Nam Tịch như bị điều khiển bởi linh hồn nào đó, bất giác há miệng.
Vị kem đá sữa pha với sốt việt quất, không khó ăn, nhưng cũng chẳng ấn tượng. Quả nhiên, quán nổi tiếng trên mạng không phù hợp với người có khẩu vị tinh tế.
Nam Tịch không quá kén vị, nhưng lại khá “kén mắt”; ngược lại, cô biết Trì Cẩn Dư rất khắt khe trong ăn uống, nên vô thức ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái.
Trì Cẩn Dư đang nói chuyện với Dư Thự Dương, giọng nói hạ thấp, có lẽ là đang dặn dò công việc. Sau khi nghe xong, Dư Thự Dương gật đầu rồi rời khỏi bàn.
Kỳ Thư Ái thấy cái bóng đèn thứ hai cũng rút lui, nhanh nhảu đứng bật dậy:
“Tôi đi rửa tay cái nha~”
Trên bàn chỉ còn lại hai người.
Nam Tịch cúi đầu, mắt nhìn xuống, lặng lẽ múc từng muỗng sốt việt quất.
Trì Cẩn Dư chẳng hề né tránh, ánh mắt cứ thẳng thắn nhìn cô, mãnh liệt như có sức nặng. Đến mức Nam Tịch không chịu nổi nữa, đành phải cắn răng ngẩng đầu, gượng gạo mở lời:
“Anh Trì…”
“Ừ.” Anh đan các đầu ngón tay vào nhau, khuỷu tay đặt lên mặt bàn, phần thân trên hơi nghiêng về phía cô.
Nam Tịch bị ánh nhìn quá đỗi trực diện ấy thiêu đốt đến nóng cả mặt, luống cuống nói:
“Em… muốn giải thích một chút…”
“Không cần.” Ánh mắt anh vẫn chăm chú, dừng lại trên đỉnh đầu cô, giọng đều đều:
“Anh là kiểu người, một khi đã kết hôn thì sẽ muốn bên nhau suốt đời.”
Tim Nam Tịch như bị ai đó gõ mạnh một cú.
“Đối với anh, hôn nhân không phải vì nhất thời bốc đồng. Đó là sau khi đã suy nghĩ kỹ càng, xác định rằng mình muốn sống với em cả đời.”
Anh nhìn cô chăm chú, từng chữ phát ra chậm rãi nhưng đầy chân thành:
“Cùng nhau đi hết cuộc đời. Nắm tay đến bạc đầu.”
Anh dừng lại một lát, khóe môi khẽ cong, rất nhẹ, như không dễ gì nhận ra:
“Về cái gọi là ‘cảm giác’ mà em nói, anh không hoàn toàn đồng tình. Nhưng anh tôn trọng.”
Tim cô như bị bóp chặt, các đầu ngón tay co lại run nhẹ:
“Ý anh là sao?”
“Nếu thật sự đến một ngày em muốn chia tay, anh sẽ không ép giữ em.”
Anh rót một tách trà nóng, đặt nhẹ trước mặt cô.
“Bạc đầu là điều anh mong muốn, không phải là xiềng xích trói buộc em, Tịch Tịch… anh chỉ cần em hạnh phúc.”
Trong đầu cô như bị rút sạch không khí, chỉ còn vang lên một câu:
Anh chỉ cần em hạnh phúc.
Một cảm giác mất trọng lực mạnh mẽ ập tới, nhưng đồng thời cũng có một tầng dịu dàng nâng đỡ cô. Cô chìm trong đôi mắt nâu sâu như biển của anh, và trong những lời lặng lẽ nhưng chân thành ấy. Biết rõ là đang sa vào, nhưng không muốn thoát ra.
Cô cũng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lúc này lại chẳng thốt ra được gì.
Cô muốn nói rằng: con người không giống quần áo, thời gian trôi qua có thể khiến hai người chán nhau, cũng có thể dần hòa hợp. Hoặc nếu đủ may mắn, biết đâu… sẽ thực sự có tình yêu về sau.
