Trí Tuệ Đại Tống

Chương 141

- Ha ha ha, đúng là như thế, chuyết kinh đã ra ngoài, lát nữa sẽ về, khi đó ta sẽ giới thiệu cho muội. Hai ta cố nhân trùng phùng, thế nào cũng phải làm chén rượu, Ngũ Câu nói muội biết uống rượu, lát nữa không uống không được đâu nhé. Vân Đại thấy nàng rơi vào cảnh quẩn bách thì cười lớn lảng đi, xem ra Tô Cảnh Tiên có ý với Lam Lam, cho nên Tô Thức mới vội lên tiếng giúp ca ca mình:

Lam Lam trừng mắt với Tô Thức một cái, mượn cớ đi tìm Tịch Nhục, Tô Cảnh Tiên xấu hổ lắm, có điều vẫn theo Vân Tranh tới phòng khách, cũng trừng mắt với Tô Thức.

Tô Thức lẩm bẩm: - Mình nói thế sai sao?

Vân Nhị làm ra vẻ người lớn vỗ vai nó: - Không sao, chúng ta là trẻ con, nói gì cũng được, có điều ngươi quá lo rồi, đại ca ta mà muốn cưới Lam Lam tỷ tỷ thì đã ra tay ở Đậu Sa huyện, không còn phần cho đại ca ngươi đâu. Giờ chỉ cần đại ca ngươi không quá kém thì thế nào cũng có cơ hội.

- Đại ca ta rất tốt. Tô Thức lập tức lên tiếng khẳng định:

- Ngươi nói thừa, đại ca mình không tốt chẳng lẽ đi khen đại ca người ta tốt? Nếu ngươi có bản lĩnh thì lột sạch quần áo Lam Lam tỷ tỷ, sau đó ném vào phòng đại ca ngươi, tỷ ấy không muốn thành đại tẩu của ngươi cũng khó!

Tô Thức kinh khủng lắp bắp: - Chẳng lẽ ngươi đã làm như vậy?

Vân Nhị bĩu môi: - Đại ca ta là rồng phượng trong loài người, cần gì ta giúp mới kiếm được tẩu tử về, cho ngươi biết tẩu tử không chỉ xinh đẹp tuyệt luân, còn mang tới nhà ta rất nhiều của hồi môn.

Tô Thức thở phào, nếu Vân Nhị làm thế thì hai đứa không thể nào làm bằng hữu rồi, gia giáo nhà nó không chấp nhận chuyện này.

Trong lúc hai đứa bé đang thảo luận làm sao không cần lột sạch quần áo nữ nhân vẫn kiếm được tẩu tử thì Tô Cảnh Tiên ngơ ngác nhìn quanh, từ lúc bước vào Vân gia, hắn đã thấy đây là một cái nhà cực kỳ khác biệt.

Hai nha hoàn đang ngồi dưới bóng cây tán gẫu mà chẳng có ai mắng, có phó dịch trải chiếu ở bên giả sơn ngủ khò khò cũng chẳng bị phạt. Lúc nãy chủ nhà cởi trần nằm trên ghế giống lưu manh hơn là giống sĩ tử, đây là cái nhà kiểu gì vậy, sao buông thả tùy tiện như thế?

Lam Lam thì không lạ gì nữa, Tịch Nhục là nha hoàn còn khí thế hơn cả tiểu thư nhà người khác, nàng chỉ hỏi tới Ngũ Câu và Tiêu Lâm.

- Ngũ Câu hòa thượng lừa ta một khoản tiền lớn đi sửa chùa miếu, chắc bây giờ đang nằm dưới gốc thông vỗ bụng ca hát, Tiếu Lâm thích một mỹ nhân tuyệt sắc, song khả năng thấy mình không xứng với người ta nên đã chạy mất rồi. Khi ta rời Đậu Sa huyện thì Lương Kỳ đã chiếm được nửa số cửa hiệu nơi đó, trong số các cố nhân thì muội là người kém nhất, ở nhờ nhà người ta, dựa dẫm vào trưởng bối không phải kế lâu dài.

