Trong đầu Nam Tịch như có tiếng ong ong vang vọng, đủ loại suy nghĩ hỗn loạn bay vèo vèo như mưa đạn.
Không đi là sao?
Tính ở lại qua đêm hả?
Qua đêm kiểu gì?
Chẳng lẽ anh ta định làm chuyện đó…
Á!!!
Không được, không được, không được!
Có một tiếng hét vang lên trong người cô, như thể toàn thân đang phát cuồng mà gào thét, chưa bao giờ hoảng loạn đến thế.
Ban đầu cô cũng không có khái niệm gì rõ ràng, hồi nhỏ bị người ta dụ xem mấy thứ đó mà còn bị làm mờ hình. Nhưng cũng chính vì tuổi nhỏ chưa hiểu chuyện lại bị dụ dỗ, nên cái ông nam chính trong đoạn phim đó – người thì mập u như heo – đã để lại bóng ma tâm lý rất sâu, khiến cô từ đó về sau không bao giờ đụng tới mấy thứ đó nữa.
Tuy bây giờ thời đại mạng xã hội phát triển, thông tin tràn lan, cô không đến mức mù tịt, cũng có biết chút ít, nhưng không nhiều. Ai mà ngờ vừa mới lướt qua giai đoạn “lý thuyết” thì đã bị lôi ra “thực hành” luôn rồi.
Đến giờ cô vẫn chưa hình dung cụ thể ra, chỉ biết là… xét về kích thước thì, cái “ly” của mình đúng là nhỏ hơn một chút.
Cảm giác nóng rực nơi lòng bàn tay cùng xúc cảm còn vương lại nãy giờ cứ ám ảnh trong đầu, khiến cô bất giác rùng mình một cái.
Chắc sẽ bể mất.
Không được.
Ít nhất hôm nay là tuyệt đối không được.
Cô cần bình tĩnh lại, cần chuẩn bị tâm lý thật nhiều, thật kỹ.
Đã nói là chưa đính hôn thì không ở lại mà?! Đúng là lời đàn ông không thể tin được!
“Chọc em chơi thôi, bị hù rồi hả?” Hơi thở pha tiếng cười rơi l*n đ*nh đầu cô, thổi nóng cả da đầu và lọn tóc đang căng thẳng đến dựng đứng. “Ngủ sớm đi, nhớ hỏi thử ba mẹ xem tối mai có rảnh không.”
Nam Tịch ngẩn người: “Để làm gì?”
“Ra mắt phụ huynh.”
“…”
Anh xoa đầu cô một cái rồi quay người đi mất.
Khoảnh khắc cánh cửa khép lại, tim cô cũng theo đó mà chấn động mạnh.
———-
“Vậy là được rồi.” Anh nói, “Lần này chỉ lấy chừng đó thôi.”
Bạc Thận nhướng mày: “Còn phần của tôi đâu?”
Trì Cẩn Dư liếc cậu một cái, dẫn về phòng chọn quà.
“Thôi bỏ, mấy món đồ cổ của cậu tôi xài không nổi, cũng không hợp với phong cách nhà tôi.” Bạc Thận đi dạo vòng vòng mười mấy phút đã xong, cuối cùng thấy một chiếc khóa bình an bằng ngọc bích treo trong hộp pha lê, mắt sáng rỡ: “Ồ, cái này xinh đó, để dành cho cháu trai cháu gái tương lai của tôi…”
“Cái đó không được.” Trì Cẩn Dư mặt lạnh bấm vào công tắc bên trên, lớp vỏ hộp pha lê trong suốt lập tức trở nên mờ đục, bên trong chỉ còn nhìn thấy hình dáng lờ mờ.
Khóe miệng Bạc Thận giật giật: “Keo kiệt thiệt.”
Cuối cùng cậu chọn một thanh bảo kiếm thời Nam Tống về đặt làm vật trấn trạch.
——–
Tháng Ba năm nay trôi qua quá nhanh, đám cẩm tú cầu ngoài bãi cỏ trong biệt thự nở rộ lúc nào không hay. Vài ngày không nhìn tới, hoa đã thi nhau đua sắc, rực rỡ khôn xiết.
Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, cô đã trải qua cảm giác bị phản bội, bị chê cười, cũng được người ta thương xót và an ủi.
Tình cảm hai mươi năm chính thức đặt dấu chấm hết, mở ra một chương đời hoàn toàn mới.
Giống như những cọng cỏ xuân và cẩm tú cầu này, sống dậy sau mùa đông dài.
Buổi sáng, Nam Tịch đã về Long Hồ, báo với ba mẹ rằng tối nay Trì Cẩn Dư sẽ chính thức đến nhà chơi.
Chiều đó, Kỳ Thư Ái cũng ghé qua, còn Kỳ Cảnh Chi thì hiếm hoi không tăng ca, thậm chí phá lệ ở nhà ăn cơm.
Vừa qua bảy giờ, chiếc Cullinan tiến vào cổng biệt thự, rành đường rành lối đi thẳng xuống hầm xe.
Cả nhà đang ngồi đợi trong phòng khách. Khi cửa thang máy mở ra, ánh mắt mọi người đều mang sắc thái riêng.
Kỳ Duệ cười tươi tắn, còn Nam Tuấn Lương thì tuy mặt không biểu cảm gì, nhưng ánh mắt lại sáng lên – rõ ràng là rất hài lòng với chàng rể tương lai này.
Nam Tịch giả bộ điềm tĩnh, còn Kỳ Thư Ái thì công khai trưng ra vẻ mặt “mê trai đẹp” không thèm che giấu.
Chỉ có Kỳ Cảnh Chi là viết nguyên chữ “khó ưa” lên trán.
Anh biết mình chẳng thay đổi được gì, nhưng cũng không muốn để tên kia đắc ý.
Từ sau khi Nam Tịch quyết định lấy Trì Cẩn Dư, anh làm anh trai mà mất ngủ triền miên, tinh thần kiệt quệ.
Cơ mà sao phải khổ một mình?
Phải lôi cái kẻ đầu sỏ ra chịu trận cùng mới được.
Không được anh vợ tương lai chấp nhận, chắc cũng đủ cho ai đó nhức đầu mấy bữa.
Phía sau Trì Cẩn Dư còn đi theo không ít người. Có Dư Thự Dương, quản gia Vương của nhà họ Trì, cùng mấy cậu thanh niên đến phụ khuân vác.
Những món cổ vật được tuyển chọn kỹ lưỡng, từng thùng thực phẩm bổ dưỡng cao cấp, rồi cả mỹ phẩm, khăn lụa dành cho con gái, mấy giỏ trái cây lớn – tất cả đều được đóng gói đẹp mắt, sắp xếp ngay ngắn trong sảnh thang máy rộng rãi.
Đợi khi toàn bộ sính lễ giá trị liên thành được dỡ xong, người đàn ông đứng đầu bước ra phong độ nhẹ nhàng, thái độ khiêm nhường:
“Chú, dì, anh cả, chị họ, mấy món quà nhỏ, gọi là chút lòng thành ạ.”
Kỳ Cảnh Chi khoanh tay dựa vào tường: “Vậy là không có phần của tôi rồi?”
“Anh cả đừng vội.” Trì Cẩn Dư mỉm cười, ngoảnh lại – cửa thang máy lại một lần nữa mở ra.
Sáu người đàn ông lực lưỡng khiêng một thùng giấy siêu lớn bước ra. Đầu gối họ run run khom xuống, bắp tay và bắp chân đều căng chặt, trán lấm tấm mồ hôi. Họ cẩn thận đặt thùng xuống nền nhà.
“Thiết bị VR dòng mới nghiên cứu xong, full set bản cao cấp đen – vàng titan, không mở bán ngoài thị trường.” Trì Cẩn Dư nhìn anh bằng ánh mắt đầy ẩn ý, “Anh cả thấy thế nào?”
Khóe miệng Kỳ Cảnh Chi khẽ co giật. Không thể phủ nhận là anh có hứng thú, nhưng miệng vẫn không nhường ai:
“Tổng giám đốc Trì, đây là quà biếu hay đang giở chiêu thị uy vậy?”
Tặng thẳng hàng đối thủ của công ty người ta, cũng thông minh thật đấy!
“Cảnh Chi, bớt bớt dùm mẹ cái được không? Cậu cả người ta có lòng như vậy, con còn làm mặt kiểu gì vậy?” Kỳ Duệ liếc nhìn con trai mình, “Hai công ty không thể hợp tác cùng phát triển, phải đấu nhau sống mái mới chịu à? Sau này đều là người một nhà, cái tật xấu đó thu lại đi.”
“Dạ, mẹ, mẹ nói gì cũng đúng.” Kỳ Cảnh Chi quay đầu đi thẳng vào phòng khách.
Mọi người cũng theo sau vào trong.
Kỳ Thư Ái khoác tay Nam Tịch, ghé sát tai cô thì thầm:
“Cái khí thế này, không biết còn tưởng là tới dạm hỏi luôn rồi đó.”
Nam Tịch mím môi, cố nín cười, nghiêng đầu liếc nhìn người đàn ông phía sau bên phải.
Hôm nay trông anh còn chỉn chu hơn lúc đi làm. Tóc được vuốt gọn gàng, dùng keo cố định, để lộ vầng trán đầy đặn.
Bộ vest xám đậm may đo vừa vặn, phẳng phiu không một nếp nhăn, trước ngực kẹp cà vạt màu titan mờ, khuy tay áo cùng chất liệu, khăn túi gấp gọn góc cạnh vuông vức.
Vì có mặt người lớn, anh vẫn giữ khoảng cách với cô hơn một mét, nhưng lúc cô quay đầu lại, ánh mắt anh chẳng hề giấu giếm mà nhìn thẳng vào mặt cô.
Nam Tịch vội vã quay đi, cảm giác như ánh nhìn đó vừa đốt cháy đôi má cô.
Kỳ Duệ mời khách ngồi xuống, nói đôi lời khách sáo, sau màn chào hỏi, Trì Cẩn Dư liền vào thẳng chủ đề.
Anh ra hiệu cho Dư Thự Dương mở túi tài liệu, lấy ra những thứ bên trong.
Hai bản hợp đồng tiền hôn nhân, kèm bốn bản photo, lần lượt chuyển cho vợ chồng Kỳ Duệ, Kỳ Cảnh Chi và Kỳ Thư Ái xem qua.
“Tôi biết có nói hay cách mấy, giờ mọi người cũng chưa chắc tin, nên đành dùng cách thực tế để thể hiện thành ý.” Anh nắm tay cô gái bên cạnh, chẳng ngại ngùng trước mặt ai cả. “Một phần là tôi và Tịch Tịch bàn với nhau, một phần là tôi tự nguyện thêm vào.”
“Nếu vi phạm nguyên tắc đạo đức, sẽ tự nguyện ra đi tay trắng. Bao gồm nhưng không giới hạn ở việc ngoại tình, bạo lực gia đình, v.v…” Kỳ Thư Ái đọc một lèo, sắc mặt lạnh xuống, nghiêm giọng hỏi:
“Chữ ‘v.v…’ kia quá mơ hồ. Còn chuyện ngoại tình rất khó lấy bằng chứng, bạo lực gia đình cũng khó phân định rạch ròi. Thường thì bị cho là mâu thuẫn tình cảm. Đến lúc đưa ra tòa, Tịch Tịch nhà tôi có khi còn chẳng được gì.”
Trì Cẩn Dư khẽ nhếch môi, kiên nhẫn nhắc:
“Chị họ có thể xem phần điều khoản bổ sung.”
Nghe vậy, Nam Tịch cũng cúi đầu tìm phần bổ sung, nhưng không thấy. Trì Cẩn Dư giúp cô lật mấy trang.
Thực ra bản hợp đồng này cô chỉ góp ý một vài điều khoản mà bản thân muốn, còn lại không đụng tới, cũng chưa từng xem bản hoàn chỉnh.
Chỉ thấy dòng chữ nhỏ kia ghi rằng:
Cũng bao gồm các hành vi phạm tội hình sự, liên quan đến hoạt động m** d*m, cờ bạc, m* t**.
Việc xác định hành vi ngoại tình thuộc quyền giải thích của bên A. Nếu có quan hệ với người khác giới khiến bên A cảm thấy không thoải mái, đều có thể xem là hành vi ngoại tình.
Việc xác định hành vi bạo lực gia đình cũng thuộc quyền giải thích của bên A, bên B không được phản đối.
Lúc này, ngay cả ánh mắt của Kỳ Cảnh Chi nhìn anh cũng mang theo chút khâm phục:
“Nghĩa là em gái tôi mà nói anh ngoại tình là anh ngoại tình, nói anh bạo lực là anh bạo lực, anh không chừa cho mình đường lui nào luôn hả?”
Anh thực lòng kính nể – đúng là dũng sĩ.
“Anh cả nói quá rồi. Đây chỉ là thành ý của tôi thôi, không có nghĩa là mấy chuyện đó sẽ xảy ra.” Trì Cẩn Dư nhìn sang Nam Tịch – gương mặt cô còn đang ngẩn ngơ – liền siết chặt tay cô, “Tôi sẽ không làm gì phản bội vợ mình, càng không phá hoại gia đình này. Và tôi tin, cô ấy cũng sẽ không bao giờ cần dùng đến những điều khoản đó.”
“Được rồi.” Kỳ Cảnh Chi bắt chéo chân, ném bản hợp đồng đã đọc xong sang bên, “Tôi đồng ý cuộc hôn nhân này.”
Kỳ Thư Ái hết biết nói gì:
“Anh đổi thái độ cũng lẹ dữ.”
“Điều khoản ngang ngược vậy mà còn có người ký, không khùng thì là yêu dữ dội.” Kỳ Cảnh Chi nhìn hai người với ánh mắt đầy ẩn ý, “Trì Cẩn Dư, em gái tôi mà muốn tài sản nhà anh, chỉ cần nói một câu thôi đó, anh chắc chưa?”
Người đàn ông vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, nhận lấy cây bút máy Dư Thự Dương đưa, ký tên mình vào vị trí bên B, rồi lăn dấu vân tay.
