Trì Nam Xuân Thủy – Chiết Chi Bạn Tửu

Chương 99

Nhìn vào ánh sáng đang cuộn trào nơi đáy mắt người đàn ông, Nam Tịch cứ có cảm giác mình sẽ bị ánh sáng ấy nuốt chửng.

Nhưng rốt cuộc lại không.

Vũ hội trên du thuyền kéo dài đến tận khuya. Trì Cẩn Dư hỏi cô có mệt không, nói tầng thượng có phòng riêng.

Anh là người đi cùng lên tàu, nhưng lại có thể sắp xếp được khu VIP về đêm, rồi cả phòng riêng trên tầng thượng. Nam Tịch hợp tình hợp lý mà nghi ngờ, có lẽ anh vốn là khách mời quan trọng của sự kiện này.

Với thân phận của anh, khả năng đó chẳng có gì là không thể.

Cũng chính tầng thượng du thuyền này, cũng là đêm khuya như thế, ngoài boong tàu vang vọng tiếng nhạc sôi động cùng bước nhảy rộn ràng, tiếng cười của khách khứa tưng bừng, tiếng ly chạm ly rộn rã, ánh đèn xa hoa lộng lẫy.

Chỉ riêng nơi này lại yên tĩnh.

Một ngày trước, cô từng ngắm pháo hoa bên bờ biển. Đêm nay không có pháo hoa, chỉ có màn trình diễn drone.

Giấy phép xin phép bắn pháo hoa vốn rất phức tạp, hẳn khi ấy anh chưa từng nghĩ rằng tối nay họ sẽ cùng nhau.

Thế nên đã dùng máy bay không người lái dựng lên một màn pháo hoa tĩnh lặng.

Nam Tịch cũng không ngờ được, anh thực sự chỉ muốn cho cô xem pháo hoa, để cô lên tầng thượng nghỉ ngơi, hoàn toàn không có ý định tiến thêm bước nữa.

Anh hôn cô, bế cô đặt xuống giường, gió biển lùa vào phòng, không khí mát lạnh, anh đắp chăn cẩn thận cho cô.

Nam Tịch ôm lấy mặt anh, nũng nịu hỏi:

“Anh không ở lại với em à?”

Đôi mắt anh như hòa tan mực, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô, không trả lời mà hỏi ngược lại:

“Qua đêm nay rồi, em còn muốn anh ở lại nữa không?”

Nam Tịch hiểu rõ ẩn ý trong lời anh.

Là một đêm phong lưu, hay là một mối quan hệ ổn định?

Cô không muốn vạch trần điều đó, cô thích nhìn vẻ giằng xé trong mắt anh, thích khoảnh khắc bức tường giáo dưỡng lễ nghi của anh từng lần vì cô mà sụp đổ.

Với thân phận của Trì Cẩn Dư, đương nhiên anh không thể chấp nhận chuyện qua đường.

Nhưng nếu là vì cô mà phá lệ thì sao?

Khi cô một lần nữa siết lấy hơi thở anh, cởi cúc áo sơ mi của anh ra, bàn tay lạnh ngắt áp lên làn da nóng rẫy, trong đầu như mơ hồ nghe thấy tiếng sụp đổ vang dội.

Tấm chăn lụa bị kéo bung, phủ lên một sự ấm áp khác, trong giấc mộng, người đàn ông hai mươi bốn tuổi ấy vẫn si mê vòng eo cô như trước, như thể muốn nghiền nát, muốn xiết chặt lấy, toàn bộ sự kìm nén đầy xót xa đều hóa thành cuồng nhiệt trong từng cái hôn, từng cái cắn.

Nhưng cuối cùng, anh vẫn dừng lại, đắp lại chăn cho cô lần nữa, đôi mắt chan chứa d*c v*ng khẽ khép lại, hôn nhẹ l*n đ*nh đầu cô.

Cô mới mười tám tuổi, anh không thể làm chuyện thú tính như vậy.

Nam Tịch nằm trong vòng tay anh, dần dần cũng bình tâm lại. Một lúc sau lại làm nũng rằng mình chưa tẩy trang, Trì Cẩn Dư gọi điện nhờ người mang đồ lên.