Tô Cảnh Tiên mồm không khép lại được, hạ nhân Vân gia tùy tiện đã đành, sao chủ nhà cũng ăn nói chẳng biết ý tứ gì thế, phản ứng ngay: - Tô gia chưa bao giờ để Lam Lam muội tử bị thiệt thòi.

Vân Tranh chắp tay với hắn: - Ta đương nhiên là biết, tôn ông là vị trưởng bối cực kỳ ngay thẳng, lệnh đường là trưởng bối hiền hòa, Lam Lam gặp nạn tới an thân ở nhà tiểu huynh thì tất nhiên không bị đối xử bất công gì. Ta nói tới đây là sự trưởng thành của tâm trí, vì lệnh tôn và lệnh đường yêu chiều, cho nên đánh mất bản thân, không còn là Lam Lam rất độc lập mà ta biết nữa.

Lam Lam nghiêm túc nói: - Tô bá bá đối xử với muội chí tình chí nghĩa, không cần nói thêm, nhưng muội chỉ là một nữ tử thì làm gì được chứ?

Gặp nhau lần cuối ở Đậu Sa trại, nàng cũng nói câu này, Vân Tranh đoán không sai, vừa rồi Lam Lam chỉ đóng kịch, nàng vẫn tự trách mình vì chuyện cũ, cứ như thế rất hại người: - Có gì mà không thể, xa xôi chưa nói, Lương Kỳ thì muội không lạ gì rồi, bây giờ có lẽ cả huyện lệnh Đậu Sa huyện đều phải nhìn sắc mặt cô ấy.

- Ta còn quen được một kỳ nữ tên Hoa Nương, dù sa thân vào ổ cường đạo, nhưng luôn tự cường không ngừng, cuối cùng một mồi lừa thiêu rụi Nguyên Sơn, giúp bách tính Đậu Sa huyện hả lòng hả dạ. Tới Thành Đô chưa tới một năm, đã lập nên thanh lâu lớn nhất, nữ tử như thế ai dám xem thường nàng? Ai chứ ta thì không dám, dù bị Hoa Nương nhéo tai ta cũng chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi.

- Cả Tịch Nhục nữa, muội rảnh rang tìm hiểu xem Tịch Nhục đang dự tính làm cái gì, ta cam đoan muội sẽ phải bất ngờ đấy.

Lam Lam bị Vân Tranh nói cho hoang mang, lẩm bẩm: - Nữ tử còn có thể sống như vậy sao?

- Đúng thế đấy, còn muội thì sao, muội chắc trốn trong khuê phòng, đánh đàn làm thơ, sống ngơ ngơ ngác ngác, chỉ mong đợi được gả cho một nhà tốt phải không? Lúc muội tới Mi Sơn, ta đã muốn nói những lời này rồi, nhưng khi đó muội quá thương tâm nên ta không nói, nhưng giờ ta không nói không được. Lệnh tôn qua đời tất nhiên là người ta đau đớn, nhưng muội mỗi ngày tụng kinh không ích gì đâu. Vân Tranh đã nhìn thấy vòng tràng hạt ở tay nàng: - Ta dám nói, nếu muội không tụng kinh, mà phấn đấu vì tương lai của mình, anh linh lệnh tôn trên trời sẽ thêm vui vẻ thanh thản, đó là thứ không đọc vài bộ kinh văn mà làm được.

Tô Cảnh Tiên trố mắt, tiền nhân qua đời, không để tang tụng kinh, đó là đại nghịch bất đạo, làm sao Vân Tranh lại khuyên người như thế, không chịu nổi vỗ bàn: - Ngươi làm sao có thể vô lý như vậy? Lam Lam là nữ tử, sống an phận thủ thường có gì là sai, ngày ngày tụng kinh là tròn hiếu đạo, tới quan viên khi thân sinh qua đời còn rời chức vị về thủ hiếu, lý lẽ của ngươi trời đất khó dung.

