Trì Nam Xuân Thủy – Chiết Chi Bạn Tửu

Chương 104

Kỳ Tranh thật sự nỡ cược cả mười triệu chỉ để ép cô chăm chỉ làm việc?

Kỳ Thư Ái trong phút chốc dở khóc dở cười, không biết có nên phối hợp giả bộ cảm động hay không nữa.

Về lại chỗ ngồi, cô xé đơn nghỉ việc thành từng mảnh rồi ném vào thùng rác. Vì khoản tiền hoa hồng năm triệu sáu trăm ngàn kia, thời gian tới dù gì cũng phải cố mà nghiêm túc làm việc.

Không hiểu nhưng giả vờ hiểu thì dễ, vì cho dù có lòi đuôi thì bản thân cũng chưa chắc biết là mình sai ở đâu. Nhưng hiểu rồi giả vờ không hiểu mới là kỹ năng sống thật sự.

Cô dùng trọn giờ nghỉ trưa để viết một loạt câu hỏi gửi cho Bạc Thận – không thể quá chuyên nghiệp, nhưng cũng không được ngốc nghếch quá.

Bạc Thận đọc xong, gửi lại một tin:

【Không tệ, biết dùng não rồi.】

Một lát sau, anh lại nhắn tiếp:

【Cô ở Hoa Ấp à?】

Kỳ Thư Ái: 【Ừ.】

Bạc Thận: 【Xa quá.】

【Thời gian tới sẽ phải tăng ca thường xuyên, sắp xếp cho cô ở ký túc xá.】

【Cảm ơn.】

Chính danh thoát khỏi sự kìm kẹp của cha mẹ, Kỳ Thư Ái cầu còn không được.

Cô nhanh chóng hỏi tiếp:

【Ký túc xá gần công ty không?】

【Đi bộ tới được không?】

Giờ cô đã tiết kiệm đến mức xăng xe cũng muốn bớt.

Bạc Thận: 【Yêu cầu cũng cao ghê.】

【Tôi bảo trợ lý Kim tìm.】

Kỳ Thư Ái hơi sững lại:

【Không phải ký túc xá của công ty à?】

Bạc Thận: 【Cô nghĩ nhiều quá rồi.】

【Không có đãi ngộ đó.】

Thì ra là vậy. Kỳ Thư Ái hiểu ra, khẽ nhếch môi:

【Vậy những nhân viên khác tham gia dự án của Bạc tổng cũng có được sắp xếp như vậy không?】

Bạc Thận: 【Họ không cần.】

【Vì họ thông minh hơn cô, nên tốt nhất hãy tập trung vào công việc.】

【……】

Đúng là không thể có chút mộng mơ nào với người đàn ông này.

Sau đó cả hai cũng không nhắn gì thêm. Trước giờ tan ca, Bạc Thận gửi cho cô một email giải đáp các vấn đề, sắp xếp công việc buổi tối, rồi cùng tài xế và phó tổng đi xã giao.

Khoảng hơn tám giờ tối, Kỳ Thư Ái gửi thành quả công việc cho Bạc Thận, chuẩn bị tan ca.

Không thấy phản hồi, cô đoán chắc anh đang bận ăn uống với đối tác nên cũng không chờ. Nhưng lúc bước vào thang máy, lại nhận được cuộc gọi từ trợ lý Kim, bảo sẽ đưa cô tới ký túc xá.

Như để xác minh cho câu hỏi “có thể đi bộ tới không”, trợ lý Kim quả thật dẫn cô đi bộ đến đó.

Ký túc xá nằm trong khu căn hộ cao cấp gần công ty nhất, đi từ cổng phụ vào chỉ mất năm phút là tới.

“Bạc tổng bảo tôi tìm đúng theo yêu cầu của cô. Đây là thẻ phòng.” Trợ lý Kim đưa cô một chiếc thẻ gỗ óc chó khắc hoa tinh xảo. “Phòng cô là 2602, tôi không lên đâu.”

“Được rồi, cảm ơn.”

Kỳ Thư Ái quay đầu nhìn anh ta rời đi, rồi quẹt thẻ vào sảnh.

Từ nhỏ cô đã được nuông chiều, nên không thấy việc Bạc Thận sắp xếp một chỗ ở thế này cho cô là có gì to tát – dù nơi này giá hơn trăm triệu mỗi mét vuông, với người bình thường đúng là mức giá trên trời.

Căn hộ chừng hơn trăm mét vuông, không hẳn rộng rãi nhưng đủ dùng. Mọi tiện nghi đều đầy đủ như khách sạn.

