Trì Nam Xuân Thủy – Chiết Chi Bạn Tửu

Chương 47

Chiếc máy bay đáp xuống một hòn đảo tư nhân được bao quanh bởi biển xanh.

Hòn đảo này gần như vẫn giữ nguyên nét hoang sơ của thiên nhiên. Tòa biệt thự năm tầng hướng biển là công trình duy nhất ở đây.

Trong khu vườn phía giáp biển, có một hồ bơi vô cực rộng lớn.

Hôm nay, nơi này trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết.

Nam Tịch đang thay váy cưới, trang điểm lại trong phòng. Đám trẻ con là con cháu của họ hàng hai bên, đến đảo chơi từ sớm, cứ chạy vào rồi chạy ra, ríu rít vây quanh cô dâu.

Phía ngoài, các phụ huynh vừa bận rộn vừa tranh thủ nhắc nhở:

“Cẩn thận chút nghen mấy đứa, đừng để váy cưới dính bẩn!”

Chiếc váy cưới nhìn qua có vẻ đơn giản, nhưng từng đường kim mũi chỉ đều do nhà thiết kế hàng đầu thế giới tự tay hoàn thành.

Điểm đắt giá không nằm ở độ cầu kỳ mà ở phom dáng được đo ni đóng giày, tôn lên đường nét vóc dáng một cách hoàn hảo, cùng loại gấm cao cấp, không cần đệm váy vẫn buông rũ tự nhiên và bồng bềnh.

Chất liệu phát ra ánh sáng dịu nhẹ, tạo cảm giác quý phái. Không cần đính đá hay phụ kiện chói mắt, váy vẫn đẹp đến mức khiến người ta phải nín thở.

Phần ngực áo và đuôi váy được thiết kế gợn sóng nhẹ, mang theo nét quý phái xen chút tinh nghịch.

“Dì xinh quá à!”

“Em phải gọi là mợ mới đúng.”

“Mợ ơi, cho con xem đôi bông tai nha!”

“Trời ơi, cái vòng cổ đẹp dữ! Con đòi mẹ mua một cái giống vậy luôn!”

Đám con nít nhao nhao nhưng Nam Tịch lại không thấy phiền, chắc vì hôm nay cô thấy lòng rất yên vui. Cô còn mở hộp trang sức của mình, chọn một chiếc vòng ngọc phỉ thúy cỡ nhỏ, đeo cho cháu gái của Trì Cẩn Dư.

Mẹ bé là chị họ bên dì út của Trì Cẩn Dư, vừa tìm con vừa thấy bé được tặng vòng ngọc, liền nhẹ nhàng trách yêu, định trả lại.

“Không sao đâu chị, em tặng bé đó,” Nam Tịch cười nói.

“Vậy ngại quá…”

“Vòng nhỏ quá, em đeo bị chật.” Nam Tịch nắm tay bé, lắc lắc, “Lúc mua em mê màu này lắm, nhìn như màu kẹo vậy đó. Nhưng mà đeo không hợp tay, giờ cũng không còn thích lắm nữa. Màu này hợp với mấy bé con, cho bé đeo đi.”

“Đã cám ơn mợ chưa con?” người mẹ xoa đầu con gái.

Bé đã cảm ơn một lần, giờ lại ngoan ngoãn cúi đầu cảm ơn thêm lần nữa.

Lễ cưới diễn ra lúc 12 giờ 08 phút.

Dàn nhạc bắt đầu chơi những bản tình ca nhẹ nhàng và lãng mạn.

Tất cả mọi người đều nín thở nhìn về phía bức tường hoa hồng tím kéo dài hơn chục mét, uốn lượn hai bên thảm pha lê như hình sóng biển.

Nghe nói tối hôm trước, ba trăm ngàn đóa hoa hồng giống “Khúc hát biển cả” được đưa đến bằng chuyên cơ, hơn trăm nhân viên làm việc suốt đêm, mãi đến rạng sáng mới hoàn thành bức tường hoa lung linh này.

Cô dâu mặc váy cưới lụa trơn, kiểu dáng cúp ngực thanh thoát, bước qua bức tường hoa. Trên tà váy chỉ có vài bông hoa nổi nhẹ điểm xuyết, không đính đá, không trang trí cầu kỳ, vậy mà trong khung cảnh hoành tráng khiến người ta choáng ngợp ấy, cô lại trở thành điểm nhấn rực rỡ nhất.

