, nhoẻn miệng nở nụ cười thật ngọt, chắp tay nói:” Đại lão gia, hỏa kế đang chuẩn bị ngựa, phải đợi thêm lát nữa, ngài vào phòng cho ấm, ở ngoài lạnh lắm, cẩn thận cảm lạnh.”
Từ Phong thấy thái độ của nàng với Lãnh Nghệ khác hẳn với mình, lòng chua xanh lét mặt, nhất thời không nhịn được, kéo dài giọng nói:” Đại lão gia ở nơi sơn cùng thủy tận lưu đày này làm quan, hẳn là sớm quen với gió sương mưa tuyết rồi, sợ gì chút lạnh cỏn con này.”
Lãnh Nghệ nhìn liếc qua hắn, cười nhẹ, khoan thai đi ra sân, chẳng bình luận gì.
Thành Lạc Tiệp trừng mắt với Từ Phong:” Nơi này không có chuyện gì của ngươi, nên làm gì thì đi làm cái đó đi.”
Từ Phong đáp:” Đệ cũng là hộ vệ của đại lão gia, phải đi cùng chứ!”
Thành Lạc Tiệp nhướng mi liễu, gằn giọng nói từng chữ:” Ngươi không tuân lệnh?”
“ Đệ không dám, không dám ...” Từ Phong rùng mình, xoay người đi nhanh, hắn biết hậu quả chọc giận nàng đáng sợ ra sao: