Trí Tuệ Đại Tống

Chương 224

Thương đội của Vân Tranh chầm chậm tiến về Mạc Xuyên thành, vừa đi vừa giao dịch, không chỉ thế dọc đường đi còn sửa đường, dựng cầu, thậm chí một buổi chiều gió lộng Vân Tranh còn dừng cả chuyện kinh doanh, sai bộ hạ đi khắp nơi tìm cừu lạc cho một ông cụ. Khi thấy Bành Cửu mặt mày xước xát bế con mang con cừu cuối cùng về, ông cụ bật khóc, giết cừu làm thịt khoản đãi những con người tốt bụng đó.

Bành Cửu sống chết không chịu nhận tấm lông cừu còn dúi vào lòng ông cụ một túi gạo, để nấu cháo chống lạnh.

Đội xe đi tới đâu là mang tới những tiếng cười nói chan hòa, đám Bành Cửu, Lương Tiếp bỗng dưng nhận ra làm người tốt khiến người ta rất khoan khoái, vì giờ phát hiện ra từ lúc nào mình có điều kiện đi giúp đỡ người khác rồi, cảm thấy mình cao lớn vĩ đại. Thế là cả đội ngũ chỉ còn lại mỗi mỗi mình Cát Thu Yên lẻ loi trốn trong xe thi thoảng he hé rèm hâm mộ nhìn cảnh tượng náo nhiệt xung quanh, cuối cùng đến hai phó phụ của ả cũng thường xuyên chạy mất, chẳng làm gì, chỉ đun thuốc hộ Vân Tranh.

Vân Tranh chỉ biết vài bài thuốc trị đau đầu cảm sốt, cùng trị thương đơn giản, nhưng trên thảo nguyên, y bỗng chốc thành thần y, y không ngờ, trước kia Hùng Ưng bộ sống ở điều kiện bế tắc, ít tiếp xúc với bên ngoài đã đành đi, cả Thanh Đường bộ giàu có sống sát với Đại Tống sao cũng như thế?

Từ khi Vân Tranh nắn lại khớp tay bị trật của một đứa bé trước đó khóc lóc suốt không ngừng liền có vô số người tới tìm thần y chữa bệnh, nhà đứa bé đó mời rất nhiều vu bà, còn mời cao tăng, đứa bé vẫn khóc quấy, cao tăng còn nói đứa bé bị tà ma xâm nhập, thiếu chút nữa bị cho đi hỏa thiêu.

Vốn nhà đứa bé chỉ tới xin Vân Tranh cái bánh rán dỗ nó, nếu không chịu nín đành đem hỏa thiêu, Vân Tranh kiểm tra qua loa, phát hiện vai nó bị trật khớp, cái này tới người lớn còn chẳng chịu nổi, huống gì là đứa bé chưa biết nói.

Chẳng qua chỉ là tắm rửa, trừ chấy rận, uống nước sôi cũng được mục dân coi như phương thuốc ngàn vàng, ngoài lều của Vân Tranh lúc nào cũng đun sẵn một nồi thuốc, muốn trị bệnh trước tiên phải làm ra không khí của bệnh viện.

Con người kỳ thực có năng lực đề kháng cao, ám thị tâm lý đôi khi còn quan trọng hơn chữa trị thật sự, Vân Tranh luôn cho rằng như vậy. Danh tiếng thần y của Vân Tranh thực sự truyền đi khi có một tên bị sói tấn công, da đầu toạc ra, nhìn thấy cả xương trắng, đầu sưng to tướng, ai cũng cho là tên này chết chắc rồi, nhưng Vân Tranh phát hiện ra chỉ là rách da thôi, nên sau khi dùng cồn rửa sạch thì sai phó phụ của Cát Thu Yên khâu lại, ba ngày sau tên đó đã không sao, cưỡi ngựa đuổi theo thương đội cảm tạ ơn cứu mạng.

Thiện cảm của người Thổ Phồn giám sát giao dịch đối với thương đội này đã lên tới cực hạn, thấy Vân Tranh cứ đem những thứ thuốc vốn dùng để bán tặng không cho mục dân, rất không đành lòng, thiếu niên này thiện lương, không nỡ lấy tiền của người nghèo khổ, nhưng như thế trở về sẽ bị trưởng bối trách phạt, lần sau không thể đến thảo nguyên nữa, cho nên không cho Vân Tranh tặng miễn phí, mục dân cũng không phải chỉ biết nhận, nên lễ vật mục dân tặng không được từ chối, đó là tấm lòng của họ.

Vì thế chiến mã người bệnh tặng thì thuộc về Vân Tranh, do không nằm trong phạm vi mua bán, cho nên ngoài lều của Vân Tranh buộc ba mấy chiến mã, quan viên kia coi như không thấy.

Không chỉ tích cực lấy lòng mục dân, Vân Tranh càng tích cực hòa nhập vào nơi này, nếu như Lục Khinh Doanh mà nhìn thấy Vân Tranh bây giờ thì khó mà nhận ra được, nàng làm sao ngờ một thiếu niên Thổ Phồn mặc áo trấn thủ da dê, đầu đội mũ nỉ, đen xì xì ngồi bê bát trà sữa cực to đang húp sùm sụp kỳ thực chính là trượng phu mà nàng ngày đêm nhung nhớ, nếu y còn nét gì đó của ngày xưa thì chỉ có hai cái răng thỏ trắng lóa mắt mà thôi.

Nắng gió thảo nguyên rất độc, cả đội ngũ đều bị rám nắng, nhưng không ai quá thể đáng như Vân Tranh, y đâu phải người Thổ Phồn nữa mà là thổ dân Châu Phi rồi, ừ thì đúng là thảo nguyên nắng gắt, chỉ cần bảy tám ngày đủ biến bất kỳ chàng trai da non thịt mềm nào thành người Thổ Phồn thật, nhưng nhìn Vân Tranh đen xì xì như thế, Hầu Tử và Hàm Ngưu thật sự câm nín.

Vì chỉ hai bọn họ biết, lúc nào rảnh rỗi là Vân Tranh chạy tới chỗ không người, sau đó cởi sạch quần áo ra phơi nắng, lần trước ở chỗ Hùng Ưng bộ đã chứng kiến y tập cưỡi ngựa theo kiểu giết người ra sao mà vẫn lần này vẫn phải bội phục cái sự điên của y, vì nắng nơi này có thể làm nứt da người.

Vân Tranh luôn cho rằng muốn đạt được mục đích thì phải trả giá, chuyện càng trọng đại thì giá càng lớn, không có đường tắt để đi, nếu có, cuối con đường không phải là đích đến, mà là hố bẫy, y nghi ngờ mọi thứ có được dễ dàng.

Làm bằng hữu người Thổ Phồn thì làm sao bằng biến thành người Thổ Phồn, khi Thanh Nghị Kết Quỷ Chương không chịu nổi cơn thèm ăn tới tìm Vân Tranh thì dứt khoát phủ nhận cái tên đen hơn mình này chính là quan viên Đại Tống người thơm phức kia, ngửi ngửi mấy cái, còn có mùi dê, càng không chịu tin, đến khi Vân Tranh rán cho hắn một cái bánh mới thùa nhận.

Hai người ngồi đối diện với nhau trên bãi cỏ khô, