Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi

Chương 7

“Nói cái mẹ gì vậy? Tốt với tôi còn sẽ làm như vậy?” Triệu Tinh nói bóng nói gió. Tôi biết hắn là đang ngại trợ lý Trương ở đây nên không muốn vạch áo cho người xem lưng.

Tôi cũng không muốn cùng hắn thảo luận cái đề tài này trên xe. Lần này chắc chắn là ly hôn không thành, hà cớ gì cứ phải khiến cho nhau mất vui.

Tôi ngáp một cái, rất tự nhiên dựa vào người hắn mà nhắm hai mắt lại. Vốn đang định đánh một giấc thì lại nghe thấy “ting” một tiếng, chắc mẩn là thông báo tin nhắn từ Hứa Nặc.

Tôi không thèm mở mắt ra, nhẹ giọng nói với Triệu Tinh: “Xem hộ tôi cái điện thoại. Nếu là tin nhắn của Hứa Nặc thì đọc tôi nghe.” 

“Cậu tưởng cậu là vua là chúa, còn tôi là thái giám hầu cạnh à? Bây giờ chả nhẽ mỗi tối còn phải hỏi Hoàng thượng đêm nay muốn thị tẩm phi tần nào?” Tuy rằng Triệu Tinh đang cợt nhả, nhưng tôi có thể nghe ra được hắn là đang giận. 

Vấn đề ở đây là hắn vẫn không muốn ly hôn với tôi, vậy nên nếu có giận thì vẫn sẽ phải nhịn mà thôi. Nhưng đối với tôi mà nói, hắn có tức giận hay không thì cũng chẳng có gì khác nhau.

Tôi vừa phân tích tình huống, vừa nhớ thương mấy chục năm khuê mật của hắn với tôi mà gối đầu lên vai hắn, vu.ốt ve cái bụng của hắn, nói: “Buồn ngủ quá…” 

Triệu Tinh im lặng một lúc, hắn vươn tay với lấy di động của tôi. Mật khẩu điện thoại tôi hắn biết rõ, vậy nên việc mở khóa chẳng có gì khó khăn. Hắn nói: “Hứa Nặc. Anh ta hỏi cậu chiều mai mấy giờ thì về.”

“Vậy cậu giúp tôi nhắn lại là mai không về.” Tôi uể oải nói.

“Không về?” Triệu Tinh có vẻ khá bất ngờ. 

“Không về, ở lại đây với cậu. Vui lắm phải không?” Tôi lại ngáp cái nữa, bàn tay trực tiếp luồn xuống dưới, sờ đến nơi không nên sờ. 

Triệu Tinh không cản, chỉ thấp giọng hỏi tôi: “Thôi Minh Lãng, cậu rốt cuộc muốn làm gì?”

Tôi không trả lời vấn đề này, tôi mà nói muốn ly hôn thật, có khi hắn lại buồn lắm nên mới giả ngu, giả bộ ngủ. 

Triệu Tinh nhẹ nhàng nói một câu “Tôi trả lời tin nhắn theo ý cậu rồi.” Tôi ‘ừ’ một tiếng. Xét thấy Hứa Nặc chắc hôm nay sẽ không trả lời tin nhắn, tôi bèn quyết định ôm Triệu Tinh đi ngủ. 

Đến khi tỉnh lại, cổ còn hơi đau. Tôi nhắm mắt lại hỏi Triệu Tinh: “Còn chưa tới sao?”

Triệu Tinh trả lời một câu: “Cậu không thấy mình đang nằm trên giường à?” 

“Cậu bế tôi xuống sao?” Tôi biết rõ còn cố tình hỏi. 

“……” Triệu Tinh đại khái là có chút nói không nên lời, cũng không thèm trả lời tôi mà ngược lại chỉ hỏi: “Muốn ngủ tiếp hay là dậy ăn cơm?” 

“Ăn cơm đi.”

Tôi chậm chạp giơ tay lên, Triệu Tinh nắm lấy tay tôi kéo lên. Tôi mượn sức của hắn ngồi dậy, hít một hơi, mở mắt ra hỏi hắn: “Sao không đi chơi trước đi?”

“Vì không muốn rời xa cậu đấy. Tin được không?” 

“Tin, cậu nói gì tôi cũng tin.” 

Triệu Tinh xoa cánh tay, nói: “Mẹ, nổi hết cả da gà da vịt rồi.”

Tôi bình tĩnh trả lời hắn: “Cậu là người nói mấy câu buồn nôn ấy trước.”

