Cô từng tưởng tượng cảnh Trì Cẩn Dư đi mua sắm cùng phụ nữ, nhưng cuối cùng đều thất bại.
Cô không hình dung ra được. Cô nghĩ, kiểu đàn ông như anh, chắc chắn sẽ không làm chuyện đó.
Nhưng hôm nay, ngoại trừ lúc cô vào phòng thử đồ, ánh mắt anh chưa từng rời khỏi cô một giây nào.
Nam Tịch từ nhỏ đã quen là tâm điểm chú ý, thỉnh thoảng lại thích cảm giác ẩn mình trong đám đông như một sự mới lạ.
Tại một cửa hàng thời trang nữ trung – cao cấp, tuy chưa hẳn là hàng hiệu xa xỉ, trong khu vực chờ có mấy người đàn ông ngồi đợi bạn gái hoặc vợ mua đồ. Người thì sốt ruột nhìn quanh, người cúi đầu dán mắt vào điện thoại, bị gọi tên thì ngẩng lên lấy lệ khen vài câu, có người thì đắm chìm chơi game, giả vờ như không nghe thấy.
Có vẻ chuyện này đã thành thói quen.
Chị gái cùng thử đồ với cô chẳng hề tức giận, gọi chồng không được liền quay lại ngắm mình trong gương.
Cô nhân viên bán hàng còn nhiệt tình và kiên nhẫn hơn cả chồng chị ấy:
“Chị mặc bộ này xinh lắm luôn, màu này cực hợp với da chị, còn tôn dáng nữa.”
Chị ấy liếc sang Nam Tịch đang đứng trước gương bên cạnh. Cô vừa thay một chiếc váy dài màu xanh nhạt kiểu buộc cổ, bờ vai mảnh mai, đường lưng thẳng, chiếc cổ thiên nga trắng ngần và thanh tú.
Vòng eo được thắt bằng chiếc đai bện cùng màu, mảnh mai mà kín đáo, tạo thành dáng vẻ nhẹ nhàng ẩn hiện.
Dưới ánh đèn trần sáng rực trong tiệm, cả người cô trắng ngần như sứ.
“Con gái trẻ mặc gì cũng đẹp.” – Chị ấy thở dài cảm thán.
Nam Tịch nhìn chị, mỉm cười chân thành:
“Chị cũng rất xinh mà, bộ này trông sang hẳn ra ấy. Em thế này mặc chắc không đẹp bằng đâu.”
Cô không phải kiểu người khen cho có, chị gái kia thân hình đầy đặn, mặc lên lại là một phong cách khác, rất riêng.
Không ai quy định chỉ có người gầy mới đẹp.
Nam Tịch quay người lại, ánh mắt lập tức bắt gặp Trì Cẩn Dư đang đứng cạnh giá treo đồ, cô mỉm cười, lông mày cong cong:
“Bộ này được không?”
Cô nhìn đồ rất có mắt, đã chọn là gần như không bao giờ sai.
Ánh mắt anh không rời nổi, bước tới, đưa tay vòng ra sau cô, như đang ôm lấy, khẽ cài chiếc nút sau cổ váy cho cô.
Bàn tay dời xuống, khẽ siết nhẹ eo cô:
“Đẹp. Em còn muốn thử gì nữa không?”
Nam Tịch khẽ lắc đầu.
Mấy bộ đồ bình dân thế này cô ít mặc, cùng lắm là mua chơi. Đẹp thì đẹp, nhưng chất vải vẫn không thể sánh với đồ đặt may riêng.
Trì Cẩn Dư vẫn chưa buông eo cô ra, bàn tay lưu luyến đặt lên đó:
“Thanh toán nhé?”
“Ừ.”
“Cái túi kia cũng ổn đó, hợp với váy em đang mặc.”
“Cũng đúng đấy chứ.”
Anh khẽ cười, đi đến quầy thu ngân, lấy điện thoại ra:
“Làm phiền chị, tính cả cái túi kia giúp tôi.”
Nhân viên cửa hàng nhìn hai người, từ phong cách ăn mặc đến khí chất đều đoán là người không thiếu tiền, liền tranh thủ giới thiệu thêm mấy món mua kèm.
Thế là, người đàn ông không cưỡng lại được sự nhiệt tình tiếp thị, lại mua thêm vài đôi tất, hai chiếc thắt lưng, và một chiếc mũ rộng vành phong cách đồng quê hợp với váy cô.
“Tổng cộng là 3 triệu 998 ngàn ạ. Anh muốn thanh toán bằng gì ạ?”
“Ví điện tử.” – Trì Cẩn Dư đưa mã thanh toán.
Quét xong, anh không thèm nhìn hóa đơn, cho điện thoại vào túi, nhận lấy túi đồ từ tay nhân viên.
Bên trong là chiếc váy cao cấp cô mặc lúc đầu, cùng một đống phụ kiện mua thêm, đủ mọi thứ lặt vặt.
Đi ngang qua phía sau khu nghỉ, vẫn là mấy người đàn ông ngồi bất động như tượng đá.
Nam Tịch kéo nhẹ tay anh, chỉ cho anh xem:
“Lấy nhau lâu rồi… đều sẽ thành ra thế này sao?”
Trì Cẩn Dư khẽ cười, nắm lấy tay cô:
“Em lo à?”
“Em có gì phải lo đâu?” – Giọng cô thản nhiên. – “Em còn có chị em bạn bè, bình thường đi mua sắm cũng chẳng cần đàn ông đi cùng.”
Cô chỉ tiện miệng nói vậy thôi, chẳng nghĩ ngợi gì nhiều. Vậy mà Trì Cẩn Dư bỗng nhiên dừng bước bên cạnh cột đá gần thang cuốn, tay siết nhẹ khiến cô ngả vào lòng anh dễ dàng như không.
“Sao hả, không hài lòng với ‘dịch vụ’ anh cung cấp à?” – Anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt thấp thoáng ý cười.
“Dịch vụ gì chứ…” – Cô biết rõ anh không có ý gì, nhưng trong đầu lại không tránh khỏi nhớ đến đêm qua, khuôn mặt bỗng chốc nóng bừng.
Một số chuyện, một khi đã xảy ra rồi, thì dù chỉ một hành động nhỏ cũng dễ khiến đầu óc… nghĩ lệch đi. Cô âm thầm mắng bản thân, cố đá bay những ý nghĩ mờ ám ra khỏi đầu.
Nhưng lúc này, cô đang tựa sát vào cơ bụng rắn chắc của anh. Còn cả… thứ đang tạm thời yên lặng kia, nhưng cô biết rõ nó không hề “an toàn”. Tối qua, phía sau đầu gối cô đã từng cảm nhận nó một cách rất rõ ràng.
“Đang nghĩ gì đó?” – Trì Cẩn Dư bị vẻ mặt cô chọc cười, tiếng cười trầm khẽ khiến lồng ngực rung lên, anh không nhịn được đưa tay nhéo nhẹ cằm cô.
Nam Tịch cúi đầu, vành tai ửng đỏ, vẫn cứng miệng:
“Không nghĩ gì hết.”
Anh nhẹ nhàng vén mấy lọn tóc rơi trước mặt cô, khéo léo đưa ra sau tai, lòng bàn tay lướt qua làn da cổ mịn màng trắng trẻo, rồi từ từ trượt lên, ngón cái nhẹ nhàng chạm vào má cô:
“Anh sẽ không bao giờ trở nên như họ.”
Nam Tịch ngẩng lên, ánh mắt trong veo khẽ dao động.
“Chỉ cần em muốn, anh luôn ở cạnh em.” – Từng từ anh nói đều rõ ràng và kiên định, cùng với một nụ hôn nóng bỏng đặt lên trán cô. – “Không phải là lời nói cho có.”