“Bạc đầu” không phải cái gông buộc chặt cô, mà là kỳ vọng và ước mơ cô dành cho cuộc hôn nhân này.
Nhưng cô không đủ tự tin rằng cả hai nhất định sẽ đi theo hướng tốt đẹp.
Cô chỉ đang để lại cho bản thân một lối lui.
Nếu thật sự không đủ may mắn, cô hy vọng cả hai có thể chia tay trong êm đẹp và tôn trọng.
Mũi cay xè, cô hít sâu một hơi để giữ bình tĩnh, giả vờ nhẹ nhàng hỏi:
“Anh… không thích mấy món này à?”
Trì Cẩn Dư khẽ cười:
“Không phải.”
Nhưng anh không đụng đũa.
Nam Tịch nhìn anh, thấy rõ sự bướng bỉnh kia, nhưng cũng không nói thêm gì:
“Nơi này đông quá, hơi ồn. Em biết có một tiệm Nhật yên tĩnh hơn.”
Người đàn ông cong môi nhìn cô:
“Em muốn đi à?”
Nam Tịch gật đầu thật nghiêm túc:
“Ừm.”
“Vậy thì đi.”
Dứt lời, anh thao tác nhanh chóng quét mã tính tiền.
Nam Tịch chỉ biết ngượng ngùng rút điện thoại đang định thanh toán về lại.
Sau đó anh còn gọi phục vụ mang vài hộp đựng, cẩn thận gói phần thịt chưa đụng tới.
Nam Tịch ngạc nhiên nhìn anh một lúc lâu. Đến tận khi bước ra khỏi nhà hàng, cô mới nghe thấy lời giải thích:
“Trong sân thường có vài con mèo hoang chạy vào.”
Nam Tịch bật cười, đùa lại:
“Không báo công an à?”
Trì Cẩn Dư khựng lại một chút, rồi lập tức nhớ đến chiếc drone từng bị bắt hôm nào, khẽ cười:
“Làm sao mà giống nhau được?”
Nam Tịch nhìn mấy hộp thức ăn thừa được anh phân loại cẩn thận, nhớ lại cách anh tỉ mỉ gắp bỏ hành, gừng, tỏi, rồi thấm bớt dầu và nước sốt… Trong lòng bỗng dâng lên một dòng ấm áp dịu dàng.
Không phải với ai xâm phạm cũng bị anh đối xử lạnh lùng tàn nhẫn như nhau.
Những con mèo nhỏ vô tình lạc vào sân nhà anh… chắc cũng chẳng biết mình đã gặp may cỡ nào.
Nhà hàng Nhật mà Nam Tịch nhắc đến thật ra là một quán ăn riêng trên tầng thượng của trung tâm thương mại, với mức giá trung bình ba bốn triệu một người.
Cô đoán kiểu quán bình dân vài trăm nghìn, ăn xong còn vương mùi dầu mỡ trên người chắc chắn không phải gu của anh.
Và quả nhiên, lần này đúng gu thật. Tuy khẩu phần anh ăn vẫn không nhiều, nhưng ít ra cũng ăn uống như người bình thường.
Kỳ Thư Ái gửi tin nhắn bảo đã ăn no và sẽ về trước, không làm phiền thế giới riêng của hai người họ.
Trước khi rời đi, Nam Tịch vẫn không thấy Dư Thự Dương, liền hỏi:
“Trợ lý Dư đâu rồi?”
“Có việc nên về trước rồi.” Trì Cẩn Dư đặt hộp thức ăn vào cốp xe, quay đầu nhìn cô, trong mắt mang theo ý cười trêu chọc:
“Sao vậy, em muốn cậu ấy ở lại à?”
“Không phải…” Nam Tịch bị chọc đến đỏ mặt, vội quay người chui ngay vào ghế phụ.
Khi người đàn ông bước vào xe, cô đang chống tay lên thành cửa xe, tựa mặt đỏ ửng vào mu bàn tay, cúi đầu nhìn điện thoại.