Cô lên app mua nội y, giặt sấy xong tối nay là có thể mặc. Rồi đặt luôn một bộ đồ công sở đã ủi kỹ từ cửa hàng giao tới.

Sắp xếp đâu ra đó trong một nơi xa lạ là năng lực mà cô giỏi nhất. Cô còn đốt cây nến thơm quen thuộc mang theo bên người, để mùi hương lan tỏa khắp phòng, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Bữa tối nay gặp lại bạn học cũ đã nhiều năm không gặp. Cả hai vui mừng nên rượu vào hơi nhiều.

Bạc Thận bị tài xế và đối tác dìu lên ghế sau xe, miệng còn lảm nhảm với xe bên cạnh:

“Không được nha ông, mới vài ly đã gục? Thua rồi thì phải giặt vớ cho tôi!”

“Hồi đó ông cũng thua đầy ra mà! Còn lật lọng không chịu giặt cho tôi!”

“Đứng lại cho tôi!”

“Tôi phải về với vợ, không như ông – chó độc thân.”

“Đệt mợ—!”

“Ấy ấy, Bạc tổng, Bạc tổng.” Đối tác cuống quýt giữ lấy anh đang chực ngã ra khỏi xe, “Giờ trễ lắm rồi, ngài nghỉ ngơi đi, chúng ta hẹn dịp khác nha, hẹn dịp khác.”

Bạc Thận bị nhét vào xe, tài xế chào tạm biệt đối tác, chiếc Maybach màu đen lẫn vào màn đêm dày đặc quanh hội sở.

Người ở ghế sau còn đang lè nhè: “Ai là chó độc thân? Tôi hả?”

Bạc Thận chỉ vào chính mình.

“…” Tài xế nào dám đáp bừa, vừa nhịn cười vừa lái xe, thỉnh thoảng lén nhìn gương chiếu hậu.

“Tôi là chó độc thân.” Bạc Thận đấm đấm tay vịn, “Đm tôi bao nhiêu năm nay, lại chưa từng yêu đương lần nào.”

Tài xế sợ anh nghĩ quẩn, vội cười nói: “Bạc tổng, đó là vì phụ nữ bình thường không xứng với ngài. Ngài cũng không vừa mắt người ta mà.”

Cậu ấm nhà họ Bạc, được cả nhà nâng như trứng. Dù bị đồn là lăng nhăng, nhưng đám tiểu thư nhà quyền quý ai mà không muốn cưới anh?

Trong giới này, đàn ông thật lòng thì hiếm, chỉ riêng cái mặt này, cái gia thế này, cưới về làm lá chắn cũng đáng.

Tiếc rằng tên đầu gỗ này mãi không chịu khai tâm. Bao nhiêu người đến rồi lại thất vọng mà rút lui.

Tài xế nhìn lại lần nữa, thấy người phía sau đã ngủ thiếp.

Bạc Thận rất hiếm khi say rượu, đã say cũng không làm loạn. Hôm nay chẳng qua là quá vui khi gặp bạn cũ. Hết cao hứng thì cồn bắt đầu phát tác, khiến anh buồn ngủ.

Mãi đến khi về tới hầm xe khu căn hộ, tài xế mới quay đầu nhẹ gọi: “Bạc tổng?”

Ngày thường, Bạc Thận hay ở căn hộ tạm gần công ty. Cuối tuần mới về nhà cha mẹ.

Người đàn ông lờ mờ tỉnh dậy, xoa trán: “Tới rồi?”

“Rồi ạ. Cần tôi dìu lên không?”

“Không cần, tôi tự đi được.”

Ngủ một lát, anh đã tỉnh táo hơn. Ít nhất biết mở cửa xe từ phía nào.

Tuy đi hơi loạng choạng, nhưng chí ít vẫn nhớ đứng trước cửa để nhận diện gương mặt.

Tài xế thấy vậy cũng yên tâm, không xuống xe nữa.

Anh lên thang máy tới tầng 25, lảo đảo tới cửa nhà, dí ngón tay vào khóa vân tay.

“Vân tay không hợp lệ. Xin hãy thử lại.” Giọng nữ cơ học lạnh tanh vang lên.

Bạc Thận gục đầu vào cửa, bực mình, đổi ngón tay khác rồi ấn tiếp.

Vẫn là cùng một câu:

“Vân tay không hợp lệ. Xin hãy thử lại.”