Người ta vẫn bảo, đàn ông hứa hẹn thì chẳng đáng tin. Những điều ngọt ngào trước hôn nhân, nếu không được ghi rõ thành điều khoản trên giấy trắng mực đen, thì tốt nhất đừng tin là thật.
Nhưng ánh mắt anh chân thành quá đỗi. Dù bình thản, vẫn khiến lòng người dao động mạnh mẽ hơn bất kỳ lời thề thốt long trời lở đất nào.
“Trì Cẩn Dư, anh mà thế này, em sẽ tưởng thật đó.” – Cô nhìn anh, vừa nửa đùa vừa nửa thử lòng.
Anh nắm lấy tay cô, đưa lên môi, đặt một nụ hôn dịu dàng:
“Anh chưa bao giờ nói dối. Cứ tin là thật đi.”
Nam Tịch bỗng thấy tất cả những phòng bị trong lòng đều tan chảy trong khoảnh khắc đó. Cô nhẹ nhàng tựa đầu vào ngực anh.
Tiếng tim anh đập rõ ràng và vững vàng bên tai, cô lặng lẽ lắng nghe. Một bên tai khác được che phủ bởi lòng bàn tay ấm áp. Người qua kẻ lại, ồn ào huyên náo, nhưng chẳng thể làm phiền cô chút nào.
Cứ như thể, bất kể là khi nào, ở trung tâm của thế giới đầy xô bồ này, chỉ cần có anh, tất cả cảm xúc của cô đều có thể bình ổn trở lại.
Họ quyết định sẽ tận hưởng trọn vẹn buổi hẹn hò tưởng như rất đỗi bình thường này.
Trì Cẩn Dư đã lặng lẽ quan sát cách các cặp đôi sinh viên đại học hẹn hò. Anh dắt cô đi dạo một vòng tiệm đồ lưu niệm, mua một cặp ly đôi, một bộ mô hình tiệm bánh kem, sau đó lại kéo nhau vào tiệm trà sữa mua hai ly trà.
Rồi họ thấy một cặp nam nữ đi vào khu trò chơi điện tử, tiếng nhạc vang chói tai và tiếng máy chơi game rì rầm đến mức sàn gạch ngay cửa cũng như rung lên.
Ngay cả Nam Tịch – người đã quen với tiếng nhạc đinh tai nhức óc trong bar – cũng hơi bị choáng ngợp bởi âm thanh nơi đó.
Nhưng Nam Tịch lại có hứng thú với máy nhảy.
Trì Cẩn Dư biết cô thích nhảy, cũng biết cô nhảy rất giỏi. Anh nghiêng người lại gần, trong âm thanh ồn ào chen vào sát tai cô, hỏi:
“Muốn chơi thử không?”
Những trò như vậy cô từng chơi rồi, nhưng thường là phiên bản cao cấp hơn. Ở căn biệt thự bên Hồng Kông, phòng game của Nam Dự Thần chiếm trọn một tầng.
Chỉ là cô không hay vào khu trò chơi trong trung tâm thương mại. Người đông, lộn xộn, âm thanh chát chúa, chưa kể lắm lúc lại có trẻ con chạy nhảy lung tung gây phiền phức.
May là máy nhảy đặt ngay sát cửa, không cần chen vào bên trong. Cô mắt sáng lên, đầy phấn khích:
“Được chứ.”
Trì Cẩn Dư dẫn cô tới máy tự động để mua xu, kết quả là chỉ có một chiếc thẻ nhả ra.
Nam Tịch bĩu môi đầy thất vọng:
“Sao lại là thẻ…”
Không phải lúc nào sự tiện lợi của công nghệ cũng khiến người ta hài lòng. Cô vẫn thích cảm giác những đồng xu kim loại rơi leng keng trong rổ.
Nam Dự Thần ở nhà chơi cũng dùng xu để nạp máy, em ấy nói đó là cảm giác nghi thức, mà Nam Tịch rất đồng tình.