Nước tẩy trang, bông tẩy trang, sữa rửa mặt, một bộ dưỡng da đầy đủ, còn có cả đồ trang điểm và dụng cụ cô sẽ dùng vào sáng mai.

Cô không muốn nhúc nhích, anh đỡ đầu cô lên, tự tay giúp cô tẩy trang.

Miếng bông mềm mại thấm nước tẩy trang mát lạnh, theo từng đầu ngón tay dịu dàng của người đàn ông, Nam Tịch ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, cô nghi ngờ mở mắt ra.

Động tác của Trì Cẩn Dư khựng lại:

“Sao vậy?”

Nam Tịch tròn mắt hỏi:

“Sao anh biết em dùng hãng này?”

Người đàn ông thoáng ngập ngừng, rồi mỉm cười đáp:

“Đoán thôi.”

Nam Tịch bán tín bán nghi.

Cô nhìn đống đồ còn mới trên bàn trước cửa sổ, cũng đều là những món cô hay dùng hằng ngày.

Miếng khăn ẩm mềm phủ lên mí mắt, giọng anh dịu dàng như có ma lực:

“Khuya rồi, đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa.”

Cô cảm giác như cả trái tim mình bỗng nhiên lặng lại.

Khi cô được lau rửa xong xuôi, cũng gần như thiếp đi.

Nên cũng không hỏi anh, tại sao lại hiểu rõ thứ tự các bước tẩy trang, rửa mặt, dưỡng da của con gái đến thế.

Là vì đây là giấc mơ của cô sao?

Nhưng giờ cô càng lúc càng cảm thấy, giấc mơ này vừa dài vừa thật, chẳng giống một giấc mộng bình thường chút nào.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô vẫn còn ở đây.

Tiếng dao thớt truyền ra từ căn bếp trong phòng suite.

Nam Tịch rửa mặt xong bước ra, Trì Cẩn Dư đang thả từng lát thịt bò Wagyu đã ướp vào nồi nước dùng đang sôi. Bên cạnh, anh chuẩn bị một chiếc nồi khác để nấu sợi mì do chính tay mình cán.

Nam Tịch lớn lên quen ăn các món chính kiểu Tây, yêu thích nhiều món xa hoa tinh tế, còn Trì Cẩn Dư lại yêu ẩm thực Trung Hoa cổ truyền. Những món mì được ưa chuộng ở phương Bắc, anh nấu vô cùng thành thạo. Sau này ở bên anh, cô cũng dần say mê sự thâm thúy của nền ẩm thực Trung Hoa.

Với anh, điều quý giá không nằm ở tên gọi món ăn, mà là nguyên liệu tưởng chừng bình thường nhưng lại cao cấp, và cả tay nghề nấu nướng khéo léo mà ít ai có được.

Nam Tịch đứng bên nhìn sợi mì lăn tăn trong làn nước sôi sùng sục, bọt khí nổi lên đều đặn, trong mắt cô hiện lên vẻ đẹp như một tác phẩm nghệ thuật.

Cô thực sự mê muội anh đến độ, mọi thứ liên quan đến anh đều được gán cho một lớp hào quang không tầm thường.

Dù tối qua bị từ chối, cô vẫn nhẹ nhàng tiến lại gần, vòng tay ôm lấy anh:

“Anh ơi, chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.” Anh vẫn chăm chú nấu bữa sáng.

Nam Tịch say mê ngắm khuôn mặt hai mươi bốn tuổi của anh, dưới ánh nắng ban mai như trong suốt. Vậy mà từng động tác nấu nướng lại thuần thục đến lạ, giống hệt Trì Cẩn Dư ngoài đời thực.

Cuối cùng, anh chan nước dùng lên tô mì vừa luộc, rồi khi chuẩn bị thêm dầu ớt vào bát, Nam Tịch chu môi hỏi:

“Anh không hỏi em ăn cay được không à?”

“Em quên rồi à? Anh là anh của Trì Chiêu Minh.” Anh rắc thêm hành lá, mè rang và ngò rí, vừa đáp. “Chuyện của em, anh cũng biết sơ qua.”

Chỉ là nghe kể thôi sao? Nam Tịch muốn hỏi.

Hay là anh đã dày công tìm hiểu sở thích của cô, nghiên cứu từng điều về cô, âm thầm lưu trữ từng tấm ảnh của cô trên mạng xã hội?

