Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi

Chương 53

Người tôi liên hệ họ Địch, tên là Địch Thu Vũ. 

Một cái tên cực kỳ văn nghệ, cũng cực kỳ nữ tính, ấy vậy mà lại rất thích hợp với anh ta. 

Địch Thu Vũ từng là giáo viên cấp ba, dạy môn ngữ văn. Anh ta từng yêu đương với một phụ huynh đơn thân của học sinh mình, chia tay xong thì bị người ta báo cáo lên Ủy ban Giáo dục và bị đuổi thẳng khỏi đội ngũ giáo viên. Tôi gặp anh ta khi anh ta đang chuẩn bị bò lê.n đỉnh núi nhảy vực tự sát. 

Tôi không gặp anh ta một mình, mà là gặp cùng Triệu Tinh.

Theo như lời anh ta nói thì anh ta lẽo đẽo theo sau chúng tôi, nhìn tôi và Triệu Tinh ngọt ngào nên cứ ngỡ tình cảm của chúng tôi rất tốt.

Nhưng sau đó khi Địch Thu Vũ đi WC, lại tình cờ nhìn thấy Triệu Tinh mập mờ tình tứ với những người khác. Anh ta nghĩ dù sao bản thân cũng sắp chết, chi bằng trước khi chết giúp người khác một phen, vậy nên đã đến gặp tôi và nói: “Lão bà của cậu đang ngoại tình đó.”

Tôi không khỏi sững sờ trong chốc lát, cười hỏi anh ta: “Vậy thì sao?”

“Cậu nhìn cũng hợp gu tôi, vậy cậu nghĩ sao nếu chúng ta cùng nhau cho hắn đội mũ xanh luôn?”

Địch Thu Vũ rất thẳng thắn, khiến tôi có ảo giác mình cũng đang đụng phải một dân chơi, vì thế tôi gật đầu: “Được.”

Tôi nắm chặt tay anh ta đi sâu vào trong rừng. Lúc đầu anh ta còn không hiểu tôi muốn làm gì, chờ đến khi tôi bắt đầu c.ởi thắt lưng, mặt anh ta liền đỏ lên: “Không phải là ở đây chứ?”

Thật ra thì tôi có thói quen ép buộc người khác, nhưng những người tôi ép buộc đều là người quen. Nói đúng ra thì anh ta là một người xa lạ, vậy nên khi anh ta tỏ ra kháng cự, tôi nhanh chóng buông tay anh ta ra rồi nói: “Được rồi, vậy hẹn sau nhé?”

Anh ta chần chờ trong giây lát rồi nói: “Hẹn sau vậy.”

Trải nghiệm đó đối với tôi chỉ như một nốt nhạc đệm mà thôi, nhưng đối với Địch Thu Vũ mà nói, đó lại là một trải nghiệm khắc cốt ghi tâm.

Anh ta thường thích nói một câu: “Nếu không phải vì luyến tiếc một đêm không ngủ với một cực phẩm như cậu, thì tôi đã sớm nhảy từ trên đỉnh núi xuống rồi.”

Có vô vàn lý do khiến con người ta muốn chết, mà cũng có vô vàn lý do khiến con người ta muốn sống. Mà tôi, trong lúc vô tình đã cứu anh ta một mạng.

Sau đó Địch Thu Vũ tìm được công việc làm gia sư phụ đạo, tuy rằng không ổn định bằng công việc trước kia, nhưng lại kiếm được nhiều hơn trước rất nhiều.

Hai người chúng tôi có ngủ với nhau vài lần, nhưng anh ta biết tôi thích Triệu Tinh, cũng không muốn làm kẻ thứ ba, nên rất tích cực đi tìm đối tượng yêu đương mới.

Cái vòng này quá hỗn loạn, người khác thì bắt bẻ kén chọn, những người phù hợp với điều kiện của anh ta thì toàn thành phần cặn bã, vậy nên chuyện anh ta thất tình cũng thường xảy ra. Lúc đầu thì còn có chút buồn, nhưng dần dần anh ta cũng không còn thấy buồn nổi nữa. 