Nhưng bây giờ đã mua rồi, chẳng còn gì để so đo. Cô nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, kéo tay Trì Cẩn Dư đè anh ngồi xuống ghế nghỉ.
Bên cạnh là túi xách của cô, quần áo cũ, hai ly trà sữa chưa uống hết và một túi đầy những món linh tinh vừa mua.
Nam Tịch nhịn cười nghĩ bụng: vị thiếu gia luôn sống trong nhung lụa như Trì Cẩn Dư, chắc là lần đầu tiên trải qua kiểu hẹn hò này.
Đứng trên bục của máy nhảy, cô buộc gọn tóc lên, chọn một bài nhạc đơn giản để khởi động.
Cạnh máy có một cậu thanh niên trông như sinh viên đại học, mặc áo thun đen in họa tiết rộng thùng thình, quần jean ống suông, cổ đeo sợi dây chuyền thời trang lỏng lẻo, dọc vành tai xỏ một dãy khuyên kim loại lấp lánh.
Khi cô chọn bài, ánh mắt cậu ta không rời khỏi cô.
Nhưng Nam Tịch chẳng mảy may để ý, chỉ tập trung vào nhịp nhạc, chân dẫm theo từng bước trên bục, tay cũng linh hoạt theo từng động tác. Vì là bài khởi động nên cô không dùng đến kỹ thuật phức tạp.
Một bản kết thúc, đang chọn bài thứ hai thì cậu thanh niên kia bước đến gần:
“Chơi cùng không? Chế độ đôi.”
“Xin lỗi, tôi không quen chơi với người lạ.” – Nam Tịch trả lời lịch sự, ánh mắt chỉ lướt qua nhẹ, rồi theo nhịp dạo đầu của bài 《Drama》 mà quay trở lại giữa bục.
Đây là bản nhạc rất nổi gần đây, tuy cô không chơi lâu rồi, nhưng trên mạng vẫn hay xem video, coi riết nên cũng quen tay.
Nhạc nhảy Hàn Quốc tiết tấu mạnh mẽ. Đối với Trì Cẩn Dư, thể loại này gần như xa lạ, anh chưa từng nghe, cũng khó mà thưởng thức nổi.
Anh có gu âm nhạc khá cổ điển. Danh sách nhạc tiếng Hoa của anh đa phần là các ca khúc kiểu những năm thời Jay Chou, thậm chí có khi còn xưa hơn, nghe lại những bản của Thái Châu, Tề Tần,… Gần đây muốn tìm hiểu thêm tiếng Quảng, nên có nghe nhiều nhạc xưa của Hồng Kông.
Trước giờ anh nghĩ mình có gu rất ổn định. Dù thời gian trôi, dù thế giới thay đổi, anh cũng không bị lay chuyển.
Nhưng nay, giữa thế giới muôn màu luôn cuốn phăng mọi thói quen ấy, lòng anh lại vì cô mà trở nên mềm yếu đến vậy, không hề có sức chống cự.
Anh bất giác đắm chìm vào giai điệu điện tử không rõ tiết tấu, chỉ biết khiến tim người nghe rối loạn và hỗn loạn – bản nhạc mà cô đang nhảy
Phải nói chính xác hơn, anh đã đắm chìm trong hình bóng như một linh hồn tự do đang uyển chuyển điều khiển tiết tấu hỗn loạn ấy.
Từng nhịp trống như dẫm thẳng lên trái tim anh, để lại những dấu vết sâu sắc không thể phai.
Cô không đơn thuần là đang chơi, mà giống như đang trình diễn một điệu nhảy sống động đầy sức hút. Mỗi động tác đều dứt khoát và hoàn hảo.
Nam Tịch nhảy liền mấy bài, đám đông xung quanh bắt đầu tụ lại càng lúc càng nhiều.