“Anh ơi, sau này không có Trì Chiêu Minh nữa, đừng nhắc đến cậu ta.” Cô nghiêng đầu, ánh mắt vô cùng nghiêm túc nhìn anh.

Trì Cẩn Dư khựng lại khi đang lau tay:

“Tại sao lại là anh?”

Ban đêm dễ khiến người ta mềm lòng lạc hướng, còn ban ngày, anh đã quay về lý trí.

Rõ ràng tối qua còn vừa hôn cô đó thôi.

“Anh hỏi rõ thế làm gì?” Chẳng lẽ cô phải nói mình đến từ tương lai, rằng khi ấy họ là vợ chồng, rất yêu nhau? Không thể nào.

Nam Tịch hơi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh:

“Anh nói rồi, anh sẽ chịu trách nhiệm.”

Bàn tay anh đặt nhẹ lên eo cô, giọng khàn xuống:

“Nếu em chỉ vì giận cậu ta, hoặc nhất thời nổi hứng mà trêu chọc anh…”

Anh ngừng lại, trong mắt cuộn lên một dòng thủy triều tối sầm, như sắp nhấn chìm cô:

“Vậy thì em định biến anh thành gì? Tốt nhất nên nói rõ.”

Lúc này đây, Trì Cẩn Dư chắc chắn sẽ không tin rằng cô thật sự có thể vứt bỏ thanh mai trúc mã mà mình từng thích nhiều năm, rồi thay lòng đổi dạ.

Anh hẳn cũng biết rõ, cô từng thật lòng yêu Trì Chiêu Minh.

Trong ký ức, đúng vào năm đó, cô và Trì Chiêu Minh cãi nhau, còn cố tình khiêu vũ cùng một nam bạn thân khác tại vũ hội du thuyền để chọc tức cậu ta.

Nhưng Trì Chiêu Minh chẳng phản ứng gì, giống như một cú đấm rơi vào đống bông, vô lực. Cuối cùng cô vẫn rời vũ hội, chủ động đi tìm cậu ta.

Giờ nhớ lại, thật ngu ngốc.

Hôm sinh nhật, Trì Cẩn Dư vẫn luôn ở bên bờ biển, có lẽ anh biết rõ lộ trình vốn có của câu chuyện, cũng đã chứng kiến cảnh cô và Trì Chiêu Minh giận nhau mà rời đi. Nhưng có lẽ anh không biết, tối hôm đó, cô đã chính thức từ chối.

Cằm cô bị nhẹ nhàng nâng lên, giọng người đàn ông lành lạnh, mang theo vẻ chín chắn vượt khỏi độ tuổi:

“Anh sẽ chịu trách nhiệm, nhưng anh không muốn làm kẻ ngốc, bị người ta đùa giỡn.”

Hàng mi khẽ run của Nam Tịch chạm vào ánh nhìn sâu thẳm như đại dương của anh.

“Em không có.” Cô ấm ức, viền mắt đỏ lên.

Trong mắt anh, mặt biển dường như rạn nứt, từng mảng vỡ vụn, cảm xúc ngưng đọng cũng sụp đổ theo, anh tựa trán vào cô, khẽ thở dài:

“Thôi, em vui là được.”

Dù có bị đùa giỡn, bị coi là người thế thân, hay chỉ là gia vị cho cuộc sống nhàm chán của cô…

Anh cũng chấp nhận.

Đôi môi cô đang mím chặt bị anh hôn lên, dịu dàng an ủi, xoa dịu, như đang xin lỗi vì khoảnh khắc vừa rồi không đủ nhã nhặn.

Rõ ràng người không thành thật là cô.

Cô mang theo ký ức ba mươi hai năm, ích kỷ thay đổi tất cả mọi thứ.

Đáng tiếc những lời cô nói, anh chẳng tin, như thể cô thật sự chỉ là một kẻ lẳng lơ thấy sắc nổi lòng, muốn mượn anh để k*ch th*ch Trì Chiêu Minh.

Nhưng cô rất rõ, dù là một kẻ lẳng lơ như vậy, anh cũng sẽ yêu.

Chỉ cần cô vừa đỏ mắt, anh sẽ mềm lòng mà hôn cô.

