Thời gian sau khi sinh con, mỗi ngày Nam Tịch đều nhận được một bó hoa nhài.
Sau ca sinh mổ, Trì Cẩn Dư thường xuyên gặp ác mộng trong thời gian dài.
Đêm nào anh cũng giật mình tỉnh giấc, chỉ khi thấy cô vẫn còn bên cạnh, anh mới yên tâm ôm lấy cô, mở mắt đến tận khi trời sáng.
Đó là ký ức cả đời anh không muốn nhớ lại, nhưng lại khắc sâu tận xương tủy.
Những bó hoa nhài và hướng dương mà Nam Tịch gửi đều được anh c*m v** bình một cách tỉ mỉ, từng cánh hoa được phun nước đều đặn, đặt trên kệ cửa sổ nơi đón ánh sáng đẹp nhất trong văn phòng.
Cô ngồi trên sofa ăn cơm trưa do thư ký mang đến, toàn là những món cô thích.
Trì Cẩn Dư nhận hai cuộc điện thoại công việc, cô cũng gần như ăn no. Phần còn lại khá nhiều, anh không biểu cảm gì, ăn hết sạch giúp cô.
Nam Tịch đi rửa tay, dặm lại lớp trang điểm, thoa tinh dầu và kem dưỡng cho tay, chẳng may bóp hơi nhiều.
Lúc quay lại, Trì Cẩn Dư vừa dọn dẹp xong bàn làm việc. Cô gọi “anh” rồi bước tới, đưa tay ra cho anh.
Một động tác cô đã làm không biết bao nhiêu lần, thành thạo đến quen tay.
Ngón tay của người đàn ông thấm ướt bằng khăn ướt vươn tới, cô nắm lấy, phần kem thừa trong lòng bàn tay đều thoa lên tay anh. Trơn mịn, lành lạnh, rất nhanh đã được hai bàn tay ma sát tạo nhiệt, tan ra và thấm vào da.
Trì Cẩn Dư mỉm cười để cô muốn làm gì thì làm, để ngón tay anh dính lấy hương thơm giống cô – tinh dầu hoa lan lẫn mùi trà xanh của kem dưỡng tay, phảng phất trong không khí giữa hai người.
Sau đó anh nắm ngược lấy tay cô, khẽ kéo, cúi đầu, nhẹ nhàng “ăn sạch” lớp son vừa dặm trên môi cô.
Đôi môi anh đỏ rực giống hệt môi cô, yêu dị lấp lánh, kết hợp với gương mặt trắng trẻo ở tuổi hai mươi tư, chẳng khác gì yêu tinh dụ người.
Nam Tịch ôm cổ anh, mê mẩn nhìn, dịu dàng nói khẽ:
“Không biết nhân viên của anh có biết, sếp của họ lại làm mấy chuyện này trong văn phòng không?”
“Không sao,” anh cười khẽ, “văn phòng của anh vốn không chỉ dùng để làm việc.”
Anh bế cô ngồi lên sofa, thì thầm:
“Thỉnh thoảng cũng tiếp đãi quý nhân.”
Nam Tịch cố ý nhướng mày:
“Cũng từng tiếp đãi người khác như thế này?”
“Chưa từng. Em là người đầu tiên,” anh hôn lên vành tai cô, từng chữ đều trịnh trọng, “và cũng là người cuối cùng.”
Cô nép trong lòng anh, quấn quýt thêm một lúc rồi lấy điện thoại ra, chụp một tấm ảnh chung.
Trong ảnh, người đàn ông cụp mắt dịu dàng, cô chủ động hôn lên má anh, ngón tay thon dài dịu dàng luồn vào tóc cô.
Nhìn thế nào cũng là cảnh tượng thắm thiết của đôi tình nhân.
Văn phòng kéo rèm, ánh sáng lờ mờ, cô chỉ dùng app chỉnh sáng một chút rồi đăng lên Weibo và cả vòng bạn bè.
Cô muốn để cả thế giới biết mình thiên vị ai.
Trì Cẩn Dư ôm eo cô, hơi thở phả nhẹ l*n đ*nh đầu cô:
“Trước mặt anh mà không xin quyền chân dung?”
Cô chớp mắt:
“Vậy anh cho không?”
Anh nắm lấy tay cô, hơi thở nóng rực làm ấm cả đầu ngón tay cô:
“Anh từng nói rồi, em muốn gì anh cũng cho.”
