Có lẽ tôi thật sự có mưu đồ khác…
Kỳ Thư Ái bị anh dọa cho sợ không nhẹ. Mãi đến khi đang lái xe, dừng lại trước ngã tư đèn đỏ trật tự nghiêm chỉnh, cô mới dần bình tĩnh lại. Hồi tưởng ánh mắt giễu cợt của người kia, mới hiểu ra là anh đang cố tình đùa cợt.
Với kiểu người như Bạc Thận, nếu muốn tùy tiện tìm ai đó cho có cũng quá dễ dàng. Ở thủ đô, biết bao nhiêu ánh mắt đang dõi theo miếng bánh thơm ấy. Chỉ cần anh ngoắc một cái, có bao nhiêu tiểu thư khuê các da trắng dáng xinh sẵn sàng nhào vào, việc gì phải độc thân tới tận bây giờ?
Người anh cưới lại là cô – đại tiểu thư nhà họ Kỳ nổi tiếng là kém cỏi tai tiếng – chắc bị thiên hạ cười thối mũi.
Nhưng dù là như vậy, Kỳ Thư Ái vẫn cảm thấy mình nên tránh xa anh một chút. Ngoài công việc ra, đừng dính dáng gì thêm thì hơn.
Ở công ty, hai người là cấp trên cấp dưới hòa thuận đúng mực. Về đến ký túc xá, cô đóng cửa không bước ra, gần như không chạm mặt anh.
Mãi cho đến ngày Tết Trung Thu.
Kỳ Thịnh về nước, Trang Doanh Xuân gọi điện bảo cô tối về nhà ăn cơm, Kỳ Thư Ái không mấy muốn đi.
Khi Kỳ Thịnh không ở nhà thì cô đã bị mắng suốt. Giờ thiên tài trẻ tuổi vạn năng đó quay về, không biết có định đạp cô xuống tận bùn không nữa?
Thế nên khi Phó tổng giám đốc Diêu hỏi cô tối nay có thời gian đi gặp khách hàng cùng không, cô liền đồng ý.
Cô đã có lý do chính đáng để không về nhà.
Từ lúc Kỳ Thư Ái đến làm ở Bội Duệ Capital, Bạc Thận chưa từng để cô đi xã giao ăn uống, cùng lắm chỉ bóc lột cô làm tài xế. Trước đây Kỳ Thư Ái thấy anh quá keo kiệt, tài xế mà đến bữa cũng không mời ăn, toàn bắt cô ngồi chờ ngoài xe. Nhưng khi thật sự chứng kiến cảnh tượng của đám đàn ông trên bàn nhậu, cô lại thấy mình nên cảm ơn Bạc Thận mới phải.
Mấy cảnh ghê tởm như thế, tốt nhất đừng kéo cô vào.
Trong phòng riêng, mùi rượu thịt trộn lẫn hương phấn son, khiến tâm trạng muốn đến chỉ để ăn chút gì đó của cô cũng tiêu tan, chẳng còn mấy khẩu vị.
Khách hôm nay là Vương Khải Công của Viễn Thịnh Gốm sứ. Ông ta ôm một cô gái ăn mặc lả lơi ngồi bên phải, từ lúc bước vào đã dán ánh mắt rình mò lên người Kỳ Thư Ái, giờ vẫn dính chặt không rời. Rốt cuộc cũng không kiềm chế được, nháy mắt với Phó tổng Diêu:
“Lão Diêu, hôm nay cô gái này trông lạ quá.”
Phó tổng Diêu đã uống hơn nửa ly, mặt đỏ bừng:
“Là trợ lý mới của Tổng giám đốc Bạc, gọi đến ứng phó tạm thôi.”
Vương Khải Công cười ha hả mấy tiếng:
“Đúng là rất ứng phó được.”
Nói rồi, ông ta đẩy cô gái đang rót rượu cho mình ra, tự mình ngồi xuống cạnh Kỳ Thư Ái:
“Cô bé còn trẻ nhỉ? Mới đi làm chưa bao lâu?”
Thấy đối phương tầm tuổi Kỳ Tranh, Kỳ Thư Ái cũng xem là bề trên, lễ phép đáp lời:
“Dạ, chào Tổng giám đốc Vương.”
“Tôi biết thằng nhóc nhà họ Bạc đó, làm việc như điên, đi theo nó chắc vất vả lắm phải không?” Tổng giám đốc Vương cười ha hả.
