Nam Tịch vừa dứt điện thoại, nhắn với Kỷ Cảnh Chi rằng cô đang ở tầng trên.
Từ ban công trở lại đại sảnh, hơi ấm từ lò sưởi lập tức ùa tới, xua tan làn lạnh se se của đầu xuân.
Cô nghiêng người tựa khuỷu tay lên lan can, bàn tay trắng mịn cầm hờ ly nước trái cây, ánh mắt lười biếng quét nhìn tầng dưới.
Tiệc rượu đang vào lúc cao trào, tiếng nhạc và tiếng người hòa quyện. Sàn nhảy sôi động, các bộ váy dạ hội cao cấp dưới ánh đèn pha lê bị khúc xạ thành muôn vệt sáng lung linh như mộng.
Cô cũng đã ứng phó đủ lâu, chỉ vừa rồi mượn cớ nghe điện thoại để lánh đi một lát cho yên tĩnh.
Nhạc Lan đã để mắt đến cô từ lâu.
Một cô gái trang điểm nhẹ tênh, nhưng đường nét gương mặt lại nổi bật hơn tất cả những “đóa hoa” rực rỡ phía dưới.
Trang phục cũng chẳng khoa trương.
Chiếc váy quây ngực màu phấn đào, phần ngực được đính những cụm hoa cùng tông tinh tế. Vạt váy kiểu đuôi cá ngắn trước dài sau, ôm lấy đôi chân dài mảnh khảnh – mềm mại tựa nàng công chúa ngủ trong rừng.
Vòng cổ ngọc trai đọng lại nơi xương quai xanh, phối cùng đôi hoa tai giọt nước màu trắng, nhẹ nhàng mà thanh nhã.
Từ đầu đến chân không phô trương lấy một điểm, nhưng vẫn toát lên khí chất quý phái – không phải do váy áo tô điểm, mà là thứ sang trọng thấm vào tận xương.
Sự xao động trong lòng không thể che giấu, Nhạc Lan nở nụ cười, sải bước tiến đến gần “con mồi” mà hắn để ý cả buổi tối:
“Không biết tôi có vinh hạnh mời tiểu thư một ly?”
Nam Tịch hơi ngẩng cằm, nghiêng đầu, mắt phượng khẽ liếc, yên lặng đánh giá.
Người đàn ông trước mặt ăn mặc sang trọng, cổ tay đeo chiếc Vacheron Constantin bản kỷ niệm trăm năm – chỉ có ba chiếc trên thế giới, mà chiếc duy nhất ở trong nước đang thuộc về nhà họ Nhạc ở Hồng Kông.
Ước chừng ngoài hai mươi lăm, chưa đến ba mươi tuổi. Cô không cần suy nghĩ đã đoán được – chính là ngũ thiếu nhà họ Nhạc, Nhạc Lan – kẻ có tiếng tai tiếng nhất giới thượng lưu.
Không chỉ lăng nhăng, mà còn kéo theo cả cậu em họ mười tám tuổi của cô sa vào vũng bùn.
Trong đáy mắt Nam Tịch ánh lên vẻ khinh thường, cô giơ tay trái lên:
“Nhạc công tử, tôi đính hôn rồi.”
Chiếc nhẫn kim cương lớn cỡ hạt đậu nằm lấp lánh trên ngón tay, là món trang sức nổi bật nhất trên người cô.
Dù trên thực tế, đó chỉ là nhẫn cầu hôn – lễ đính hôn còn chưa diễn ra.
Nhạc Lan chẳng hề bất ngờ khi bị nhận ra, trái lại còn có vẻ đắc ý. Đôi mắt đào hoa càng thêm phần phóng túng:
“Để một cô gái xinh đẹp như cô phải đứng một mình, xem ra vị hôn phu kia cũng chẳng có gì ghê gớm.”
Nam Tịch nhếch môi, cười nhạt.
Buổi tiệc lần này do nhà họ Kiều tổ chức – quy tụ không ít khách mời từ nơi khác đến. Bình thường ở Bắc Kinh chẳng ai dám động đến cô, nhưng gần đây lại có vài con ruồi cứ muốn bay vào.
