Thành Lạc Tiệp đã chạy rất xa rồi, phải ghìm cương lại đợi, liên tục thúc giục bọn họ, khi đám Lãnh Nghệ tới nơi thì con hươu cũng đi vào rừng thông, khu rừng xanh thăm thẳm như tường như lũy, tầng tầng lớp lớp, lại thêm tuyết phủ làm người ta mất phương hướng, nếu không cẩn thận sẽ lạc đường như chơi, nàng bảo hai nữ bộ khoái cấp dưới:” Lâm Linh, Hoàng Mai! Hai người các ngươi vòng qua hai bên lùa con mồi ra đây cho đại lão gia bắn.”
Ba bộ đầu bọn họ lần này rời kinh mỗi người mang theo hai bộ khoái tùy tùng. Hai nữ bộ khoái thuộc cấp của Thành Lạc Tiệp đều khá trẻ, một da ngăm đen, tên là Lâm Linh, người kia cao lớn không thua nam nhân là Hoàng Mai, nghe lệnh liền thúc ngựa chia hai đường la hét xua đuổi con mồi.
Ba Châu đất đai rộng lớn, lại là nơi rừng núi nhiều, người ít, động vật hoang dã có khắp nơi. Hai nữ bộ khoái vừa xua đuổi, thế là không chỉ con hoẵng kia, mấy con thỏ cũng nháo nhác chạy ra.
Do trận bão tuyết lần trước để lại tuyết đọng rất dày, hạn chế tốc độ chạy của bọn chúng, bọn chúng chỉ có thể di chuyển chậm chạp trên lớp tuyết xếp.
Thành Lạc Tiệp hưng phấn kêu:” Bắn đi! Đại lão gia! Bắn đi!”
Khu, khụ, khu, Lãnh Nghệ không bắn mà ho một tràng dài, chảy cả nước mắt, toát mồ hôi, làm sao câu này của nàng nghe nó đầy mùi dâm đãng như thế chứ? Lãnh Nghệ nhìn vóc dáng ma quỷ của Thành Lạc Tiệp, nhộn nhạo cả người. Trác Xảo Nương tuy đáng yêu, trong mắt y nàng chỉ là cô bé, hơn nữa là thê tử người ta, vẫn có ít cố kỵ, hai người ở bên nhau lâu như thế chưa xảy ra chuyện gì. Thành Lạc Tiệp là nữ nhân trưởng thành, khiến y không khỏi sinh ra tơ tưởng nam nhân nào cũng có.
Lãnh Nghệ chỉ bị Thành Lạc Tiệp làm phân tâm một chút, con hoẵng kia đã chạy xa rồi, Lãnh Nghệ tuy từng đi săn, nhưng chưa bao giờ tập bắn cung, nếu cho y một khẩu súng, đảm bảo con hoẵng kia không thể thoát, nhưng mà cung tên chẳng tự tin tẹo nào.
Tốc độ con hoẵng rất nhanh, nhưng hai bên đều có người ngăn cản, nó hết chạy đông lại đảo qua phía tay, vòng qua vòng lại. Lãnh Nghệ giương cung nửa ngày trời, theo thói quen, y đợi cơ hội tốt nhất, khi con hoẵng hoảng loạn chạy qua chỗ y đứng chỉ cách mấy bước chân, lập tức buông cung.
Vút!
Kỹ thuật không tốt, cung đi không đủ lực, yếu xíu, cơ mà … trúng ngay mông con hoẵng.
Thành Lạc Tiệp che miệng cười phì một cái, lại vội vàng vỗ tay reo:” Bắn trúng rồi, đại lão gia thật lợi hại.”
Lãnh Nghệ trố mắt, bắn thế mà cũng trúng được à, con hoẵng này tới số rồi, còn đang đắc ý thì con hoẵng bị đau, ai dè lao về phía họ. Con ngựa Lãnh Nghệ đang cưỡi là thứ chết nhát, hoảng sợ hí dài, dựng vó lên, Lãnh Nghệ vứt luôn cung ôm lấy cổ nó, càng khiến Thành Lạc Tiệp cười không thôi.
Ngựa Đại Tống thực sự quá tệ, nó không sao bình tĩnh lại được, hết hí rồi lại nhảy chồm chồm. Lãnh Nghệ cưỡi ngựa chạy nhanh một chút còn đối phó được, chứ lúc này thì hết cách, cưỡi ngựa kém, lại chẳng hiểu tập tính của ngựa, chủ và ngựa tình cảm chẳng có nốt, chỉ đành để nó quăng quật, trông y càng thê thảm, một chân đã tuột khỏi bàn đạp, nửa người trượt khỏi yên, may mà hai tay y ôm cổ ngựa rất chắc.
