Thành Lạc Tiệp rất hài lòng vì phát bắn chính xác của mình, tung người nhảy xuống thang, rõ ràng cố tình biểu diễn, dương dương đắc ý nói với Lãnh Nghệ:” Ngài thấy sao?”
Lãnh Nghệ lắc đầu:” Chỗ cô bắn thấp hơn mấy tấc so với cái lỗ ở thượng phòng, ta muốn bắn một mũi cung ở cũng độ cao đó.”
“ Có gì khó đâu cơ chứ.” Thành Lạc Tiệp lần nữa giương cung lắp tên, lần này nàng ngắm rất kỹ càng, vậy mà kéo cung mãi mà không sao bắn được. Cuối cùng có lẽ mỏi tay, hoặc là nàng hết kiên nhẫn bắn bừa một phát.
Viu!
Mũi tên này không trúng, keng một cái bắn trúng mái hiên, nát viên ngói, mảnh vụn bắt tung tóe, Lãnh Nghệ phải nhảy lùi né tránh.
Thành Lạc Tiệp xấu hổ, hậm hực nói:” Cái mái hiên đáng ghét che rồi, bắn không tới.”
Cái mái hiên nó chẳng làm gì mà đáng ghét, nhưng cô bắn không được thì đúng rồi, Lãnh Nghệ nói:” Cô phát hiện ra rồi đấy, đoạn xà ở sau mái hiên, chúng ta ở dưới có thể nhìn thấy tên bắn vào, nhưng khi ở xa lại không thể bắn trúng, vì mái hiên che mất. Nên tầm bắn không thể xa như cô nghĩ đâu, càng xa thì đường bay của mũi tên càng cong, hung thủ không thể bắn từ ngoài tường bao.”
Thành Lạc Tiệp chưa cam tâm, nhưng nàng nhắm kỹ lắm rồi, cuối cùng phải thừa nhận:” Hung thủ đúng là người ở dịch trạm, nếu không hắn cũng không cần dùng một chiêu giấu đầu lòi đuôi thế này. Hừm, để xem, kẻ đó bắn vào từ chỗ nào.”
Kẻ địch ở bên trong, vấn đề nghiêm trọng hơn rất nhiều, Thành Lạc Tiệp tìm kiếm thật kỹ mãnh đất phía đối diện đoạn tường có xà nhà kia, đồng thời tưởng tượng hung thủ bắn mũi tên trí mạng này thế nào. Nghĩ mãi nàng lắc đầu:” Thuộc hạ nghĩ không ra, đây là một mảnh đất trống, theo như hướng mũi tên bắn vào, tầm bắn phải cao bằng hai người, dù hắn nhảy lên cũng không đạt được tầm cao đó.”
Lãnh Nghệ sờ râu, đây là thói quen mới của y khi tới thời đại này, ai bảo râu y đã dài bằng hai đốt ngón tay rồi. Nhảy không thể cao như thế, nhưng có cách khác, đó là dùng hai cái thang gác vào nhau như Thành Lạc Tiệp đã làm. Nhưng khả năng này bị loại trừ, vì thời gian ngắn, hai cái thang trở thành mục tiêu dễ phát hiện.
Rốt cuộc hung thủ dùng cách nào đây?
Bầu trời một màu xám xì xì, trời lúc tạnh lúc đổ tuyết bất chợt, không khí vừa lạnh vừa ẩm thấp ở nơi này rất khó chịu, dù ngay cả đốt lửa đấy, vẫn có cảm giác không ấm áp hẳn.
Dịch trạm hôm nay đóng im ỉm, có nhiều người đi qua đi lại chú ý tới rồi, không quá để ý. Nơi này là yếu điểm giao thông, hoạt động thương nghiệp tấp nập, nhưng mùa đông, kinh doanh không nhiều, lại gần Tết, nên lác đác bóng người đi vội vã, cửa hiệu gần đó đóng cửa quá nửa, chỉ còn một ít số trong năm làm ăn không tốt còn nấn ná kiếm thêm, hoặc ông già không nơi về được giao ở lại trông hiệu, ngồi thu lu bên cửa bần thần nhìn phương xa, chẳng biết nhớ người thân hay hồi tưởng quá khứ.
Trong dịch trạm cũng là cảnh yên ắng, ai ở chỗ người nấy, có trò chuyện cũng chỉ thì thầm nhỏ với nhau, không dám to tiếng.