Triệu Tinh cười nhạo vài tiếng, nói: “Tôi thấy cậu với chàng tình nhân kia ngày nào cũng buồn nôn qua buồn nôn lại, nên phải học tập tình địch chút đấy.” 

“Học cái gì, cậu và người kia có thể so sánh với nhau được sao?” Tôi xỏ dép xuống giường, “Người kia chỉ là tình nhân, mà cậu là nửa cái mạng của tôi. Đi so sánh với người ta thì mất giá quá.” 

“Tôi biết cậu quan tâm tôi,” Triệu Tinh lau mặt, như một con mãnh thú lâm vào cảnh khốn cùng, “Nhưng là tôi quá tham lam……”

“Được rồi, đừng suy nghĩ lung tung nữa.” Tôi cười, cắt ngang lời hắn, “Tôi đói rồi. Chúng ta đi kiếm món gì ngon để ăn đi.” 



Suối nước nóng này nổi tiếng với đồ ăn phục vụ suốt 24 giờ. Đã lâu tôi không đến đây thử những món ăn mới, món nào cũng ngon như tôi mong đợi.

Tôi lấy dụng cụ để gỡ cua hoàng đế. Đến khi tôi gỡ xong thì thịt tôm đã bóc của Triệu Tinh cũng đã chất đầy nửa đĩa. Tôi đưa một nửa thịt cua cho hắn, hắn đưa hết thịt tôm cho tôi, nói: “Uống chút rượu không?”

“Không uống, muốn uống nước xí muội.”

Triệu Tinh gọi nhân viên phục vụ lấy một chai xí muội. Người khác đi hết rồi, hắn lại hỏi tôi: “Bên kia mẹ cậu sao vậy?” 

“Vẫn là chuyện kia. Mẹ muốn mối cho tôi một cô làm bồ. Tôi từ chối thẳng thừng, tiện thể đập vỡ bình sứ mẹ thích nhất.” 

“Vậy ba cậu nói thế nào?”

“Ngoài mặt xem như không quản được, mà ông ấy vốn cũng chẳng muốn quản, suốt ngày đam mê leo núi, câu cá với luyện thư pháp này nọ. Nhưng nếu mà ông ấy không ngầm đồng ý thì mẹ tôi đã không dám làm những chuyện như vậy rồi. Bình thường ông già hay lấy bà già ra làm lá chắn, giờ thấy bà nhà bị hành rồi thì ông già lại vờ như vô tội.”

Tôi cười lạnh một tiếng, nhưng cũng chẳng thấy đau buồn gì. Tôi làm người đã quá gian xảo, gian xảo tới mức đã thành máu lạnh vô tình, rất ít người có thể tổn thương tôi. 

Triệu Tinh cũng biết tính tôi, nhưng hắn lại vẫn vỗ về lên mu bàn tay tôi, nói một câu an ủi kỳ thực cũng vô dụng: “Đừng có buồn quá. Sau này họ sẽ suy nghĩ lại thôi.” 

“Bọn họ có nghĩ lại tôi cũng không cho qua. Định coi tôi là cái gì? Máy đẻ à? Muốn có em bé tới cỡ đó thì hai cụ tự đi mà cố với nhau. Cụ bà không đẻ được thì để cụ ông kiếm đứa bồ nhí. Con đàn cháu đống, vui nhà vui cửa.” 

Tôi bực mình nói mấy câu, Triệu Tinh cũng không cản. Chờ tôi nói xong rồi, hắn mới hỏi: “Có muốn thêm nước chấm không?” 

“Có.”

Tôi đưa đĩa của mình ra, Triệu Tinh rót một nửa, nói tiếp: “Hết giận thì bảo tôi, tôi gọi điện mời dì sang nhà tôi ăn một bữa.” 

“Mẹ tôi cầm xẻng đào góc tường của cậu mà cậu còn thương nhớ, lo chữa lành mối quan hệ mẹ con của chúng tôi?” 

“Mẹ cậu khó chịu là sẽ gọi điện kể khổ cho mẹ tôi. Mà mẹ tôi nghe xong cũng sẽ không thoải mái. Cuối cùng người chịu trận lại không phải là tôi à?” 

“Cũng phải. Cậu nói xem, tính tình mẹ tôi như vậy, sau lại có thể làm bạn mấy chục năm trời với mẹ cậu được chứ?” 

“Đó đều là duyên phận. Cũng như cậu và tôi, ở bên nhau là do duyên phận.”
Bình Luận (0)
Comment