Cuối con đường trải thảm hoa, người đàn ông ấy đang đứng chờ. Ánh mắt sâu như biển của anh dõi theo cô. Bộ vest đen khoác lên người anh trầm tĩnh và vững vàng, không thể che giấu được ngọn sóng cảm xúc mãnh liệt nơi đáy mắt.

Khoảng cách không xa, nhưng với hai người họ, từng bước đều như kéo dài vô tận.

Khi bàn tay cô cuối cùng chạm vào lòng bàn tay anh, cảm nhận được hơi nóng rực lan đến tim, nơi khóe mắt cô cũng dâng lên một làn hơi ấm khó cưỡng.

Lễ cưới không có MC dẫn chương trình sướt mướt, bởi anh nhớ cô từng nói không thích kiểu đó, cảm thấy cứ như hai con rối đứng trên sân khấu.

Từng bản nhạc vang lên trong lễ cưới đều do Trì Cẩn Dư tự mình chọn lựa, có lẽ còn lay động lòng người hơn bất kỳ lời dẫn nào.

Giữa giai điệu của khúc nhạc cưới, hai người dắt tay nhau, nhìn vào mắt nhau với ánh nhìn đầy dịu dàng, từng bước từng bước đi qua đám đông, đến điểm cuối chỉ thuộc về riêng họ.

Ánh nắng rực rỡ chiếu sáng, bên rìa hồ bơi hướng biển, giàn hoa tử đằng thả bóng mát loang loáng mà ấm áp.

Trì Cẩn Dư nhận micro, tự mình phát biểu. Đây là lần đầu tiên trong đời anh nói những lời như vậy trước đám đông — ngay cả tiệc cuối năm ở công ty, anh cũng không bao giờ lên phát biểu.

Nhưng đây là lễ cưới của anh. Chuyện quan trọng như vậy, anh không muốn nhờ ai thay thế.

Tiếng vỗ tay vang dội bên dưới. Anh từ tốn xoay người, đối diện với cô dâu xinh đẹp rạng ngời của mình.

Giọng anh trầm ấm, chân thành và vững vàng, như mang theo gió biển dịu dàng, luồn qua tai cô:

“Quá khứ của em, anh không có mặt. Nhưng tương lai của em, anh muốn là người giữ trọn.”

Dưới khán đài vang lên hai tiếng huýt sáo nghịch ngợm, là mấy cậu công tử nhà trai. Chưa bao giờ họ thấy Trì Cẩn Dư như vậy, ánh mắt ai nấy đều rạng rỡ.

Nhưng anh chẳng bị ảnh hưởng gì. Ánh nhìn và sự chú ý của anh vẫn chỉ đặt trọn vẹn lên người cô dâu của mình.

“Anh dành cho em tất cả sự thủy chung, tin tưởng, tôn trọng, yêu thương. Bất kể em muốn làm gì, anh đều sẽ đồng hành cùng em. Anh muốn em mãi mãi xinh đẹp, hạnh phúc, và lãng mạn như hôm nay.”

“Anh chỉ có một nguyện vọng duy nhất: cùng em sánh bước suốt cuộc đời, không rời không bỏ, đầu bạc răng long.”

Anh nắm lấy tay cô, nhìn sâu vào đôi mắt cô,

“Tịch Tịch, em đồng ý lấy anh chứ?”

Trước đây cô từng không tin, rằng hai người thật sự có thể yêu nhau từ đôi mươi đến tận tuổi già. Nhưng ngay khoảnh khắc này, nhìn ánh mắt nồng nhiệt và chân thành của anh, cô gần như tin tưởng — họ có thể bên nhau đến cuối đời.

Cô nuốt dòng cảm xúc nghèn nghẹn nơi sống mũi, kìm giọt nước mắt lấp lánh nơi khóe mắt. Trước sự chứng kiến của người thân bạn bè, trước ống kính máy quay, cô nở nụ cười rạng rỡ nhất đời, nhẹ nhàng gật đầu:

“Em đồng ý.”

Tiếng reo hò vang lên át cả tiếng nhạc “Lover”. Họ nắm chặt tay nhau, cùng đeo lên tay nhau cặp nhẫn cưới duy nhất trong đời.

Đôi môi nhuốm vị nắng và gió biển, nhẹ nhàng và thành kính chạm lên nhau trong một nụ hôn dịu dàng.

Ngay giữa ánh sáng rực rỡ và những tiếng reo hò cổ vũ, anh lại càng không muốn buông bỏ khoảnh khắc này. Cái hôn ấy cứ kéo dài, quấn quýt và nóng bỏng.