Khi Địch Thu Vũ đang không trong một mối quan hệ nào, chúng tôi thỉnh thoảng sẽ hẹn ngủ cùng nhau. Tính thử lần cuối tôi và anh ta gặp nhau thì là vào tầm nửa năm trước —— lúc đó hình như anh ta cũng vừa chia tay bạn trai.

Trên đường đến khách sạn, tôi nhận được tin nhắn của Triệu Tinh.

Hắn hỏi tôi: “Cậu đang ở đâu?”

Tôi không trả lời, không muốn cản trở việc hắn dưỡng bệnh.

Tôi quét thẻ vào phòng thì Địch Thu Vũ đang tắm. Trong phòng thắp nến thơm, trên chiếc giường cực lớn rải đầy những cánh hồng tươi. Tôi kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra, những hộp bao cao su vừa kích cỡ của tôi đã được xếp ngăn ngắn bên trong, bên cạnh còn có một tờ báo cáo kiểm tra sức khỏe mới gần đây. 

Dưới góc độ của một người bạn giường, Địch Thu Vũ quá mức hoàn hảo và săn sóc.

Tiếng nước trong phòng tắm dần dần ngừng lại, đổi thành tiếng máy sấy. Chờ đến khi anh ta tắt máy sấy, kéo cửa phòng tắm bước ra, tôi liền nghênh diện một mỹ nhân mảnh khảnh hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của mình.

Địch Thu Vũ thậm chí còn chẳng thèm quấn khăn tắm, chân trần vội vội vàng vàng bổ nhào lên người tôi. Chúng tôi trao nhau một nụ hôn mang mùi nước súc miệng.

Tôi cùng anh ta thực hành cái chuyện không thể miêu tả kia ba lần, giữa chừng anh ta còn muốn chạy trốn nhưng lại bị tôi túm lấy mắt cá chân kéo lại, phía dưới dùng không được nữa thì đành phải dùng phía trên.

Địch Thu Vũ nằm trên người tôi, mắng tôi cầm thú. Mắng đủ rồi, anh ta lại hỏi tôi muốn gọi thêm bạn anh ta tới để hỗ trợ không? 

Tôi lắc đầu, tốt bụng nhắc nhở anh ta một câu: “Anh nên tập luyện đi, sức khỏe yếu quá.” 

“Là cậu thiên phú dị bẩm thì đúng hơn,” Địch Thu Vũ xoa cái eo của mình, “Thật không hiểu sao Triệu Tinh có thể chịu đựng được cậu…” 

“Chúng tôi ly hôn rồi.” 

Tôi bâng quơ nói một câu, Địch Thu Vũ lại như bị dọa mất hồn mất vía, hai mắt trừng lớn, mấy giây sau mới nói: “Cậu không bảo anh ta hôm nay chúng ta lên giường phải không?” 

“Không.” 

“Vậy xin cậu đấy, đừng nói cho anh ta biết.” Sắc mặt Địch Thu Vũ tái nhợt.  

“Sao anh phải sợ hắn?” Tôi biết rõ còn cố hỏi. 

“Thanh danh của lão bà nhà mình mà cậu còn không biết sao? Phàm là người bị cậu chơi, cậu xem có ai có được một kết cục tốt đẹp?” 

“Đây là xã hội pháp trị, anh đừng nói bừa.”

“Tại vì là pháp trị nên mới chưa có án mạng đấy.” Địch Thu Vũ lo lắng nói, “Tôi không muốn có kết cục như Lục Hoa đâu.” 

Tôi kéo chăn bông lên cao hơn một chút, dựa vào đầu giường, nói: “Lục Hoa là gieo gió gặt bão.”

“Không phải đâu, không lẽ đến giờ cậu vẫn nghĩ Lục Hoa là tự mình đến đánh cắp tư liệu ở phòng thí nghiệm của cậu ư?” Địch Thu Vũ ghé lại gần hơn. Hai tay anh ta siết chặt, như đang muốn kiềm chế xúc động lay vai tôi. 

“Không thì như thế nào?” Tôi biết trong chuyện này có uẩn khúc, nhưng lúc đó tôi cũng đã có vài phần chán ghét Lục Hoa, vậy nên cũng lười điều tra thêm. 