Đây là lần đầu tiên Nam Tịch công khai tình cảm một cách rầm rộ như vậy, mà đối phương lại chẳng phải thanh mai trúc mã ai ai cũng biết, mà là một người đàn ông xa lạ. Bình luận hai bên nổ tung.
Cô tuỳ ý trả lời vài người bạn, rồi quăng điện thoại sang một bên, nhìn Trì Cẩn Dư trêu chọc:
“Bọn họ nói anh còn đẹp trai hơn cả Trì Chiêu Minh. Không hổ là nam sủng mới của em.”
Người đàn ông cười sâu xa:
“Vậy à? Công chúa vui là được.”
“Anh cũng cam tâm làm nam sủng sao?”
“Cam tâm, nhưng anh càng muốn làm phò mã.”
Anh bóp cằm cô, hôn một cái:
“Dù gì nam sủng có thể có rất nhiều, nhưng phò mã chỉ có một, không ai thay thế được.”
“Tiếc là em vẫn chưa kết hôn được.” Nam Tịch nghịch ngợm cắn môi anh, “nên chỉ có thể uỷ khuất anh thôi.”
Răng cô cắn không mạnh, mềm mại ngưa ngứa, khiến cả người anh tê dại, máu dồn hết xuống chỗ khác. Trì Cẩn Dư bất lực đỡ lấy đầu cô, dùng một nụ hôn sâu đánh tan ý đồ nghịch ngợm của cô.
Buổi chiều anh làm việc, cô cũng ở lại văn phòng, đeo tai nghe xem video, chơi game. Nếu anh làm quá lâu, cô sẽ nhắc anh đứng dậy đi lại, uống chút nước.
Cô còn đặt trà chiều cho toàn bộ nhân viên công ty.
Trì Cẩn Dư họp video xong mới nhận được điện thoại từ phòng hành chính, biết được chuyện “đại sự” mà Nam Tịch vừa làm.
Anh mỉm cười, tắt máy tính, lấy áo vest trên giá khoác lên cánh tay, bước đến bên cô gái đang nằm nghiêng trên sofa nghịch điện thoại.
Cô có vẻ chán, cũng không mấy hứng thú với thứ trên màn hình.
“Tốn kém rồi.” Anh xoa đầu cô, dù số tiền đó chẳng đáng gì với cô.
“Coi như em cưng nam sủng của em mà.” Nam Tịch chẳng để tâm, ngáp một cái, mắt long lanh nước, “Tan làm sớm vậy sao?”
“Ừ, hôm nay không tăng ca,” anh cúi người hôn lên trán cô, “muốn ở bên em.”
Đôi mắt cô sáng lên, ngửa đầu, dùng môi đón lấy môi anh, cũng hôn lại:
“Tổng giám đốc Trì không sợ bị chửi là hôn quân sao?”
Ánh mắt anh nhìn cô vừa tuỳ ý vừa chuyên chú:
“Với nam sủng, việc hầu hạ công chúa là quan trọng nhất.”
Cô dùng ngón tay móc cằm anh:
“Tối nay có muốn qua nhà em không?” – Cô đường hoàng mời: “Nhà riêng của em.”
Trì Cẩn Dư híp mắt, bất đắc dĩ cười khẽ:
“Nhất định phải bán thân sao?”
“Không phải anh từng nói, em muốn gì anh cũng cho sao?”
“Được.” Anh đành thoả hiệp.
Khi đó Vân Cung vẫn chưa xây xong, Nam Tịch sống trong căn biệt thự kiểu Tây cổ thuộc khu phố cổ di sản văn hoá, chính là nơi cô từng tổ chức tiệc sinh nhật.
Năm ấy, để kịp sinh nhật cô, Trì Cẩn Dư băng qua đại dương bay từ nước ngoài về.
Hai người từng sánh bước qua khu phố đi bộ lúc nửa đêm, cô lần đầu tiên không kiềm được mà hôn lên tay anh.
Quá khứ hiện về rõ ràng, khu phố sôi động ngày ấy như đã cách xa một đời.
Năm ấy, đường ven chưa được sửa sang, thỉnh thoảng có vài phiến đá nhô lên, Nam Tịch nắm tay anh, nhảy từng bước qua…
Khu phố cổ lúc ấy chưa bị siết chặt bởi lực lượng quản lý trật tự đô thị, đầu đường có không ít hàng rong bán bánh kẹp trứng, lẩu xiên cay.