Mãi đến khi lòng bàn tay ươn ướt của cô gái khẽ đặt lên ngực anh, nhẹ nhàng đẩy ra, anh mới chịu dừng lại, vẫn còn lưu luyến.

“Anh rể! Dữ dằn à nghen! Mười phút luôn đó nha!” — Nam Dự Thần không sợ chết mà hét lên.

Nam Thanh Diệu bên cạnh thấy em mình mất mặt, vội kéo xuống ngồi im.

Lễ cưới kết thúc, Nam Tịch thay bộ đầm dạ hội màu tím hồng nhạt để ra chào rượu.

Phần thân trên là kiểu cổ yếm phối cổ cao theo phong cách cổ điển, điểm xuyết bằng hàng nút kết từ kim cương. Hoa văn thêu tay tinh tế, những hạt đá nhỏ và pha lê dàn trải dọc theo chân váy mỏng nhẹ như khói sương.

Đây là bộ váy thứ tư trong ngày. Buổi tiễn khách và tiệc tối còn hai bộ nữa.

Hội bạn thân vì muốn chiêm ngưỡng hết loạt váy cưới của cô nên ráng ở lại đến tối, bắt chuyến bay cuối cùng về lại Bắc Kinh.

Nửa đêm, sau một ngày dài giữ hình tượng chỉn chu, cô cuối cùng cũng tiễn xong toàn bộ khách mời.

Nam Tịch mặc chiếc đầm đỏ hai dây mỏng nhất trong ngày, nằm dài trên ghế tắm nắng cạnh hồ bơi, ngước nhìn sao trời.

Tiếng sóng biển vỗ đều đều, gió đêm dịu nhẹ. Ngoài căn biệt thự này và vầng trăng lơ lửng trên đầu, nơi đây không có một ánh sáng dư thừa nào. Sự cách biệt hoàn toàn với thế giới khiến cô cảm thấy vô cùng thư giãn.

Trì Cẩn Dư chuẩn bị sẵn bồn nước nóng, rồi quay ra bế cô vào phòng tắm.

Bồn tắm hình tròn hướng thẳng ra biển lớn, hai người cùng ngâm mình trong làn nước, thỉnh thoảng nhấp ngụm rượu vang, ngắm bầu trời sao lấp lánh vô tận.

Trong phòng không bật đèn, chỉ có đôi nến long phụng đỏ rực đang cháy, tạo nên không khí đúng chất đêm tân hôn.

Nhưng Nam Tịch cảm thấy… có lẽ đêm nay họ sẽ không làm gì thêm nữa.

Cô thật sự mệt rồi.

v*m ng*c nóng ấm của anh áp sát từ phía sau. Bàn tay anh đặt lên những chỗ mỏi nhừ của cô một cách chính xác, cô khẽ rên một tiếng, còn anh thì hài lòng cười khẽ, vừa xoa bóp vừa dỗ dành.

Nam Tịch ngồi trước anh, làn bọt thơm mùi hoa hồng bao phủ cả hai, hai cặp chân lồng ghép vào nhau. Một tay anh xoa bóp bắp chân cho cô, còn tay kia… rõ ràng không chịu yên phận.

Âm thanh khe khẽ từ cô dần dần át cả tiếng sóng nước.

Cạnh bồn có cái tủ nhỏ, Trì Cẩn Dư mở ra, lấy thứ mình cần.

Cơ thể mềm mại bám vào cánh tay anh, giọng hơi run khẽ khàng:

“Sao anh… để ở đây nữa vậy…”

“Không phải chỉ ở đây đâu.” Anh không giải thích nhiều, chỉ dịu giọng dỗ, “Ngoan, xoay người một chút.”

Nam Tịch cắn môi, phía trước không có gì để vịn, đành ôm lấy tay anh áp sát vào ngực, vô tình lại càng tạo điều kiện.

Dưới làn nước, mọi chuyển động kín đáo mà mãnh liệt. Những bọt xà phòng thơm ngát mùi hoa hồng không ngừng bị ép ra mép bồn, tràn xuống nền gạch.

Trăng lên cao, sao vẫn sáng, sóng biển không biết đã vỗ vào ghềnh đá bao nhiêu lần.

Nến long phụng cháy cạn, nước cũng vơi nửa bồn.

Trăng từ từ nghiêng về phía Tây, rồi bị ánh hừng đông nuốt trọn.