Sau đó anh đặt cây bút vào lòng bàn tay cô gái bên cạnh.
Trên thân bút vẫn còn hơi ấm từ tay anh. Nam Tịch nắm lấy, tay cứng đờ, đầu óc cũng hơi quay cuồng.
Lời Kỳ Cảnh Chi nói đã đủ rõ ràng. Ngay khoảnh khắc cô đặt bút ký tên, Trì Cẩn Dư đã đem cả gia sản lẫn vận mệnh của mình trao vào tay cô.
Cây bút trong tay như nặng cả ngàn cân, khó mà đặt xuống được.
Cô thậm chí có một ảo giác kỳ lạ – chẳng lẽ Trì Cẩn Dư yêu cô đến mức mất lý trí, mới có thể làm chuyện điên rồ như vậy?
Thời buổi này, đàn ông trước khi cưới ai mà chẳng tính toán kỹ lưỡng? Sợ nhất là bên kia được lời. Huống hồ anh lại là người như thế, địa vị như thế.
Mẹ của Trì Chiêu Minh còn từng thuê chuyên gia làm giám định tài sản, chính xác đến tận… 6 số thập phân sau dấu phẩy.
Mãi đến khi lòng bàn tay ấm áp ấy vòng ra sau lưng, nhẹ đặt lên vai cô, mang theo chút lực ổn định:
“Còn vấn đề gì không?”
“…Không có.” Nam Tịch lắc đầu, khẽ hít sâu một hơi.
Thỏa thuận này cô lời chắc không thiệt, chẳng có lý do gì để từ chối. Hơn nữa, cô cũng không phải loại người thiếu đạo đức hay có ý hại anh.
Chỉ là một bản hợp đồng. Một lời cam kết mà thôi.
Nam Tịch siết chặt tay cầm bút đã lấm tấm mồ hôi, nắn nót ký tên, rồi cũng lăn vân tay như anh.
Lần đầu đến chơi nhà, Trì Cẩn Dư chuẩn bị sính lễ hậu hĩnh, Kỳ Duệ cũng mừng tuổi lại cho anh một phong bao lớn, đồng thời định sơ ngày gặp mặt hai bên gia đình để bàn chuyện hôn nhân.
Tối đó Nam Tịch không về lại Vân Cung mà ở nhà với ba mẹ, lúc tiễn anh xuống hầm để xe.
Những người khác đều không đi theo, cố ý chừa thời gian riêng cho hai người.
Trì Cẩn Dư biết dưới hầm có camera, nên chỉ kéo cô vào lòng, tay vẫn như mọi lần đặt trên eo cô – không hôn, không làm gì khác.
Nhưng lực tay… vẫn hơi mạnh một chút.
Nam Tịch cảm nhận được, bèn bĩu môi than nhẹ:
“Anh cứ thích bóp eo người ta hoài.”
Mỗi lần hôn nhau, không chỉ có đôi môi là bị “hành hạ”, ngay cả vòng eo cũng không được yên. Sáng nay vừa tỉnh dậy, chỗ đó còn bầm tím cả mảng.
Cô nghi ngờ rất hợp lý rằng chắc anh có sở thích kỳ quặc gì đó.
“Ừm.” Đôi mắt nâu của người đàn ông sáng long lanh, cứ thế nhìn cô không chút kiêng dè, ánh nhìn cợt nhả đầy cố ý, “Anh rất thích.”
“…Hứ, đàn ông.” Nam Tịch nửa làm nũng, nửa khinh bỉ nói, “Ai mà chẳng mê mấy người đẹp dáng ngon. Mai mốt em mà mập lên, anh dám chê thử coi.”
“Anh cũng sẽ già.” Ánh mắt anh không trốn tránh, chăm chú nhìn cô đến mức nghiêm túc lạ thường, “Đến lúc đó em dám chê thử coi?”
Nam Tịch bất chợt bật cười.
Cô như nhìn thấy hình ảnh hai ông bà lão tóc bạc da nhăn, rụng hết răng, mà Trì Cẩn Dư thì còng lưng, vẫn ngồi câu cá uống trà trong sân nhà mình.
Người đàn ông nhéo má cô, cười cưng chiều:
“Cười gì thế?”
Nam Tịch ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, lòng bỗng dưng lặng xuống:
“Lần này em cảm thấy… thật sự là mình sắp kết hôn rồi.”
“Phải.” Trì Cẩn Dư nắm tay cô, nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định, kéo về phía môi mình. Hơi thở nóng hổi rơi xuống đầu ngón tay cô, một nụ hôn in lên đó – như một dấu ấn thiêng liêng.
“Cô Nam, chuyện em sắp lấy anh… không được nuốt lời đâu đấy.”