Kỳ Thư Ái không biết ông ta đang tính giở trò gì, chỉ nhàn nhạt cười xã giao:
“Cũng ổn, Tổng giám đốc Bạc rất biết thông cảm cho cấp dưới.”
“Bạc Thận cái thằng ranh con ấy, hiểu gì mà thông cảm cho con gái?” Vương tổng nheo đôi mắt đục ngầu nhìn cô chằm chằm, vừa nói mặt đã tiến sát lại gần, “Theo tôi đi, việc nhẹ lương cao, bảo đảm cô sống sung sướng.”
Cửa phòng đột ngột bị đẩy ra:
“Vương tổng, ông công khai cướp trợ lý của tôi, có hơi quá rồi đó?”
“Ồ, Tổng giám đốc Bạc, ngọn gió nào thổi anh đến đây vậy?” Vương tổng nhếch môi cười, liếc sang Phó tổng Diêu đầy ẩn ý. Dù sao cũng là cáo già thương trường, da mặt dày, ứng biến linh hoạt:
“Nói là trợ lý, chứ cô gái xinh đẹp thế này để bên cạnh, ai mà chẳng hiểu ý.”
Vừa nói, ông ta vừa đưa tay về phía Kỳ Thư Ái:
“Chẳng qua là phụ nữ thôi mà, Tổng giám đốc Bạc muốn lợi lộc gì? Hay chỗ tôi cũng có vài người khá có sắc, anh chọn lấy một, mình đổi qua đổi lại chơi cho vui.”
“Yên tâm, hoa của Tổng giám đốc Bạc, tôi sẽ trân trọng lắm.”
Tay ông ta vừa đặt lên đùi Kỳ Thư Ái thì cái ghế lập tức bị lật ngược, cả người ông ta đổ ngửa xuống sàn, ôm lưng r*n r* vì đau.
Bạc Thận không chần chừ, túm lấy ông ta kéo dậy, ném lên ghế sofa, đầu gối ép chặt, tay đấm chân đá.
Kỳ Thư Ái sững sờ, nhất thời không biết phải làm gì. Lúc đứng dậy thì va đổ cả chén đũa, mấy lần muốn can ngăn nhưng lại bị động tác dứt khoát hung dữ của Bạc Thận dọa cho lùi lại.
Cái thế này mà xông vào chỉ rước họa vào thân.
Mãi đến khi hai bảo vệ kéo được anh ra, Phó tổng Diêu mới dám mở miệng:
“Tổng giám đốc Bạc, anh xem anh làm ầm thế này… Tối nay còn phải ký hợp đồng đó.”
“Anh còn định ký với loại người này?” Bạc Thận nới cổ áo, ánh mắt sắc như dao quét sang:
“Vì thành tích mà ngay cả mặt mũi cũng không cần à?”
Phó tổng Diêu: “Nhưng mà…”
“Đống rác này anh tự dọn.” Bạc Thận xoay người túm lấy tay Kỳ Thư Ái, “Người của tôi, tôi mang đi. Chuyện hôm nay, mai tôi tính với anh sau.”
Kỳ Thư Ái bị anh kéo ra ngoài trong cơn mơ hồ, mãi đến khi cửa phòng bị sập mạnh một tiếng mới cảm giác cánh tay đau nhói:
“Anh nhẹ chút…”
Bạc Thận buông tay, đứng lại ở cửa thang máy yên tĩnh:
“Cô là trợ lý của tôi, ai cho cô phép đi xã giao với ông ta?”
“Phó tổng Diêu cũng là cấp trên mà…” Kỳ Thư Ái chột dạ cúi đầu.
Bạc Thận nhìn chằm chằm cô:
“Sao không nói với tôi?”
Gần đây ngoài công việc, cô không nói gì với anh, cũng không còn đùa giỡn như trước.
Bạc Thận biết, cô có vẻ đang tránh mình.
Mà lý do thì không khó đoán.
“Cô yên tâm, tôi không hứng thú với cô. Dù có liên hôn cũng không đến lượt cô.” Tay trong túi quần nắm lại thành quyền, câu nói thốt ra khiến lòng anh chát đắng, nhưng vẫn nhìn cô không hề né tránh:
“Với tư cách là cấp trên trực tiếp của cô, từ nay chỉ cần việc có liên quan đến công ty, cô đều phải báo trước cho tôi.”