Nam Tịch tỉnh dậy mà không biết hiện tại là mấy giờ. Ở đảo này, ngoài nhịp điệu ngày và đêm, dường như không cảm nhận được thời gian trôi qua.

Trong biệt thự cũng không có đồng hồ nào cả.

Có lẽ nơi đây là chốn nghỉ ngơi của anh — nơi tách biệt thế giới, thoát khỏi mọi ràng buộc, đưa con người quay lại với sự tự do nguyên bản nhất.

Từ cửa kính sát đất, cô thấy bóng dáng ai đó đang bơi trong hồ phía trước. Cô bất giác mỉm cười.

Càng ở bên nhau, cô lại càng phát hiện ra anh là một người đặc biệt. Lúc nào cũng mang đến điều mới mẻ khiến cô muốn khám phá mãi không thôi.

Cô vào phòng thay một chiếc váy trắng đơn giản, thong thả rửa mặt, ăn sáng anh đã chuẩn bị sẵn trong bếp rồi mới đi ra hồ bơi.

Anh vừa bơi xong, lau mặt một cái, cả người ướt nhẹp.

Ở đây không có ai khác, anh chỉ mặc mỗi chiếc quần bơi, thân hình luôn bị giấu dưới lớp áo sơ mi và vest giờ hiện ra rõ rệt.

Mặc dù cô đã từng thấy cảnh còn nóng bỏng hơn thế, nhưng lần nào cô cũng đỏ mặt quay đi.

Thật sự… quá rõ ràng rồi.

Chỉ mặc quần bơi mà cũng rõ ràng như vậy.

Trì Cẩn Dư lấy khăn lau người, đi tới gần. Cô vờ như không có gì, cúi mặt chăm chú lướt điện thoại.

Đến khi anh cũng cảm thấy có gì đó lạ lạ, liền quấn khăn quanh eo, rồi ôm lấy cô từ phía sau:

“Em xem gì chăm chú vậy?”

“Tin tức hôm qua.” Nam Tịch không kiềm được liếc nhìn bụng anh — tám múi lấp ló khiến tim cô chệch một nhịp. Cô vội dời mắt, nghiêm mặt nói tiếp:

“…Hình anh đang lan truyền khắp mạng rồi.”

“Ừm.” Anh phản ứng rất nhẹ, ngón tay vén tóc cô ra chơi đùa.

“Góc nghiêng cực phẩm của người thừa kế nhà họ Trì lần đầu lộ diện.”

“Doanh nhân hạ gục showbiz — nhìn là biết ai thắng.”

“@Hằng Sở Entertainment, tiệc kỷ niệm công ty mời boss lên sân khấu nha!”

Cô đang đọc dở thì bỗng khựng lại. Trì Cẩn Dư liếc mắt nhìn màn hình, cười như không:

“Sao không đọc tiếp?”

“…!” Nam Tịch lườm anh một cái rồi quay người muốn đi vào nhà.

Anh từ sau ôm chặt lấy cô, thân hình cao lớn đè nhẹ xuống, đầu tựa lên vai cô, tay anh vòng qua, cùng cô cầm lấy điện thoại.

Hơi thở vừa tập thể dục xong nóng rực, phả vào sau tai — vốn đã rất nhạy cảm — khiến người cô run lên từng đợt.

“Hôn lễ tiêu tốn 20 tỷ, chủ nhân nhà họ Trì chiều vợ hết mực, kết thúc viên mãn cho cuộc hôn nhân thương mại?”

“Số đó không đúng đâu, hơn 20 tỷ kìa.”

Tai cô bắt đầu nóng bừng vì hơi thở anh, giọng anh vẫn nhàn nhã tiếp tục đọc tin:

“Chú rể hôn cô dâu suốt tám phút, không kiềm được mà lao tới trước mặt mọi người…”

“Thiếu rồi, phải là mười phút.”

Nam Tịch ngẩng đầu, dùng cùi chỏ huých anh một cái.

Anh nhanh chóng bắt lấy tay cô, những ngón tay mềm mại cố giãy giụa lại bị anh siết lấy giữa lòng bàn tay.

“Tiệc cưới suốt đêm trên đảo riêng?”

Gặp ánh mắt vừa ngọt ngào vừa dữ của cô, anh bật cười đầy ẩn ý:

“Tin này đúng một nửa.”

“Phải là… đêm nào cũng tiệc.”

“…!”

Bình Luận (0)
Comment