Anh không tin, thử hết cả năm ngón—

“Thử sai quá nhiều lần. Vân tay đã bị khóa. Xin thử lại sau 15 phút.”

Anh ta mắng khẽ một câu “Đệt”, rồi đấm mạnh vào cánh cửa.

Kỳ Thư Ái bị tiếng nhắc nhở điện tử của khóa cửa làm tỉnh giấc.

Căn hộ hơn trăm mét vuông, phòng ngủ quá rộng khiến cô không quen, nên vẫn để cửa mở cho đỡ trống trải.

Vậy nên tiếng động ngoài cửa chính truyền vào rất rõ.

Có người liên tục quét vân tay ngoài đó, cô sợ đến nỗi siết chặt chăn, nín thở, trong lòng rủa thầm cái tên Bạc Thận khốn kiếp, tìm cho cô cái phòng gì không biết – bề ngoài thì đẹp mà an ninh kém như thế!

Tới khi cánh cửa bị đấm vang lên “thình” một tiếng, cô bấm ngay 110, rồi lập tức chạy xuống giường khóa chặt cửa phòng ngủ lại.

Mười phút sau, trong hành lang là cảnh tượng ba người nhìn nhau: hai cảnh sát, Kỳ Thư Ái mặc đồ ngủ, và Bạc Thận trong trạng thái vừa tỉnh rượu, ý thức cũng đã tạm ổn.

“Một khi là hiểu lầm thì giải thích rõ là được rồi.” Cảnh sát mỉm cười hòa giải.

Nữ cảnh sát bên cạnh liếc nhìn Bạc Thận: “Lần sau đừng uống nhiều như vậy nữa nhé. Ngay đến tầng nhà mình cũng không nhận ra, nửa đêm hù người ta đến nỗi báo cảnh sát.”

Lúc này Kỳ Thư Ái mới biết – thì ra Bạc Thận ở căn hộ 2502, ngay dưới cô một tầng. Vì say rượu nên nhìn nhầm số tầng, bấm nhầm khóa.

Nếu không phải cô đang phải sống nhờ, còn trông mong khoản hoa hồng 5 triệu 6, thì cô thật sự rất muốn tính sổ chuyện đêm hôm khuya khoắt bị làm giật mình tỉnh ngủ này.

Cảnh sát xử lý xong thì rời đi. Bạc Thận đã tỉnh rượu nhưng vẫn đau đầu, xoa trán, chau mày, cúi đầu xin lỗi:

“Xin lỗi, cô nghỉ ngơi sớm đi, tôi về đây.”

Nói xong quay người đi về phía thang máy.

Kỳ Thư Ái cứ thế đứng nhìn anh ta, thấy anh vừa đi vừa đâm thẳng vào cột trụ kiểu La Mã ở góc tường.

“Cộp!” Một tiếng nặng nề vang lên khiến cô chột dạ đau giùm, vội quay mặt đi, lấy tay sờ trán mình như bị va thay.

Người tuy đáng ghét, nhưng vẫn là da thịt xương máu. Cô chưa đến mức độc ác tới nỗi vui vẻ khi thấy người khác bị thương.

“Xu—” Bạc Thận rên lên, lảo đảo dựa vào cột, như thể bị va đến choáng váng, lưng to lớn đứng im không động đậy.

Kỳ Thư Ái đút tay túi quần, chậm rãi bước tới, nhìn thấy trán anh sưng vù lên một cục u to tướng, không nhịn được bật cười, hỏi:

“Anh có thuốc không?”

“Không có…”

“Đợi chút.” Cô thở dài, quay vào nhà.

Hồi trước đặt đồ ăn ngoài, cô tiện tay đặt thêm ít thuốc cảm, băng cá nhân và thuốc dầu trị bong gân trầy xước. Vẫn còn nguyên, cô mang ra đưa cho anh, tiện tay giúp ấn nút thang máy.

Từ tầng 26 xuống tầng 25, cô đứng nhìn anh vào nhà bình an vô sự mới quay lại lên tầng.

Màn hình thang máy hiển thị thời gian: 1:46 sáng.

Muộn thế này rồi, lẽ ra cô nên thấy khó chịu.

Nhưng hình ảnh người đàn ông kia loạng choạng, trán đỏ ửng, bỗng nhiên bật ra trong đầu – cô không nhịn được, bật cười.

Về đến nhà, Bạc Thận lấy khăn bọc đá lạnh trong tủ đá, áp lên trán.

Cú đập đó khiến anh tỉnh hẳn, chẳng còn vương mùi rượu nào. Nhưng cũng không buồn ngủ nổi.