Đầu óc Kỳ Thư Ái lơ mơ, đứng không vững. Có lẽ vì lúc nãy uống mấy ly rượu nặng, cả bụng toàn sơn hào hải vị giờ cũng thấy buồn nôn.
Cô cắn mạnh môi dưới:
“Ừ.”
Hai người không nói thêm câu nào, rời khỏi nhà hàng.
Bạc Thận từ Hòa Phủ Nhai chạy đến, tự mình lái xe, Kỳ Thư Ái ngồi ghế phụ.
Đây là lần đầu tiên cô ngồi xe thể thao của anh. Không phải chiếc Maybach từng xảy ra tai nạn với cô, mà là chiếc Koenigsegg phiên bản giới hạn, còn xịn hơn mấy xe cô từng thấy trước đó.
Hôm nay anh có việc gì đặc biệt sao?
Cũng phải, hôm nay là Tết Trung Thu.
Ngoại trừ loại như cô, ai mà chẳng đoàn viên sum họp.
Bạc Thận lái xe ra khỏi bãi đậu:
“Muốn tôi đưa về nhà ba mẹ không?”
Kỳ Thư Ái cười nhạt:
“Đến quán bar của An An.”
“Tôi nghe nói Kỳ Thịnh về rồi…”
“Tổng giám đốc Bạc, về hay không là chuyện nhà tôi.” Kỳ Thư Ái cắt lời anh.
“Xin lỗi, tôi không có ý đó.” Bạc Thận cười gượng, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đúng là lo chuyện bao đồng.
Sau đó, ở cửa quán bar gặp hai người bạn, Bạc Thận bị kéo vào uống vài ly.
Kỳ Thư Ái ngồi ở quầy, vừa uống rượu vừa trò chuyện với bartender quen, đợi Kiều An An xong việc qua gặp cô.
Bả vai bên trái bị ai đó chọc một cái, cô nghiêng đầu sang trái thì thấy Kiều An An đang đứng bên phải, cười trêu cô:
“Chị à, lần nào cũng bị lừa là sao?”
Kỳ Thư Ái đi bar một mình, thường là tâm trạng không tốt. Nếu không tỉnh táo thì đã chẳng dễ mắc bẫy cô nàng như thế.
Nghe vậy, cô chống cằm cười nhạt:
“Chị em cô không đến à?”
“Nghi Lâm hả? Nghe nói hôm nay ai đó từ Bắc Cực quay về, còn lâu nó mới thèm ngó ngàng đến tụi mình.” Kiều An An cười đầy ẩn ý.
Suýt nữa thì quên mất, vị công tử nhà họ Ngụy cống hiến cả đời cho khoa học đó, đã sớm bị Kiều Nghi Lâm âm thầm cột chặt rồi.
Nghe nói anh chàng nhỏ tuổi ở Ngự Đô cũng lâu rồi chưa có mối tình nào, xem ra trái tim bướng bỉnh không chịu buộc dây kia, rốt cuộc cũng bị Ngụy Dật Minh thu phục hoàn toàn.
Đúng là vật nào gặp đúng khắc tinh của nó.
Sao cả thế giới đều đang yêu đương thế nhỉ?
Khi Kiều An An đang nói chuyện với cô thì có một gã đàn ông lại gần bắt chuyện, chính là tên đã từng đến gạ gẫm Kỳ Thư Ái.
Trong bóng tối còn mấy gã khác cũng từng mò tới chọc ghẹo, tất cả đều bị cô lạnh lùng đuổi đi, ai cũng tránh cô như tránh rắn độc.
Hôm nay, Kỳ Thư Ái mang khí chất lạnh lùng, đừng đến gần.
Cô khoác vai Kiều An An, chỉ cần ánh mắt sắc lẻm lướt qua, người kia đã cúp đuôi bỏ đi.
“Sao vậy, tâm trạng tệ à?” Kiều An An cười cười, nhận ly rượu từ bartender, “Mỗi lần Kỳ Thịnh về nước, chị lại tới đây uống xuyên đêm, hôm nay không được nha, chút nữa em còn phải về nhà với ba mẹ, không chăm nổi chị đâu.”
“Ai cần em chăm?” Kỳ Thư Ái cười, “Em có vứt chị ngoài đường cũng chẳng ai trách.”
“Thế sao được, cái nhan sắc này mà vứt ra đường thì nguy hiểm chết.” Kiều An An lười biếng dựa vào quầy bar, dáng vẻ như bà chủ thực thụ, “Hay là về nhà một chuyến đi. Nếu không vui thì làm họ bực chơi, tiểu thư nhà họ Kỳ tụi mình đâu phải kiểu biết chịu thiệt?”