Ánh mắt Trì Cẩn Dư vô tình lướt qua màn hình WeChat trên điện thoại cô, nhanh chóng dời đi, rồi khởi động xe.
Nam Tịch nhắn tin xong thì ngẩng lên nhìn dòng xe chen chúc trong bãi giữ xe. Giờ này đúng cao điểm, xe nào cũng phải xếp hàng để ra ngoài.
Nhưng cả xe trước lẫn xe sau đều tự giác giữ khoảng cách với xe của họ.
Trì Cẩn Dư vừa nhàn nhã đánh lái nhích lên, vừa nghe thấy giọng cô gái bên ghế phụ:
“Mấy con mèo đó ngày nào cũng đến nhà anh hả? Anh nuôi tụi nó à?”
“Không nuôi. Cũng không phải ngày nào cũng tới. Có lẽ chỗ khác không kiếm được gì ăn, nên mới mò về.”
Nam Tịch bật cười:
“Chắc tụi nó biết anh sẽ cho ăn rồi.”
“Có thể.” Anh quay đầu nhìn cô, ánh mắt sáng lên:
“Muốn thử vận may không?”
Nam Tịch ngơ ngác chớp mắt:
“Gì chứ?”
“Xem thử hôm nay có đứa nào ghé chơi không.”
Lồng ngực cô bỗng nhiên như bị khuấy động một trận không báo trước.
Anh… đang mời cô về nhà anh sao?
Nam Tịch siết nhẹ điện thoại trong tay, mượn cảm giác hơi cấn nơi lòng bàn tay để trấn tĩnh bản thân. Bề ngoài vẫn giữ vẻ điềm đạm như thường, mỉm cười gật đầu:
“Ừ, đi thôi.”
Lối vào biệt thự là một cổng khác, không nằm sát mặt đường. Nam Tịch còn nhớ, vài năm trước nơi này vẫn chưa có con đường rợp bóng cây ấy, giờ thì đã dẫn thẳng vào cổng sau biệt thự.
Cô nhìn đông ngó tây, vẻ mặt như đang cố suy nghĩ gì đó lọt vào tầm mắt Trì Cẩn Dư. Người đàn ông lên tiếng giải thích, giọng nhàn nhạt:
“Đây là đường của thành phố, nhưng đúng là anh bỏ tiền làm. Lúc trước có mời người xem phong thủy, họ nói mở cổng sau ở vị trí này thì tốt hơn.”
Chỉ tiếc là nơi này không có đường, vậy là tiện thể, anh tự bỏ tiền xây hẳn một con đường mới ngay trung tâm đất vàng đất bạc của thủ đô — vừa tiện cho mình, cũng vừa tiện cho người khác.
Nam Tịch âm thầm bổ sung câu này trong đầu, khóe miệng không kìm được khẽ cong lên.
Thế giới của Trì Cẩn Dư, trước đây đối với cô là hoàn toàn xa lạ.
Những thiếu gia cô từng biết đều là kiểu vung tiền chơi siêu xe, bao gái đẹp, du lịch trên du thuyền, du học thì như đi “phượt dài hạn”, cuối cùng vẫn quay về chấp nhận sắp đặt, kết hôn rồi thừa kế sản nghiệp.
Kỳ Cảnh Chi là một ngoại lệ, nhưng bản chất anh ta cũng là kiểu người thích chơi bời, chỉ là không chơi mấy thứ quá đà hư hỏng, không làm hại người hại mình.
Còn chuyện xây đường, tặng đồ cổ — trong ấn tượng của cô, chỉ có mấy ông doanh nhân già như ba hay ông nội mới làm mấy việc “đạo đức xã hội” như vậy.
Vậy mà Trì Cẩn Dư — với khuôn mặt đẹp đẽ đủ sức oanh tạc cả làng giải trí — lại đi làm mấy việc “già cỗi” đến vậy… đúng là…
Nam Tịch không nhịn được bật cười khẽ thành tiếng.
Đáng yêu thật.