- Kẻ làm tướng phải trị tâm trước, Thái Sơn sập xuống không chớp mắt, hươu nai ở bên không đảo mắt nhìn, thế mới có thể đón địch. Phàm là binh phải biết nghĩa, thứ bất nghĩa dù lợi không đụng vào. Phàm đạo chiến đấu, chưa đánh thì tích trữ lương thảo, lấy chiến dưỡng lực, khi chiến dưỡng khí thế, khi thắng dưỡng tâm.

- Tô Cảnh Tiên, uổng cho ngươi thân là nhi tử của tiên sinh mà không hiểu đại nghĩa của những lời này, cuộc sống là cuộc chiến, sống cả đời là chiến đấu cả đời không nghỉ, mỗi người là chủ tướng của bản thân. Nực cười cho Tô Cảnh Tiên.

Tô Cảnh Tiên tất nhiên biết đó là những lời mở đầu trong ( Tâm thuật) của cha mình, tuy có một phần lấy từ Lục Quân Kinh nhưng đoạn sau đúng là của cha mình, nhất thời không biết phản bác thế nào.

Lam Lam thấy Vân Tranh tựa hồ nổi giận, vội đứng lên thi lễ: - Là Lam Lam kém cỏi, phụ sự trông đợi của thế huynh, Cảnh Tiên là người nhân hậu, mong thế huynh chớ trách.

Lời vừa dứt thì Tô Thức ở ngoài sân nói lớn: - Không đúng, cha ta là người trọng hiếu đạo, sao có thể cực đoan như ngươi nói, Tâm thuật đơn giản là yếu nghĩa binh gia, ngươi đừng suy diễn tùy tiện. Trăm điều thiện lấy hiếu làm đầu, ngươi lấy văn cha ta ra nói, đại ca ta không thể phản bác nên thất bại là cái chắc, bị ngươi lừa vào bẫy, vì tranh cãi với ngươi là tranh cãi với cha ta.

- Từ lúc ngươi nói nhà xí là Đỗ Phủ thảo đường ta đã biết con người ngươi thích kéo người ta vào cạm bẫy, cho nên dù lời ngươi nói có lý tới mấy cũng đều là thuật quỷ biện, không phải đạo lý đường đường chính chính, ngươi có thể thắng trong biện luận chứ không thể làm người ta phục.

Vân Tranh bị bóc mẽ, chẳng những không giận còn ngửa mặt cười dài: - Tô Thức quả nhiên là khác người, thú vị lắm, giờ chúng ta là làng giềng, ngươi thong thả mà đợi, xem xem đội quân đường đường chính chính của ngươi có thắng nổi quỷ thuật của ta không, ngươi nổi danh thông tuệ, vậy đừng trách ta bắt nạt trẻ con. Mà đính chính lại, ta chưa bao giờ nói cái nhà xí đó là Đỗ Phủ thảo đường, lúc đó ta chỉ nói có một gian nhà cỏ, tự ngươi suy diễn còn trách ai?

Tô Thức đi tới cửa vỗ ngực: - Đừng giảo biện, có giỏi phóng ngựa lại đây.

Vân Nhị sao cho phép người khác thách thức đại ca mình, chạy vượt lên trước mặt: - Ngươi đánh bại Vân Nhị này đã rồi hẵng khoác lác.

- Ta khoác lác cái gì?

Vân Nhị bĩu môi: - Vừa nói gì còn chối, ngươi không phải là đối thủ của ta, nói gì tới đại ca ta.

- Ta không phải là đối thủ của ngươi thế nào, đi, ta với ngươi đi lý luận. Tô Thức nổi giận, kéo Vân Nhị đi, không biết đi đâu lý luận.

Tô Cảnh Tiên nhờ đệ đệ mới có thời gian trấn tĩnh lại, chắp tay nói: - Cảnh Tiên không dám tùy tiện tán đồng lời của thế huynh, từ xưa tới nay nam nữ khác biệt, nam chủ ngoại, nữ chủ nội, đó là điều quy định ở lễ pháp, người bước qua giới hạn đó đều không có kết cục tốt đẹp.

HẾT!
Bình Luận (0)
Comment