“Nhiều người tưởng mình không chịu thiệt, cuối cùng vẫn thua ngay trong nhà.” Kỳ Thư Ái khẽ cong môi, nhấp cạn rượu trong ly, “Lúc đầu chị ngốc, thấy ông ấy thỉnh thoảng dịu dàng thì tưởng ông ấy thật sự thương mình. Sau này mới hiểu, khi Kỳ Thịnh còn ở nhà thì ông ấy đối xử tốt với cả hai, đến khi Kỳ Thịnh đi rồi, nhà chỉ còn lại chị, ông ấy bắt đầu nhìn đâu cũng không vừa mắt, đến một ngón tay không vừa ý cũng bị soi mói.”
Một người đàn ông đang bước ra từ bóng tối thì dừng bước.
“Không thể nói ông ấy không phải người cha tốt, những gì nên cho thì ông ấy đều cho chị rồi. Ông ấy chưa từng để chị chịu khổ, còn đặt nhiều kỳ vọng vào chị nữa. Nhưng chị chỉ cảm thấy… bị kỳ vọng như vậy đè nặng đến mức thở không nổi.” Kỳ Thư Ái hít sâu một hơi, đưa tay che trán, “Chị không muốn bị mang ra so sánh với Kỳ Thịnh nữa. Những ngày như vậy, chị không xuất hiện thì ai cũng thấy dễ thở.”
Điện thoại sáng lên, là cuộc gọi từ nhà, cô dứt khoát tắt máy:
“Chị ra ngoài hít thở chút.”
Kiều An An gật đầu:
“Ừ.”
Trước khi rời đi, cô dốc cạn một ly, tận hưởng cảm giác chếnh choáng rồi bước ra khỏi cửa.
Bên ngoài quán bar là con phố cổ sôi động, nhiều du khách, đèn màu nhấp nháy treo trên cây, dọc đường toàn biển quảng cáo và các bảng check-in chụp hình.
Kỳ Thư Ái nhìn dòng người qua lại, ngửi thấy một mùi khói thuốc quen thuộc.
Thuốc của Bạc Thận khác với người khác, mùi không nồng, luôn mang theo hương thoang thoảng.
Cô mẫn cảm với mùi hương, trong đó có một mùi giống với loại xì gà mà Nam Tuấn Lương từng trộn với trầm hương trước khi bỏ thuốc, nhưng Bạc Thận hút loại thuốc mảnh, hương nền lại khác.
Quay đầu lại, quả nhiên thấy gương mặt quen thuộc ấy, khóe môi anh hơi cong, mang theo vẻ mập mờ.
“Không về nhà đón Trung Thu à?” Kỳ Thư Ái thu lại ánh mắt, nhìn sang đôi tình nhân đang ôm nhau trước cửa tiệm trà sữa bên kia đường.
Bạc Thận thì từ gương mặt cô dời ánh mắt xuống cổ tay.
Ở đó có đeo một chuỗi hạt màu hồng.
Nếu nhớ không lầm, Nam Tịch cũng có. Còn cùng ngày hôm đó, trên tay Trì Cẩn Dư xuất hiện một chuỗi đá obsidian.
Màu hồng… là chiêu dụ đào hoa à? Bạc Thận thầm nghĩ.
Cho đến khi tàn thuốc rơi lên tay, anh mới sực tỉnh, ngón tay búng nhẹ hất đi đốm đỏ.
Cô gái bỗng quay đầu nhìn anh, ánh mắt chạm nhau, tim anh khẽ run lên.
Kỳ Thư Ái cúi mắt, nhìn chằm chằm vào ánh lửa lập lòe giữa ngón tay anh:
“Cho tôi một điếu được không?”
Bạc Thận hơi sững, nhưng rất nhanh liền mỉm cười:
“Biết hút à?”
Vừa nói vừa thò tay vào túi lấy bao thuốc.
“Không biết.” Kỳ Thư Ái lắc đầu, ánh mắt nhìn anh vừa lơ mơ vừa nghiêm túc, “Học thử.”
Cảm nhận được tâm trạng của cô, bao thuốc vừa lấy ra đã bị nhét lại vào túi, gương mặt người đàn ông trở nên bình tĩnh:
“Không biết thì đừng hút.”