Chuyện hôm qua xảy ra trong tiệc cưới nhà họ Khương, đến nay vẫn chưa thấy phản hồi từ phía mẹ chồng tương lai. Cô cũng không biết bà ấy đã nghe được chưa. Tối nay, cô chỉ muốn yên tĩnh.
Cũng đúng lúc ấy – người kia hẳn cũng sắp đến.
Cô lặng lẽ đếm ba nhịp trong lòng.
Ngay sau đó, luồng khí sau lưng bỗng chốc nóng lên, hương rượu nhè nhẹ thoảng đến nơi chóp mũi, kèm theo bước chân quen thuộc.
Cánh tay mạnh mẽ đặt lên vai cô, nhẹ nhàng nhưng không cho phản kháng – kéo cô nghiêng về phía mình một cách đầy thân mật.
Giọng nam trầm thấp vang bên tai, còn phong lưu hơn cả Nhạc Lan, mang chút lười nhác mà chế nhạo:
“Ai nói cô ấy đến một mình?”
Nam Tịch không hề giật mình, chỉ rất tự nhiên khoác tay người vừa đến:
“Nhạc công tử, thất lễ rồi.”
Đến khi không còn thấy bóng dáng hai người kia, Nhạc Lan mới quay đầu lại, nheo mắt nhấp một ngụm rượu vang đỏ.
Người phụ nữ đó thật kiêu ngạo — từ đầu tới cuối chẳng thèm nhìn hắn lấy một cái.
Một người đàn ông trẻ tuổi bước ra từ sau khóm hoa, bật cười khẽ:
“Gan anh cũng lớn đó, đến cô ấy mà cũng dám trêu vào.”
Nhạc Lan hất cằm về hướng hai người vừa rời đi:
“Ai vậy?”
“Tiểu thư dòng chính nhà họ Nam ở Hồng Kông. Con gái út, cưng nhất nhà họ Kỳ ở thủ đô.” Người kia tựa vào lan can, từng chữ rõ ràng:
“Nhị thiếu phu nhân được nhà họ Trì chính thức đính hôn.”
Nhạc Lan ngẩn người một giây, rồi bật cười:
“Thì ra là cô ta.”
Chuyện cũ ba mươi năm trước ai cũng biết — đại công tử nhà họ Nam, khi ấy là người giàu nhất Hồng Kông, không nỡ để vợ lấy chồng xa, đã vì yêu mà dọn đến Bắc Kinh.
Thế nên Nam Tịch được nuôi lớn ở thủ đô, là cô gái Bắc Kinh chính hiệu. Với gia thế như vậy, nhìn người bằng nửa con mắt cũng chẳng có gì lạ.
“Vừa rồi là vị hôn phu của cô ta?” Nhạc Lan hơi nheo mắt. “Không giống lời đồn lắm.”
Khí chất cao quý, phong thái nhàn nhã nhưng không tùy tiện, cả người toát ra sự tự tin điềm tĩnh như thể chẳng gì trong thiên hạ lọt được vào mắt anh ta. Không cần cố tình tỏ uy, nhưng khí trường tự nhiên đã mang dáng vẻ người đứng đầu.
Chỉ một ánh nhìn, Nhạc Lan đã hiểu — người này không dễ đụng vào.
Người đàn ông trẻ cười nhạt:
“Trì Chiêu Minh là gì chứ? Người kia mới là thái tử gia chính hiệu của nhà họ Trì.”
Nam Tịch bị Kỳ Cảnh Chi kéo vào thang máy, từ động tác khoác vai ban đầu đã chuyển thành siết cổ tay. Từ hành lang tầng một đến tiền sảnh khách sạn, lực tay của anh ta càng lúc càng mạnh.
Anh ta chẳng buồn để ý đến đôi giày cao gót tám phân dưới chân cô, gần như xách cô đi trên mặt đất.
Nam Tịch loạng choạng, cố vùng ra:
“Anh buông tay!”
Vừa bước qua bậc cửa lát đá xanh, Kỳ Cảnh Chi bất ngờ buông lỏng.
Cô mang giày cao gót, không đứng vững được, cả người nghiêng vào cây cột ngọc, suýt ngã. Cô quay đầu lại, mắt trừng lên giận dữ:
“Kỳ Cảnh Chi, anh cố ý đúng không? Tôi đắc tội gì với anh à?”