Lãnh Nghệ là người thích khám phá những bí ẩn, thích giải đố, đó là lý do chủ yếu khiến y thành một cảnh sát, nhưng giờ chuyện liên quan tới tính mạng bản thân thì không có tâm trạng tốt đẹp đó.
Từ thượng phòng tới tường bao được trải gạch xanh, tuyết trên đó lại được quét sạch, nên chẳng có dấu vết gì.
Thành Lạc Tiệp đi theo Lãnh Nghệ cũng tìm kiếm một hồi, nhưng hiển nhiên cô nàng này kiên nhẫn rất có hạn, được một lúc nghiến răng nói:” Mặc kệ hắn dùng cách gì, cứ tóm hắn ra là được, tới lúc đó hắn sẽ khai thôi.”
Lãnh Nghệ thở hắt ra:” Vậy cô định tìm ra hắn thế nào?”
Thành Lạc Tiệp há mồm một lúc quay đầu sang bên hứ một tiếng không đáp. Chỉ là cảm giác làm vậy mất mặt bộ đầu lục phiến môn, vì thế nàng vắt óc nghĩ:” Nếu như chúng ta đã xác định là người nội bộ làm, vậy thì phải tìm trong nội bộ rồi. Người này thứ nhất là thuần thục làm mộc, thứ hai là biết bắn cung, còn bắn không tệ. Nếu không đã chẳng thể bắn trúng thừng trên xà, hoặc là dưới thừng để đốt cháy nó. Phải là người có huấn luyện, người bình thường khó làm được ...”
“Trong sáu bộ khoái tùy tùng chỉ có Từ Phong và Ngụy Đô là cung tiễn thủ, bốn nữ bộ khoái chỉ là gọi là biết thôi, bắn kém lắm. Đương nhiên còn có thuộc hạ và muội muội và Doãn Thứu biết. Trong dịch trạm còn có tên thợ săn và ba quan binh đưa tin, trong đó có hai người là cung tiễn thủ.”
“ Vậy hiện tính ra có sáu người biết bắn tên, chưa tính người của dịch trạm. Ừm, chúng ta phải tiếp tục thu hẹp phạm vi tình nghi.” Lãnh Nghệ trầm ngâm:
Thu hẹp phạm vi tình nghi? Người này thi thoảng dùng mấy từ thật lạ, Thành Lạc Tiệp phải đoán mới hiểu, nhưng không nghĩ gì, y là người đọc sách, tất nhiên nói chuyện khác người thường:” Làm sao mà thu hẹp được?”
“ Cô nghĩ thử xem còn điểm nào hung thủ không thể làm được, ví như tời gian gây án, còn có thời gian cưa xà nhà nữa.”
“ A, thuộc hạ biết rồi, xà nhà to như thế, ít nhất phải cưa mất một bữa cơm mới xong. Mà thuộc hạ, Hoàng Mai, Lâm Linh thì theo đại lão gia xuống núi săn bắn, khi về tới dịch trạm lại bận bịu chuẩn bị nướng thịt, thế nên không có thời gian gây án. Có thể bài trừ.”
“ Cô hiểu đúng ý ta nói rồi đó.” Lãnh Nghệ gật gù rồi trầm ngâm:” Chúng ta ở lại dịch trạm Âm Sơn là quyết định tạm thời, dịch trạm này lại có ba gian thượng phòng. Như vậy phải xác định ta sẽ ở đâu trước rồi mới có thể cưa xà. Như thế chúng ta tiếp tục thu hẹp được thời gian,”
Thành Lạc Tiệp có đường lối tư duy rõ ràng hơn rồi, nói ngay:” Vậy loại trừ Đổng sư gia và hỏa kế dịch trạm nữa, vì họ không biết bắn tên.”
“ Làm sao cô biết được ai không biết bắn tên?”
“ Dễ lắm, lát nữa thuộc hạ gọi tất cả ra, để mỗi người bắn vài phát là được rồi. Người biết bắn giả vờ không biết, nhìn một cái là có thể nhận ra được ngay.”
“ Rất hay.” Lãnh Nghệ khen ngợi:” Vậy những người nào có thể bài trừ nữa?”
“ Muội muội của thuộc hạ có thể bài trừ, nó không làm hại ngài đâu.”
“ Vì sao?”