Thành Lạc Tiệp thúc ngựa tới, nàng không cần cầm cương, chỉ dựa vào hai chân kẹp bụng ngựa để khống chế, hết sức điêu luyện. Tay đưa ra dây buộc đầu ngựa. Nhưng con ngựa này không vì nàng là mỹ nữ mà nể mặt, nó vẫn hí liên hồi, tuy bị nàng giữ chặt không chồm lên được, nó cứ bất an lắc đầu.
Bên này chưa xong lại lượt con ngựa của Thành Lạc Tiệp cũng không chịu ngoan ngoãn nữa, hai lỗ mũi lớn phì phì liên tych, hai chân trước cào đất, đầu lúc lắc, tựa hồ thúc giục chủ nhân chạy mau.
Lúc này Thành Lạc Tiệp không cười được nữa, nàng cũng cảm thụ được sự sợ hãi của con ngựa phía dưới, có thứ gì đó khác, không phải do con hoẵng gây ra.
Câu trả lời có rất nhanh, từ trong rừng thông truyền ra tiếng gầm lớn, tiếp đó là tiếng cành cây gãy răng rắc ghê rợn. Một con gấu đen xì to như con trâu đực từ trong rừng bước ra, nhìn thấy bọn họ nó dựng hai chân trước lên, móng vươn về phía trước quờ quạng, gầm vang trời đất.
Ngựa của Lãnh Nghệ và Thành Lạc Tiệp đều như nổi điên hết đá chân lại chạy loạn khắp nơi, khống chế thế nào cũng không nổi nữa rồi.
Con gấu sau một tràng gầm gừ hăm dọa liền xông tới, bốn cái chân lực lưỡng của nó đạp lên tuyết dày, tuyết chẳng thể cản bước nó, bắn tứ tung giúp nó tăng thêm uy thế. Bộ lông đen bóng mượn của nó dập dờn theo từng nhịp chạy, khoe ra cái đẹp nguy hiểm.
Không biết vì sao cái thứ đáng lẽ đang cắn móng tay ngủ đông lại bị đánh thức.
“ Chạy mau.” Thành Lạp Tiệp buông cương ngựa của Lãnh Nghệ ra:
Lãnh Nghệ kinh hồn bạt vía xoay đầu ngựa, nhưng con ngựa hoảng quá rồi, chạy thì không chạy, lại cứ như muốn phải đá y xuống trước. Dưới chân nó cứt đái đã phun tóe loe ra đất.
Tốc độ con gấu rất nhanh, chỉ thoáng cái nó đã xông tới trước mặt con ngựa xấu số, há cái mỏm lớn lởm chởm răng nhọn hoắt, tay vung lên vả một phát như trời giáng, đánh bay nửa đầu ngựa.
Lực đạo quá kinh khiếp, con ngựa bị vả bay đi, Lãnh Nghệ cũng ngã văng xuống đất lăn lông lốc, biền thành người tuyết.
Gấu hiện đại hình như đâu nghe nói mạnh kinh hồn thế này, Lãnh Nghệ chân tay rụng rời, cái đầu y mà trúng một cú vả đó chắc không còn gì. Bình tĩnh, bình tĩnh, nghe đồn gấu không ăn thịt người, gặp phải gấu, tốt nhất là giả chết … Mẹ nó chứ, nói nghe thì hay lắm, gặp rồi mới biết, tưởng tượng nằm đó rồi để con gấu nặng chắc phải tới cả tấn lởn vởn trên đầu xem.
Lãnh Nghệ không làm nổi, nhưng chạy cũng chỉ có đường chết thôi, lúc sinh tử tồn vong y bật dậy, rút con dao cực kỳ sắc bén của lão ăn trộm ra. Mắt nhìn chằm chằm vào đốm lông trắng trước ngực con gấu, hình như đó là vị trí của tim. Không chắc nữa, liều, chỉ có cách liều một phen thôi.
Mày vào đây! Cơn sợ hãi không khiến Lãnh Nghệ cứng người hoảng loạn, lại biến thành lửa giận, thành quyết tâm, quyết liều mình với nó.
Không phải nói Lãnh Nghệ can đảm, đó là một bản năng ghi vào gen của mỗi người, quyết định tính cách người đó khi gặp phải nguy hiểm sẽ đối diện thế nào, người bỏ chạy, người đứng lại đối diện.