Rõ ràng lúc gọi điện vẫn bình thường, vừa gặp mặt đã như biến thành người khác. Đi công tác Dubai về là học thêm kỹ năng biến sắc à?
“Cũng biết tự nhận lỗi à.” Anh bước gần lại một bước, bóng cao lớn đè xuống, giọng trầm từng chữ một:
“Nam Tịch, tốt nhất em nên cho tôi một lời giải thích.”
Cô biết anh ta muốn hỏi điều gì. Trong khoảnh khắc, tim chợt chùng xuống, ánh mắt cũng không dám ngẩng lên.
Tối nay khách sạn Đế Cảnh không tiếp khách ngoài, toàn bộ khách mời dự tiệc đều ở trên tầng, nên tầng trệt vắng lặng bất thường.
Người giữ cửa đứng nghiêm như tượng, biết hai người trước mặt không thể đắc tội, đành cúi đầu làm ngơ.
Cô im lặng, Kỳ Cảnh Chi cũng không nhường đường. Cả hai rơi vào một sự im lặng căng thẳng và nặng nề.
Cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên — như một chiếc phao cứu sinh giữa giằng co.
Nam Tịch mở chiếc ví hình vỏ sò, cả hai cùng nhìn thấy cái tên hiện lên màn hình: Dì Điền.
Kỳ Cảnh Chi cười khẩy, quay người ra mép bậc thang, châm một điếu thuốc.
Nam Tịch quay lưng về phía anh, đứng cạnh cột đá, giọng dịu lại:
“Dì Điền, con nghe đây ạ.”
“Con đang ở tiệc tối bên khách sạn Đế Cảnh.”
Gió đêm lướt qua như dao cắt lên da thịt, Nam Tịch khẽ nhấc tay vuốt vai.
Rất nhanh sau đó, một chiếc áo vest còn vương hơi ấm đặt lên vai cô — là mùi hương quen thuộc nhất, gắn bó với cô từ bé đến lớn.
Sống mũi cô bất giác cay xè, nhưng không quay đầu lại.
Kỳ Cảnh Chi đã quay lại phía bên kia hút thuốc.
Điền Huệ Vân từ lâu đã lăn lộn trong giới phu nhân hào môn, cố gắng bắt chước sự tao nhã quý phái của người ta. Nhưng nhiều năm bắt chước vẫn chẳng thoát được vẻ thực dụng tiềm tàng trong xương cốt.
Vừa mở miệng, giọng hơi the thé của bà ta đã khiến người ta khó chịu:
“Nghe nói hôm qua con bị quấy rối trong đám cưới tiểu thư Khương? Lại còn tát thiếu gia nhà họ Hạ một cái? Dì đã dặn con đừng phô trương quá rồi mà, con làm vậy thì mặt mũi Chiêu Minh để đâu nữa?”
“Đều là người sắp kết hôn rồi, thu tâm lại, đừng có suốt ngày ra ngoài làm trò nữa.”
“Cưới hỏi tới nơi rồi còn thân thiết với ai nữa? Những người hay ra ngoài tụ họp, chơi bời đủ kiểu, khó tránh khỏi ảnh hưởng. Con đừng để bị lôi kéo. Sau này, chỉ cần an phận giữ nhà, làm vợ hiền bên cạnh Chiêu Minh là đủ. Mấy chuyện xã giao bên ngoài, không cần con lo.” Giọng bà ta lộ rõ sự mất kiên nhẫn, như thể Nam Tịch đang cãi chày cãi cối.
Nam Tịch chẳng muốn tiếp tục tranh luận.
Cô và Trì Chiêu Minh đã thống nhất trước: chỉ cần nhẫn nhịn mẹ chồng một thời gian ngắn, sau khi cưới sẽ dọn ra ngoài sống riêng, không để bà ấy can dự quá nhiều.
Với người lớn, nhiều khi chỉ cần giữ thể diện là đủ. Cô không gây chuyện, ngoan ngoãn lễ phép, Trì Chiêu Minh vẫn cho phép cô ra ngoài giải khuây.
Vì thế, cô chỉ dịu giọng, đáp một tiếng:
“Vâng, con hiểu rồi ạ.”