Có người thì thầm muốn xin thông tin liên lạc, có người lại đoán cô có phải là vũ công chính của nhóm nhạc nữ nào đó không.
Trì Cẩn Dư đứng dậy, khí chất nổi bật giữa đám đông, dù trên tay cầm vài túi đồ cũng không hề lúng túng hay kém phần phong độ.
Anh liếc qua hai cậu thanh niên có vẻ đang chờ bài nhạc kết thúc để bắt chuyện, giọng trầm thấp vang lên:
“Cô ấy không độc thân.”
Hai người kia nhìn nhau, nhất thời nghẹn lời.
Trì Cẩn Dư nhẹ nhàng nâng tay cầm ly trà sữa chuẩn bị cho cô, giọng nói lạnh nhạt nhưng dứt khoát đánh tan mọi ảo tưởng:
“Là vợ tôi.”
Âm nhạc vừa dừng lại, cũng đúng lúc Nam Tịch nghe được câu đó, cô quay đầu lại, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Người đàn ông điềm nhiên bước đến, đưa ly trà sữa cho cô:
“Em ra nhiều mồ hôi rồi, uống chút đi.”
“Sao anh biết em khát vậy?” – Cô nhận lấy, uống một ngụm lớn.
Trong lúc cô uống, Trì Cẩn Dư dùng khăn giấy lau mồ hôi cho cô. Từng chút một – trán, sống mũi, rồi đến má.
Nam Tịch bị anh chạm vào ngứa ngáy, bật cười khúc khích, định giật khăn giấy về tự lau, lại bị anh giữ chặt tay.
“Đi thôi, phim sắp chiếu rồi.” – Trì Cẩn Dư kéo tay cô rời khỏi khu trò chơi.
“Vừa nãy… sao anh lại bảo em là vợ anh?” – Nam Tịch ôm tay anh, khẽ hỏi nhỏ.
Ngày đi đăng ký kết hôn đã định, cũng chỉ còn mấy ngày nữa. Trì Cẩn Dư cúi đầu, tay khẽ vén mái tóc lòa xòa trước trán cô:
“Không bao lâu nữa sẽ thành thật.”
Nam Tịch chu môi thổi nhẹ lên trán, khiến anh bật cười, đưa tay véo nhẹ mũi cô.
“Nhưng bây giờ thì vẫn chưa mà.” – Cô giả vờ nghiêm túc, đẩy tay anh ra – “Tổng giám đốc Trì, anh làm vậy là vượt giới hạn rồi đó.”
“Xin lỗi nha.” – Anh không chỉ không buông ra, còn cố tình siết chặt hơn, giọng điệu chẳng hề giống đang xin lỗi, mà ngược lại còn mang theo chút trêu chọc – “Tại anh sốt ruột quá.”
“…”
Vé xem phim đi kèm combo có cả nước ngọt. Nam Tịch không muốn uống trà sữa nữa, vừa ngồi xuống liền đưa cho anh.
“Không uống nữa à?” – Trì Cẩn Dư nhận lấy, tay kia sắp xếp lại đống đồ ngăn nắp để sang bên.
Chỗ ngồi đôi khá rộng rãi.
Nam Tịch gật đầu:
“Ừ.”
Anh liếc qua ly trà, còn khoảng một phần năm. Ống hút vẫn còn in dấu son môi của cô, môi anh khẽ cong lên đầy ẩn ý:
“Vậy để anh uống giúp em nha?”
Nam Tịch rút điện thoại ra chụp vé xem phim:
“Thích thì uống thôi, hỏi chi vậy.”
Hơi ấm từ bên cạnh nghiêng sát vào.
Nam Tịch tim khẽ loạn nhịp, bị anh kéo vào lòng. Tay hơi run khiến vé rơi xuống đùi.
Tiếng “tách” vang lên – cô vô tình bấm nút chụp ảnh. Rồi nghe bên tai giọng nói trầm thấp khẽ than:
“Sợ em lại bảo anh vượt giới hạn nữa…”