Anh vốn đã khó ngủ, đầu óc vì khối lượng công việc lớn mà luôn ở trạng thái hưng phấn. Mỗi tối phải tập luyện thể thao cường độ cao để ép cơ thể mệt mỏi, mới có thể chợp mắt. Nhưng hôm nay uống rượu nhiều, sợ đột tử, nên không dám tập nữa.

Lục túi quần thấy một v*t c*ng – là chai thuốc dầu trị thương mà Kỳ Thư Ái đưa. Hộp nhỏ bé, màu sắc hoa hòe đáng yêu, chẳng giống kiểu anh hay dùng – toàn hộp đơn giản thực dụng.

Anh cầm món đồ trong tay, đứng đờ ra nhìn một lúc. Rõ ràng định để đầu óc trống rỗng, vậy mà hình ảnh đôi mắt tròn tròn hay trừng anh giận dữ lại cứ hiện lên.

Thật không hiểu nổi bản thân.

Anh nhắm mắt, đặt thuốc lên bàn đảo bếp, cầm điện thoại gọi đi.

Trợ lý Kim đang chơi game, vừa nghe điện liền thẳng người dậy:

“Bạc tổng, ngài có gì dặn?”

Giọng anh lạnh tanh:

“Cậu tìm nhà cho Kỳ Thư Ái ở tầng trên tôi? Cậu nghĩ gì vậy?”

“Không mà Bạc tổng, Kỳ tiểu thư nói là phải gần công ty. Tòa nhà của ngài là gần nhất rồi, chỉ còn duy nhất căn đó.” Trợ lý Kim như sắp khóc. “Hơn nữa, tầng trên tầng dưới chứ có phải ở đối diện đâu. Cô ấy chín giờ mới đi làm, ngài thì sáu giờ hơn đã ra khỏi nhà, cô ấy đâu có ảnh hưởng gì tới ngài?”

Bạc Thận mím môi thở dài, rõ là muốn nói mà rồi lại thôi, cuối cùng vẫn nuốt xuống.

Kỳ Thư Ái đúng là không ảnh hưởng gì tới anh.

Chuyện giữa đêm khuya bấm nhầm tầng, định mở cửa nhà người ta, khiến người ta hoảng hồn gọi cảnh sát – chuyện này, anh tuyệt đối không định để ai biết thêm.

Cúp máy, anh ném cục đá vào bồn rửa, quay người đi tắm.

Lúc lướt qua bàn đảo, bước chân khựng lại một chút, cuối cùng vẫn mang theo chai thuốc vào phòng.

Sáng hôm sau, Kỳ Thư Ái canh đúng giây cuối để chấm công rồi ngồi vào chỗ.

Cửa phòng tổng tài vẫn đóng im ỉm, đồng nghiệp bảo Bạc Thận chưa đến.

Cô lập tức cảm thấy tối qua mình thấy thương hại anh ta thật sự là đầu óc có vấn đề.

Làm trâu làm ngựa thì chuyện to chuyện nhỏ cũng phải đúng giờ đi làm, còn người ta là sếp – ngủ tới trưa, nghỉ là nghỉ, ai dám nói gì?

Cô có dự cảm cả tuần này Bạc Thận sẽ không ló mặt đến công ty.

Cô biết anh ta tự luyến cỡ nào. Trán sưng to như thế, sao có thể để nhân viên thấy?

Quả nhiên, cả ngày công việc đều do trợ lý Kim truyền đạt. Không ai thấy bóng dáng tổng tài đâu.

Nhưng những email cô gửi hỏi về dự án thì vẫn được anh trả lời đầy đủ, nghiêm túc.

Tối về nhà, tủ giày cô đặt trên JD cũng được giao tới.

Dù nghèo tới đâu, mặt mũi vẫn phải giữ. Cô có ít nhất năm sáu chục đôi giày thay thường xuyên, cái tủ nhỏ sẵn trong nhà chẳng đủ dùng. Nên cô đặt một cái rẻ tiền trên mạng. Một thùng lớn các mảnh gỗ và phụ kiện, phải tự lắp.

Vừa hay hôm sau là cuối tuần, cô ngủ một giấc no nê, sáng dậy hăng hái mở toang cửa nhà, kéo ghế ra hành lang ngồi lắp tủ giày.

Bạc Thận hai ngày nay toàn họp với đối tác nước ngoài, múi giờ đảo lộn.