Nam Tịch kéo tay anh:
“Anh ăn bánh kẹp không?”
Nói xong mới chợt nhớ ra, một người như Trì Cẩn Dư ở tuổi này, chắc chắn không bao giờ ăn đồ vỉa hè không rõ nguồn gốc.
Anh chỉ mỉm cười, không tỏ rõ thái độ, dắt cô băng qua đường, đứng trước xe bánh kẹp:
“Muốn loại nào?”
“Loại thường là được rồi.” – Thấy anh rút điện thoại thanh toán, Nam Tịch ôm lấy cánh tay anh làm nũng – “Cảm ơn anh nha.”
Trước khi lạm phát leo thang, một chiếc bánh kẹp cũng khá rẻ. Có lẽ đây là khoản chi nhỏ nhất mà Tổng giám đốc Trì từng bỏ tiền ra trong đời.
Sau đó, Nam Tịch vừa đi bộ về nhà, vừa cắn bánh ăn, hương thơm của bánh mì quyện với trứng gà, tương ớt và rau xanh tươi mát, phảng phất len lỏi vào mũi anh.
Nhưng thứ chiếm giữ lấy toàn bộ lý trí anh lại là mùi hương hoa lan thoang thoảng trên tóc cô.
Thì ra, năm mười tám tuổi, cô đã thích hương lan.
Trì Cẩn Dư đoán không sai – trong tủ trang điểm của Nam Tịch tại căn nhà kiểu Tây nhỏ nhắn ấy, xếp đầy lọ tinh dầu lan.
Nhà máy nước hoa của cô còn đặc biệt mở một dây chuyền sản xuất riêng cho loại tinh dầu chiết xuất từ lan cao cấp này, không bán ngoài thị trường, độc nhất vô nhị.
Căn phòng ngủ ngập trong mùi hương ấy. Trì Cẩn Dư nhìn về phía tủ tám ngăn bằng gỗ mun đen, trên đó đặt một lò xông rỗng.
Chính anh là người dạy cô – người xưa dùng bột hương để xông khô bằng nhiệt thay vì đốt trực tiếp, hương thơm lan tỏa thuần khiết mà không khói bụi.
Mỗi lần, cô là người chọn hương, trải bột, châm đèn dầu. Anh thì phụ trách rửa sạch lò vào sáng hôm sau – hai người phân công rạch ròi.
Vì cô ghét dọn dẹp, chẳng bao giờ thích phần hậu sự cả.
Giờ đây cô biết vận dụng linh hoạt, dùng chính cách đó để xông tinh dầu lan.
Người đàn ông mỉm cười, không chần chừ nữa mà kéo cô vào lòng. Dưới ánh đèn tường mờ dịu hình hoa tulip, đôi mắt cô ánh lên ánh sáng vụn vỡ – anh nhìn ra được chút căng thẳng ẩn hiện trong mắt cô, liền mím môi cười:
“Bắt đầu luôn hả?”
Nam Tịch nắm chặt lấy áo anh:
“Tắm trước đã…”
“Tắm chung?” – Giọng anh trầm thấp, ánh nhìn thẳng thắn khiến tim cô run rẩy.
“…Ừ.”
Buổi tắm ấy kết thúc trong hỗn loạn, cả hai ướt sũng, quần áo vứt bừa bãi dưới sàn phòng tắm.
Thân thể vừa được lau khô liền bị tấm váy ngủ màu hồng nhạt bằng tơ tằm mềm mại phủ lên – nhưng cũng chẳng che được bao lâu, chưa đầy hai phút đã hóa thành một đống vải vụn.
Con người này – Trì Cẩn Dư như vậy – khiến cô thấy rất quen thuộc. Cảm giác bị anh cướp quyền chủ động, cơ thể mất kiểm soát, tất cả đều khiến cô ngỡ như trở lại thực tại.
Nhưng giọng nói trẻ hơn gần mười tuổi lại kéo cô về:
“Có muốn dừng lại không?”
Không.
Cô bướng bỉnh siết tóc anh.
Người đàn ông trượt tay dọc theo đường cong mềm mại, hơi thở nóng rực chiếm lấy môi cô, mạnh mẽ tấn công, cướp đoạt, như muốn nghiền nát cô ra. Nhưng thỉnh thoảng cũng nhẹ nhàng buông lỏng, để cô có chút không gian thở.