“Biết nghe lời là tốt. Chiêu Minh vẫn luôn quý con vì con biết điều như thế.” Giọng Điền Huệ Vân dịu hẳn đi, chuyển sang giọng điệu thăm dò mềm mỏng:
“À phải rồi, còn một chuyện nữa… Hồi môn bên nhà con có thể cân nhắc thêm vào tám cửa tiệm trên phố Ninh An không?”
Bà ta ngừng một chút, rồi cười giả lả:
“Dì cũng chỉ nghĩ cho tương lai của hai đứa thôi. Ba của Chiêu Minh nói rồi, nhà con cho bao nhiêu, nhà dì sẽ bù gấp đôi. Con cũng biết Chiêu Minh tính tình hiền lành, xưa nay chẳng tranh đoạt với ai, lại chẳng giỏi đấu đá. Trong nhà, phần lớn sản nghiệp đều rơi vào tay anh nó.”
Nam Tịch chưa từng gặp vị đại thiếu gia ấy. Nghe từ lời Điền Huệ Vân thì đó là người cực kỳ bá đạo, cố chấp và lạnh lùng.
Còn dư luận bên ngoài thì càng chẳng thiện cảm: Trì Cẩn Dư, thủ đoạn tàn nhẫn trên thương trường, ra tay không lưu tình.
Thậm chí còn có lời đồn rằng: tuổi tác đã cao, tướng mạo lại chẳng khá, cả đời không gần nữ sắc — là vì… có khi về mặt kia không làm nên trò trống gì.
“Đều là máu mủ ruột rà cả, sao lại thiên vị? Tay trái tay phải đều là thịt mà.” Giọng Điền Huệ Vân lúc này như đổi sang một người khác, chẳng còn chút uy thế lúc trách móc, lại làm ra vẻ tội nghiệp: “Đây là cơ hội duy nhất để Chiêu Minh có thể giành lại chút gì đó từ tay anh trai nó. Nó xứng đáng được hưởng mà.”
Ngày bàn chuyện hôn ước, sính lễ và hồi môn đều đã thống nhất xong xuôi. Bây giờ bà ta bỗng nhiên nói thế, thật khiến người ta khó chịu.
Nhưng Nam Tịch nghĩ đến lời của Trì Chiêu Minh, nên tạm thời nhẫn nhịn.
Cô khẽ đưa tay lên vuốt trán:
“Con sẽ về bàn lại với ba mẹ.”
“Ừ, vậy nhé.” Giọng Điền Huệ Vân bỗng nhẹ bẫng, vui vẻ hẳn lên: “Chơi ít thôi, về sớm nghỉ ngơi, nhớ nói chuyện với ba mẹ con đấy.”
Mục đích đã đạt được, bà ta vội vàng cúp máy.
**
Kỳ Cảnh Chi nhìn mái đầu hơi rũ xuống của cô, lặng lẽ dập tắt điếu thuốc còn lại lên miếng đồng dập thuốc phía trên thùng rác mạ vàng. Đầu mẩu thuốc bị gãy làm đôi, phần giấy bị nghiền nát, gần như nát vụn trong tay anh.
Chiếc áo vest của anh đang khoác trên người Nam Tịch. Lớp áo sơ mi mỏng bên trong bị gió đêm thổi bay phập phồng. Trong cái lạnh cắt da cắt thịt của thành phố về đêm, anh vẫn chỉ đút tay vào túi quần tây, bước chậm rãi tới đứng trước mặt cô.
Giọng anh trầm thấp, mềm như ngọc vỡ:
“Cuộc hôn nhân này… em thật sự không thể không lấy à?”
Nam Tịch cụp mắt nhìn xuống đôi giày Oxford sáng bóng không tì vết của anh, đến một vết nhăn cũng không có. Mọi thứ quá hoàn hảo, khiến ánh mắt rối loạn của cô chẳng biết tựa vào đâu.
Kỳ Cảnh Chi hơi cúi người xuống, một tay chống lên cột đá sau lưng cô:
“Chuyện hệ trọng như bàn hôn sự, em lại chọn lúc anh đi công tác. Em sợ anh phá hỏng à?”
“Em đâu có rảnh tới mức ấy.” Mùi khói thuốc vẫn lảng vảng trong không khí khiến cô hơi nhíu mày, đưa tay đẩy anh: “Tránh ra đi.”