Anh tính ngủ bù vào sáng thứ Bảy, đã gọi điện báo với ba mẹ không về nhà cuối tuần, nhưng vừa tờ mờ sáng đã bị tiếng đập đập gõ gõ từ tầng trên làm tỉnh giấc.

Ra khỏi thang máy, tiếng gõ gõ vang vọng càng rõ ràng hơn. Bạc Thận cẩn thận tránh khỏi “hung thủ” đã khiến trán mình sưng vù – cái cột La Mã ở góc hành lang – rồi lập tức bị một khung cảnh hỗn loạn đập vào mắt.

Ván gỗ và ốc vít vương vãi khắp sàn. Khóe miệng anh giật nhẹ, ánh mắt men theo chiếc thang chữ A nhìn lên – một cô gái mặc đồ đen từ đầu tới chân đang ngồi trên đỉnh thang, miệng cắn ốc nở, tay cầm máy khoan pin.

Cảnh tượng này khiến anh khựng người một lúc mới cất tiếng:

“Cô đang làm gì vậy?”

Kỳ Thư Ái không hề bất ngờ vì giọng anh, thậm chí còn không ngoái đầu lại, vẫn chăm chú nhắm ngay chỗ bắt vít:

“Lắp tủ giày, không phải tôi nói với anh rồi sao?”

Bạc Thận chợt nhớ ra – đúng là hôm qua cô có hỏi, anh cũng bảo có thể lắp ở cửa.

Chỉ không ngờ cô làm nhanh đến vậy, còn tự tay thực hiện.

Một chiếc tủ giày cao gần sát trần, một cô gái nhỏ xíu mới cao đến ngực anh, lại bình tĩnh ngồi chót vót trên thang, vừa làm vừa cắn ốc vít – khiến trái tim anh đập hơi lệch nhịp.

Còn chưa kịp tiêu hóa cảm xúc khó diễn tả trong lòng, tiếng máy khoan chói tai bất ngờ vang lên. Anh không khỏi đưa tay che tai.

Kỳ Thư Ái vẫn ung dung như cũ, vài giây sau, cô xách máy khoan nhảy khỏi thang.

Một cái chốt chống đổ đã cố định xong, cô tiếp tục lục túi dụng cụ tìm mấy cái còn lại.

Bạc Thận bước đến:

“Tôi giúp cô một tay.”

Kỳ Thư Ái liếc trán anh – vết sưng đã tan, chỉ còn vết bầm, trông vẫn buồn cười. Cô không nhịn được khẽ cười:

“Bạc tổng ngài nên nghỉ ngơi đi. Dùng người bị thương, tôi thấy cắn rứt lắm.”

Người đàn ông khẽ nhếch môi:

“Không đáng gì.”

Nghĩ đến trò hề hôm nọ của mình, anh cảm thấy cần phải gỡ gạc lại chút gì đó.

Không biết lý do là gì – có lẽ vì muốn giữ thể diện của một người sếp trong mắt nhân viên, hoặc là vì không muốn mất hình tượng của một người đàn anh nghiêm túc trước mặt cô gái nhỏ.

Dù bản thân anh và chữ “nghiêm túc” chẳng liên quan gì nhau.

Kỳ Thư Ái quen độc lập từ lâu rồi. Cô dọn ra ở riêng từ rất sớm, ban đầu sống một mình còn nhát gan, chẳng dám để đàn ông bước chân vào nhà – kể cả là thợ sửa chữa – mọi thứ đều tự học làm. Giờ đây, lý do càng đơn giản: tiết kiệm.

Việc như lắp tủ – vừa không cần đầu óc, lại chỉ cần chút sức – đối với cô là chuyện nhỏ như con muỗi, chẳng cần ai giúp.

Cô cười, nửa đùa nửa thật:

“Vậy cảm ơn nhé, đứng bên cổ vũ cho tôi là được.”

“…” Bạc Thận bị cô làm cho vừa tức vừa buồn cười.

Kỳ Thư Ái đếm kỹ số chốt chống đổ, cầm một cái trong tay, mấy cái còn lại nhét vào túi áo. Vừa định trèo lên bắt vít vào tường thì bên cạnh vang lên một tiếng gọi:

“Cẩn thận!”

Cô còn chưa kịp phản ứng, một bóng người lao tới trước mặt.

Chiếc tủ nghiêng ngả đổ xuống bị người đó chặn lại. Cùng với tiếng rên nén đau của đàn ông, thân thể cô đã rơi thẳng vào vòng tay vững chãi và nóng rực ấy.

Bình Luận (0)
Comment