“Cười thầm suốt cả đoạn đường rồi.” Trì Cẩn Dư đỗ xe xong mới xoay người nhìn cô, giọng chậm rãi:
“Cười anh đó à?”
Nam Tịch làm gì dám thừa nhận, vội vàng lắc đầu, thu lại nụ cười trên môi:
“Mấy chú mèo đâu rồi?”
“Không biết hôm nay có tới không, vào xem thử.”
Anh xuống xe, mở cốp lấy hộp đồ ăn mang theo.
Lối đi từ cổng sau bước vào hoàn toàn xa lạ, khác hẳn hôm trước. Đêm tối, hàng tre ở góc tường được chiếu sáng bởi đèn âm tường, ánh sáng vàng ấm khiến màu xanh của tre không còn rõ, thoạt nhìn có chút u ám.
Trì Cẩn Dư không bật hết đèn, phần lớn sân sau vẫn chìm trong bóng tối. Nam Tịch đành lần theo dấu chân anh, đi dọc lối đi lát đá cuội rộng hơn một mét.
Hai bên lối đi có gắn đèn cảm ứng — loại đèn đá kiểu cổ — khi hai người bước qua, từng chiếc lần lượt sáng lên rồi tắt đi sau vài giây.
Họ đi tới bên hông tòa nhà chính, nơi có phần mái hiên rộng rãi. Dưới ánh sáng từ chiếc đèn đá gần nhất, Nam Tịch nhìn thấy bốn cái chén họa tiết men lam được xếp ngay ngắn.
Trong chén còn vương lại chút dấu vết thức ăn — rõ ràng có mèo đã ăn qua.
Trì Cẩn Dư gom mấy cái chén lại, mang đến vòi nước gần bậc tam cấp, rửa sạch từng cái một, rồi đặt trở lại chỗ cũ, chia phần đồ ăn tối anh mang theo vào từng chén.
Nam Tịch ngồi xổm bên cạnh, chống cằm, nhẹ nhàng nói:
“Làm mèo nhà anh đúng là có phúc.”
“Không phải mèo nhà anh.” Anh khẽ cười, giọng dịu dàng,
“Gần đây cũng có người cho tụi nó ăn. Mèo ăn cơm trăm nhà, đâu có nhận chủ.”
Nam Tịch chính cô cũng không nhận ra — ánh mắt nhìn anh bỗng chốc trở nên nồng ấm hơn:
“Anh vẫn chăm chút cho tụi nó như vậy, dù biết là không thể nuôi quen.”
Dù biết tụi nó chẳng gắn bó.
“Không gắn bó cũng chẳng sao, anh đâu mong đợi gì từ chúng.”
Giọng anh như đang trả lời thẳng vào trong suy nghĩ cô, mỉm cười nhìn sang, ánh mắt giao thoa với cái nhìn mang theo nhiệt độ của cô.
“Chỉ cần tụi nó thỉnh thoảng đến, để cái sân này bớt vắng lặng, như vậy là đủ rồi.”
Trong lòng cô như có một chiếc nồi nhỏ, sôi sục từng đợt — vừa nóng, vừa không yên.
“Trì Cẩn Dư…” Giọng cô khẽ khàng, gần như mất hồn.
“Anh… rất cô đơn phải không?”
Trong đầu cô vẫn lởn vởn câu từ mà Ngụy Dật Minh từng dùng để miêu tả anh.
Giây phút ấy, dưới mái hiên yên ả, gió thoảng qua, lá xào xạc, phía sau dường như còn có tiếng nước bắn lên khi đàn cá bơi qua mặt hồ.
Thời gian dường như lặng lại trong khoảnh khắc ấy — đẹp và bình yên đến nao lòng, mà nỗi cô đơn của anh… lại hiện rõ một cách không thể chối bỏ.
“Sao em lại hỏi vậy?”
Anh hơi cúi xuống, hơi thở ấm nóng lướt qua trán cô, khẽ chạm vào những sợi tóc mai lưa thưa.