Cho đến khi môi cô tê rần, đau rát, không còn thở nổi, anh mới dừng lại chốc lát. Nhưng rất nhanh, cô lại bị cuốn vào cơn nóng khiến lý trí tan vỡ, tán loạn như chiếc váy tơ tằm đã bị đá bay.
Lúc ấy, Nam Tịch chợt nhớ ra mình là một thân thể mười tám tuổi, đang ở cạnh một chàng trai hai mươi tư tuổi, liền muộn màng cảm thấy sợ, bấu chặt lấy cánh tay anh:
“Anh…”
Chưa kịp nói hết, âm cuối mất kiểm soát, cô cắn vào vai anh với nước mắt lưng tròng.
Anh dịu dàng nâng đầu cô, vỗ về, những đóa hồng mới nở tươi non mọng nước, nở rộ vì anh.
Anh nhìn thấu tất cả, nhưng vẫn chơi trò đóng vai với cô, ôm lấy thân thể run rẩy của cô gái, thì thầm vào tai cô đang đỏ bừng, giọng khàn đặc như say: “Biểu hiện của thần, công chúa có hài lòng không?”
“Biểu hiện của tại hạ, công chúa thấy hài lòng chứ?”
Trên đường về, cô từng đùa rằng nếu anh không khiến cô hài lòng, thì sẽ tuyển thêm vài người nam sủng khác.
Nhưng giờ phút này, cô chẳng thể nói được lời nào, giọng khản đặc như chuỗi ngọc bị đứt, vụn vỡ đáng thương.
“Công chúa còn muốn tuyển thêm mấy người nam sủng nữa không?” – Anh gằn giọng hỏi, tay lại v**t v* dịu dàng – vừa cưng chiều, vừa bá đạo – “Để thần thay thế hết cho, được không?”
Nam Tịch cắn vai anh, chẳng thể đáp lời.
Trì Cẩn Dư ở tuổi ba mươi đã có thể thay thế bảy, tám người. Còn hiện giờ – tuổi trẻ sung mãn – mười mấy người chắc cũng không thành vấn đề.
Anh nói được làm được. Nam Tịch không dám dễ dàng khiêu khích quyền uy của anh trong chuyện này.
Chỉ trong những lúc như thế, Trì Cẩn Dư mới đòi cô phải ngoan ngoãn.
Chưa kịp tỉnh táo bao lâu, cô lại bị từng đợt v**t v* như sóng vỗ xô tan, giữa làn hương hoa lan nhẹ nhàng, như mưa rơi đọng trên lá sen, chao đảo không dứt.
Giữa đêm, toàn thân ê ẩm, chân tay rã rời, cảm giác như thể thân thể chẳng còn là của mình.
Dù anh cố gắng dịu dàng, nhưng thân thể mười tám của cô vẫn quá mong manh.
Căn biệt thự kiểu Tây giữa đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng xé hộp bao bì.
Rồi, đầu ngón tay anh dính lấy một chút gel thuốc lạnh mát.
Nhìn ánh mắt anh vừa như cười vừa như không, Nam Tịch hừ nhẹ, cố ý siết tay kẹp chặt lấy tay anh.
“Đừng nghịch nữa.” – Anh bóp nhẹ má cô, dịu dàng dỗ dành.
Nếu không phải lúc cao trào cuối cùng anh buột miệng gọi “vợ ơi”, cô còn chưa biết mình đã bị anh giấu chuyện này bao lâu.
Anh rõ ràng sớm đã biết, vậy mà vẫn thong thả xem cô “diễn trò”.
“Bắt đầu từ lúc nào?” – Nam Tịch nghiêm mặt hỏi.
“Khi em suýt chết đuối lúc bơi.” – Trì Cẩn Dư thành thật – “Hình như lúc đó em gặp ác mộng, anh gọi mấy lần cũng không tỉnh.”
Thì ra là khi đó.
Vì cô gặp nguy hiểm trong mơ, nên anh cũng đi theo cô vào giấc mộng này.
Mắt cô đỏ lên, mọi oán giận phút chốc tan biến.
Cô nằm trong lòng anh, giả vờ đá anh một cái, như thường lệ vẫn ngang ngược nũng nịu:
“Đều tại anh cả. Lỡ sau này tụi mình cứ sống trong mơ mãi thì sao?”
“Không sao.” – Anh tham lam nhìn gương mặt tuổi mười tám của cô – “Anh thích giấc mơ này. Được sống lại một lần nữa là ơn huệ của ông trời.”