Về sau, khi cô ôm lấy cổ anh, thở hổn hển, ánh mắt lấp lánh nước, kiều mỵ như sóng trào:

“Anh ơi…”

“Ừm?” Tô mì đã nguội lạnh từ lâu, nhưng hơi thở của anh vẫn nóng rực.

“Anh có muốn cưới em không?” cô hỏi.

Đôi mắt anh dao động trong chớp mắt, rồi khẽ cong môi đầy bất đắc dĩ:

“Em còn chưa đến tuổi hợp pháp.”

“Vậy thì đợi em qua sinh nhật hai mươi tuổi.” Cô dùng hàng mi lướt nhẹ qua má anh, “Đến lúc đó, anh cưới em nhé, được không?”

Anh coi lời cô là câu nói đùa trong lúc tình cảm nồng nàn, khẽ đáp:

“Được.”

Nam Tịch dốc hết mọi điều tốt đẹp dành cho anh.

Anh cứ ngỡ mối quan hệ giữa hai người không thể công khai, vậy mà khi về nước, cô cùng nhóm bạn bao trọn khoang hạng nhất rồi dắt anh theo, hai người cư xử thân mật, chẳng hề giấu giếm điều gì.

Anh tưởng cô vẫn để tâm đến Trì Chiêu Minh, nhưng suốt hành trình, cô chưa từng nhìn Trì Chiêu Minh lấy một ánh mắt. Cứ như trong mắt cô, cậu ta chỉ là một người xa lạ chẳng đáng quan tâm.

Trì Chiêu Minh từng mua quà cho cô ở bãi biển, cô chẳng thèm liếc nhìn, bảo tiếp viên hàng không đem vứt luôn đi. Sau đó quay đầu hỏi Trì Cẩn Dư:

“Anh ơi, quà cảm ơn em tặng anh đâu rồi?”

“Cái này hả?” Anh thò tay vào túi quần âu hàng thiết kế cao cấp, rút ra chiếc khoen lon nước ngọt mà tối hôm đó cô đeo vào ngón áp út của anh.

Dường như nó đã được anh tỉ mỉ mài giũa, những cạnh sắc bén ban đầu giờ đã nhẵn nhụi mềm mại.

Nếu biết anh sẽ quý trọng đến thế, Nam Tịch hẳn đã không chỉ cảm động một chút. Giữa bao người, cô chẳng ngần ngại ngẩng lên, hôn nhẹ lên má anh.

Ngồi ở hàng ghế phía sau, Lục Tây Từ giả vờ bị chói mắt:

“Vãi chưởng, vãi chưởng vãi chưởng, ông đây mù rồi!”

Mấy người bạn chưa từng thấy cô chủ động với người đàn ông nào như thế, ai nấy đều sững sờ không thốt nên lời.

Nhưng cô lại cố tình công khai, cố tình để mọi người nhìn thấy sự đặc biệt cô dành cho anh. Giống như cách anh từng tổ chức một hôn lễ linh đình cho cô, cô cũng muốn long trọng tuyên bố với cả thế giới.

Ngồi ở góc khuất, Trì Chiêu Minh bóp nát một cái ly giấy. Khi Nam Tịch từ nhà vệ sinh bước ra, cậu ta chặn cô lại.

“Nam Tịch, anh đã làm gì khiến em giận à?” Trì Chiêu Minh ép cô vào hành lang, giọng trầm xuống:

“Nếu em không hài lòng ở đâu, em nói đi, anh có thể thay đổi.”

“Cậu nghĩ nhiều rồi, Nhị thiếu.” Nam Tịch bình thản nhìn cậu ta,

“Những gì cần nói, tôi đã nói rõ vào hôm đó. Giữa chúng ta chỉ là bạn. Nếu cậu không muốn làm bạn, thì cũng không cần liên lạc nữa.”

Trì Chiêu Minh nhìn chằm chằm cô, dường như muốn tìm ra một chút sơ hở nào đó trên khuôn mặt cô – nhưng hoàn toàn không có.

Cậu ta cười tự giễu:

“Trì Cẩn Dư đã cho em uống thứ thuốc mê gì rồi?”

Nam Tịch mặt không biểu cảm:

“Nhị thiếu được dạy dỗ như vậy sao? Gọi anh ruột bằng tên?”