Nam Tịch cảm giác đầu óc choáng nhẹ, một cơn tê dại ngọt ngào lan dọc sống lưng. Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt đắm sâu trong mắt anh:
“Vì em cảm thấy… hình như anh không thân thiết với gia đình mình.”
Nam Tịch được nuôi lớn trong tình yêu thương ngập tràn, nên cô không thể hoàn toàn hiểu được cảm giác đó. Cô chỉ có thể tưởng tượng — nếu không có những yêu thương ấy, cô sẽ ra sao?
Nghĩ đến thôi, nơi ngực trái cũng nhói lên một chút.
“Sau này, em chính là gia đình của anh.”
Anh không giải thích thêm gì, chỉ nhìn cô chăm chú, lời nói giản đơn nhưng chân thành đến lay động.
“Nhưng mà…”
Cô chưa kịp nói xong, tất cả những điều muốn hỏi đều bị một nụ hôn nhẹ nhàng và dịu dàng phủ lấp.
Bàn tay anh từ vai trượt dần xuống, lần mò theo từng tấc da thịt, cuối cùng dừng lại nơi hõm eo khiến anh say mê không dứt.
Vì ngồi lâu nên hai chân tê mỏi, anh ngồi hẳn xuống bậc thềm cửa, kéo cô nghiêng vào lòng, ôm chặt.
Bậc thềm không cao, anh khẽ co chân lại, khiến cô ngồi hơi cao hơn một chút. Vì trọng lực, cô cúi đầu thấp xuống, càng khiến nụ hôn thêm sâu đậm và mãnh liệt.
Một lúc sau, không thở nổi nữa, cô xấu hổ đẩy nhẹ anh ra.
Anh vòng tay đỡ sau gáy cô, khẽ áp trán vào trán cô, giọng nói trầm thấp mang theo chút cười trêu:
“Vẫn chưa biết cách thở đúng lúc sao?”
“…Em biết sơ sơ rồi.”
Nam Tịch đỏ mặt, đưa tay đấm nhẹ vào vai anh vài cái:
“Anh có biết tiết chế không đó? Anh tưởng ai cũng như anh…”
Cô không dám nói hết vế sau — tưởng ai cũng rành rẽ mấy chuyện này như anh sao?
Dù chưa nói hết, Trì Cẩn Dư vẫn đọc ra được hết thảy ý trong ánh mắt đầy oán trách của cô. Anh mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, lại cúi đầu đặt một nụ hôn dịu dàng.
Anh khẽ hôn cô từng chút một, rồi vuốt lại những sợi tóc rối trên má, tay lần nhẹ đến khuyên tai — nơi có viên ngọc trai hồng nhạt mờ mịn.
Đêm đen đặc quánh, mà trong mắt anh dường như ánh lên một dải ngân hà đang cuộn sóng.
Lần này Nam Tịch ngồi trong lòng anh, thân mình trượt xuống thấp hơn, rõ ràng cảm nhận được sự khác thường nơi anh.
Cô đỏ mặt, trong lòng rối như tơ vò.
Chỉ vì chiếc váy mặc hôm nay quá mỏng… khiến cảm giác càng rõ rệt. Ngại quá đi mất.
Nhưng cô chẳng thể nói gì.
Trì Cẩn Dư cũng không nhắc đến, như thể hoàn toàn không nhận ra điều đó thuộc về cơ thể mình. Anh chỉ siết cô vào chặt hơn, lòng bàn tay đặt lên eo cô, nóng đến rực người.
“Vừa nãy em nói, làm mèo nhà anh thật hạnh phúc.”
Anh cúi đầu, giọng nói dịu dàng như gió đêm, lướt bên tai.
Nam Tịch toàn thân mềm nhũn, khẽ đáp:
“Ừ…”
“Làm vợ anh, cũng sẽ như vậy.”
Anh siết tay cô, mười ngón đan chặt vào nhau, ánh mắt sáng rực như sao trời rơi vào đáy nước:
“Tịch Tịch, anh sẽ khiến em hạnh phúc.”