“Lão bà nhà cậu, Triệu Tinh, lòng vòng mấy đường, phái người liên hệ Lục Hoa, nói sẽ trả cho cậu ta một cục tiền nếu cậu ta trộm được tư liệu của cậu. Lục Hoa cũng là một tên đần. Cậu ta vốn muốn xuất ngoại với cậu nhưng lại không có tiền, vậy nên thấy tiền là liền cắn câu.” 

“Thứ nhất, cậu không có bằng chứng. Thứ hai, sao cậu biết được chuyện này?” Thật ra tôi cũng đã tin được bảy tám phần. Chuyện này đúng rất giống bút tích của Triệu Tinh. 

“Lục Hoa là bạn trai cũ của tôi đó. Cậu xem, thế giới này có nhỏ không?” Địch Thu Vũ thở dài, “Tôi đương nhiên là không có chứng cứ gì. Mà thật ra, ngay từ đầu, Lục Hoa vốn cũng không biết việc này. Sau này cậu ta tới viện nghiên cứu tìm cậu thì mới bị thư ký của Triệu Tinh uy hiếp. Cậu biết Triệu Tinh cho người tới nói gì không?” 

“……” Thật ra tôi cũng không quá hứng thú, nhưng nghe chút thì cũng không thành vấn đề. 

“Triệu Tinh nói: Xã hội pháp trị, nhưng để làm người ta sống không bằng chết thì không thiếu gì cách; Làm việc gì cũng nên suy nghĩ thật kỹ, người không nên chạm vào thì cũng không nên chạm vào.” 

Địch Thu Vũ vừa dứt câu, điện thoại tôi liền rung lên. Tôi xoay màn hình 90 độ để anh ta có thể thấy màn hình thông báo. 

Sắc mặt Địch Thu Vũ trong nháy mắt bỗng tái nhợt, thoạt nhìn như vừa thấy ma quỷ, thần linh. 

Tôi cười nhạt, vuốt màn hình điện thoại, nhân tiện nhấn nút mở loa ngoài. 

Giọng Triệu Tinh thực khàn, hắn hỏi tôi: “Bên cạnh có người?” 

“Đúng là có người.” Mỗi khi hỏi vậy, thật ra hắn đã điều tra rõ ràng mọi chuyện, vậy nên tôi cũng không cần phải giấu diếm gì hắn. 

“Ngày mai cậu đến thăm tôi được không?” Hắn nhẹ giọng hỏi.

“Được, muốn ăn gì?” Tôi cũng không miễn cưỡng mà đáp lại. 

“Bánh sữa đợt trước ngon.” 

Bánh sữa đợt trước, lúc đó quan hệ của chúng tôi hình như còn chưa tệ đến như hiện tại. Lúc ấy tôi nằm viện, hắn thật cẩn thận, tỉ mỉ chăm sóc tôi thật lâu. 

“Vậy để tôi nhờ người mua qua cho cậu.” 

“Thôi Minh Lãng.”

“Ừ?”

“Sau để tôi giới thiệu cho cậu mấy mặt hàng sạch sẽ. Địch Thu Vũ già rồi, cậu chơi không đã.” 

Tôi vô thức nhìn Địch Thu Vũ, thấy trên mặt anh ta là xấu hổ và tức giận, còn có loáng thoáng sợ hãi, duy độc không có oán hận.

—— Không phải không hận, mà là không dám. Khoảng thời gian trước, việc dạy thêm bị ban ngành quản chặt, thành ra Địch Thu Vũ mất việc. Mà công việc hiện tại, lại chính là nhờ Triệu Tinh hỗ trợ giới thiệu mà có. 

“Không cần, làm vậy kỳ lắm.” 

“Không kỳ,” Tiếng cười của Triệu Tinh lọt vào tai tôi qua micro, “Có đôi khi, tôi sẽ nghĩ, nếu lúc trước tôi chỉ sắp xếp để cậu chơi người khác, bản thân không đi tìm ai, liệu chúng ta có thể có một cái kết khác không.” 

“Thôi Minh Lãng, cậu ghét bỏ tôi ô uế, không sạch sẽ, tôi đều biết hết.” 
Bình Luận (0)
Comment