“Anh đã nói với em từ trước rồi, anh ta không phải người tốt. Em đừng để bị anh ta lừa!” Trì Chiêu Minh đỏ mắt, gần như mất kiểm soát,

“Anh ta cướp mất tài sản của anh còn chưa đủ, giờ còn muốn chiếm lấy em. Anh ta hoàn toàn không có thành ý!”

Lời nói quen thuộc lại vang lên bên tai. Nam Tịch lạnh lùng nhếch môi:

“Là anh ta không có thành ý, hay là anh không xứng?”

“Nam Tịch, tỉnh táo lại đi!” Trì Chiêu Minh bóp chặt lấy vai cô.

Cơn đau không thuộc về giấc mơ lại lập tức lan ra từ bả vai.

Nhưng rất nhanh, bàn tay Trì Chiêu Minh bị một lực mạnh bẻ gỡ ra, thân thể cô lảo đảo cũng được kéo vào một vòng tay quen thuộc.

Mùi đàn hương bao trùm lấy cô, vô cùng an lòng.

“Trì Chiêu Minh, cậu nhầm rồi.” Nam Tịch ôm lấy eo Trì Cẩn Dư, ngẩng đầu mỉm cười, nhìn anh nghiêng mặt đầy tuấn tú:

“Là tôi có ý đồ với anh ấy.”

Ngay từ đầu đã là cô chủ động.

Thả mồi, buông câu, không được như ý thì không buông tay.

Trì Chiêu Minh giận dữ bỏ đi. Qua tấm rèm mỏng, hành lang chật hẹp giờ chỉ còn lại hai người.

Gương lớn trước bồn rửa trong khoang hạng nhất phản chiếu bóng dáng mập mờ của hai người. Máy khuếch tán tinh dầu gắn tường tỏa ra hương hoa hồng dịu nhẹ, như có tác dụng khiến người ta mê muội.

Hương hoa hồng cũng có trong loại “Xuân Tiêu Bách Mị” anh từng pha chế – đã nhiều đêm trở thành chất xúc tác đốt cháy ngọn lửa giữa họ.

“Máy bay sắp hạ cánh rồi, về chỗ đi.” Giọng anh trầm xuống, mang theo sự kiềm chế rất mực.

Cô cố tình nép vào anh:

“Anh ơi, còn chưa có thông báo mà.”

Chút nữa sẽ có người tới gọi họ.

Khoảnh khắc hiếm hoi được ở riêng thế này, cô chỉ muốn nấn ná thêm chút nữa.

“Tại sao gọi anh là ‘anh ơi’?” Trong đáy mắt anh có chút mất thần, mu bàn tay nhẹ nhàng áp lên má cô, như đang đắm chìm vào ký ức xa xăm nào đó.

Nam Tịch cũng đồng thời chạm đến đoạn ký ức ấy. Trong căn phòng gỗ tối đen không ánh sáng, đêm đen lạnh buốt, mỗi lần giật mình tỉnh dậy lúc nửa đêm, chỉ cần gọi một tiếng “anh ơi”, nhận được hồi đáp của anh, cô mới có thể yên tâm ngủ tiếp.

Cô hít nhẹ mũi, mỉm cười trêu chọc:

“Anh không thích sao?”

“Thích.” Anh nâng mặt cô lên, giọng trầm thấp chất chứa tiếng thở dài.

Anh không có cách nào cả.

Dù không dám chắc cô có bao nhiêu chân thành, liệu rồi sẽ chán mà quay về với Trì Chiêu Minh hay không – nhưng anh vẫn không thể làm gì, chỉ cần cô ngoắc nhẹ ngón tay, lý trí và kiên trì của anh đều sẽ tan thành mây khói.

Anh chỉ có thể trơ mắt nhìn mình tỉnh táo mà sa ngã, càng lúc càng sâu.

“Anh bây giờ có thể hôn em không?” Anh nói ra câu mà chính anh cũng không tin nổi.

Nam Tịch ôm lấy cổ anh, nũng nịu:

“Sắp hạ cánh rồi mà.”

Người đàn ông cúi đầu, bá đạo nuốt trọn âm cuối mềm mại của cô.

Bình Luận (0)
Comment