Anh chẳng những không tránh, còn kéo mạnh cổ tay cô sang một bên, đôi mắt sâu thẳm ánh lên nét lạnh lẽo.
Nam Tịch gần như chỉ chực giẫm nát đôi giày hàng hiệu dưới chân anh:
“Tôi la lên bắt lưu manh bây giờ đó!”
“Cứ việc.” Kỳ Cảnh Chi nhếch môi cười, không ra vui cũng chẳng ra giận:
“La lên cho người ta tới bắt anh ruột em đi, mai lên báo giải trí sẽ thú vị lắm đấy.”
Đúng vậy, Kỳ Cảnh Chi là anh trai ruột của cô. Cô theo họ cha, anh theo họ mẹ. Cách nhau gần mười tuổi, đôi lúc quản cô chẳng khác gì một bậc trưởng bối.
Từ sau khi ba cô nghỉ hưu, toàn bộ việc kinh doanh trong nhà đều do Kỳ Cảnh Chi tiếp quản.
Nhưng cũng là anh nắm quyền, Nam Tịch lại không giống Trì Chiêu Minh. Cô có cổ phần, có lợi tức — là cổ đông thật sự. Anh hay nói đùa rằng:
“Anh đây là làm công cho em đấy.”
Nam Tịch bướng bỉnh quay mặt đi.
“Em chỉ giỏi làm cứng với anh.” Kỳ Cảnh Chi đứng thẳng dậy, nhìn cô từ trên cao, giọng bất lực xen chút mệt mỏi:
“Điền Huệ Vân ức h**p em, chèn ép em, chưa gì đã muốn đặt ra đủ thứ quy củ. Ấy thế mà em lại ngoan ngoãn trước mặt bà ta.”
Ngực Nam Tịch khẽ nghẹn, nhưng do thói quen, cô vẫn cố gắng lơ đi cảm giác đó, chỉ trầm giọng đáp:
“Dì ấy cũng không dễ gì. Chiêu Minh nói, sau này sẽ đứng về phía em.”
Kỳ Cảnh Chi cười lạnh:
“Cái loại lời ngọt như rót mật đó mà em cũng tin à?”
Nam Tịch bĩu môi lẩm bẩm:
“Anh cũng là đàn ông mà, lời nói ra toàn là ba xạo.”
Anh giơ nắm tay lên, suýt nữa đập xuống đầu cô để xem trong đó chứa toàn là gì.
Nhưng nghĩ lại, thôi.
Một cô gái chưa từng nếm trải cay đắng cuộc đời, sống trong thế giới như cổ tích, giờ lại đâm đầu vào một giấc mơ tình yêu đầy ảo vọng. Nếu giấc mộng chưa tan, cô sẽ không bao giờ chịu tỉnh lại.
Anh hạ tay xuống, khẽ chỉnh lại áo khoác trên người cô, cài nút cẩn thận. Dù dáng áo vẫn lùng bùng, cứ như đứa bé lấy trộm đồ người lớn mà mặc.
Nam Tịch dám làm tới như vậy cũng bởi cô biết anh không nỡ làm gì cô.
Miệng thì dữ, nhưng cuối cùng vẫn lo cô lạnh mà bệnh.
“Cậu ta nói gì, em cũng tin hết à?” Kỳ Cảnh Chi nhìn cô gái nhỏ đang lọt thỏm trong lớp áo vest rộng thùng thình. Mà lạ thật, phối với chiếc váy dạ hội điểm hoa lộng lẫy, lại ra một vẻ đẹp rất riêng, mềm mại xen cứng cỏi.
Dù có mặc gì đi nữa… trông cô vẫn đẹp.
Đến khóc cũng đẹp. Nhưng anh không đành lòng nhìn cô khóc.
“Anh ta đang ở đâu?” Kỳ Cảnh Chi hỏi.
Nam Tịch siết chặt lấy vạt áo của anh:
“Đi công tác ở Hứa Thành. .”
Kỳ Cảnh Chi cong môi, giọng lạnh băng:
“Hắn nói vậy với em à?”
Nam Tịch gật đầu:
“Ừm.”
Anh rút điện thoại, bấm vài lần, rồi đưa màn hình tới trước mặt cô.
“Cùng nữ minh tinh tổ chức sinh nhật tại Hứa Thành”