Nếu cô có thói quen đó, tặng cô một điếu cũng chẳng sao. Anh chưa bao giờ cảm thấy con gái hút thuốc là vấn đề. Nhưng nếu chỉ vì tâm trạng tệ mà muốn phát tiết, anh không đồng tình với kiểu hành hạ bản thân đó.
“Tại sao?” Kỳ Thư Ái tiến lại gần một bước, trong mắt ánh lên vẻ ngà ngà, giọng nói cũng mềm mại hơn bình thường, “Không phải anh rất thích hút sao? Chỉ cho phép anh phóng hỏa, không cho tôi thắp đèn?”
“Tôi đâu có nghiện gì cho cam.” Bạc Thận thở dài. Anh không giống Trì Cẩn Dư, chẳng có kiểu tu tâm dưỡng tính hay sáu căn thanh tịnh gì cả. Anh thích chơi, bạn bè lêu lổng cũng nhiều, hút thuốc uống rượu là cách giao tiếp xã giao.
Thấy cô hơi say, anh cũng không nghiêm mặt khuyên, chỉ nhẹ nhàng nói:
“Hút thuốc không tốt, răng sẽ bị vàng.”
Anh cũng không để ý, nhưng trong giọng nói lại mang theo chút nuông chiều dịu dàng.
“Thế sao răng anh không vàng?” Kỳ Thư Ái nhón chân, khoác tay lên vai anh, ghé sát lại gần, dừng lại cách vài phân, nhìn chăm chú vào môi anh. Môi đỏ, răng trắng, sắc nét rõ ràng. Cô hừ một tiếng:
“Bạc Thận, anh nói dối.”
Khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng trong đêm, giọng nói ngọt ngào đến mềm lòng, khiến ngực Bạc Thận như sụp xuống một khoảng, mềm oặt, không thể gượng dậy, cứ thế trống rỗng, như chờ đợi được lấp đầy.
Bàn tay mềm mại bám lấy vai anh, hơi lạnh thấm vào nhiệt độ cơ thể anh, nóng lạnh đan xen.
Mà cô lại hoàn toàn không nhận ra, còn chăm chú quan sát:
“Răng anh đều quá, môi cũng mỏng nữa. Nghe nói mấy người môi mỏng thì bạc tình lắm.”
Bạc Thận bất ngờ bật cười:
“Ừ, em cô đúng.”
“Nhưng anh lại là người tốt.” Kỳ Thư Ái đổi sang ôm cổ anh, như muốn nhìn thấu đáy mắt, tiến gần hơn nữa:
“Hôm nay anh giúp tôi dạy cho tên cặn bã kia một trận, tôi phải cảm ơn anh thế nào đây?”
Người đàn ông nheo mắt đầy hứng thú, ánh nhìn dời xuống:
“Không phải cô cũng từng chửi tôi là đồ cặn bã à?”
“…” Đầu Kỳ Thư Ái như ong ong một tiếng, cô hất anh ra, loạng choạng lùi lại phía sau.
Bạc Thận định bước tới đỡ cô, nhưng bị cô hất ra. Cô giơ tay chỉ vào anh, vừa thẹn vừa giận:
“Đồ lưu manh già! Quả nhiên anh có mưu đồ! Biết ngay anh không tử tế gì mà!”
Đúng giờ cao điểm, khu vực này giao thông hỗn loạn, một chiếc xe máy lao vút tới.
Thấy cô sắp ngã ra giữa đường, cả người lái xe máy cũng hoảng, còn Bạc Thận thì chẳng kịp suy nghĩ, bất chấp cô vùng vằng, dùng sức kéo cô về phía mình.
Đầu Kỳ Thư Ái đập thẳng vào lồng ngực anh. Cô đang say, va vào cơ ngực rắn chắc ấy đến choáng váng, nhất thời chẳng nói được câu nào.
Người đàn ông cúi mắt nhìn, thấy cô ngơ ngác xoa trán, vẫn giữ tư thế nửa ôm vai cô, chẳng hiểu sao trong lòng bỗng dâng lên một loại cố chấp kỳ lạ – không nỡ buông ra.
Cho đến khi cô bị cơn men tràn lấn ý thức, cứ thế dựa vào ngực anh như tìm được chiếc gối, ngủ thiếp đi, anh mới khẽ cong môi. Tay vén nhẹ mấy sợi tóc vướng bên môi cô, vừa làm vừa lẩm bẩm như nói với chính mình:
“Có lẽ tôi thật sự… có mưu đồ đó.”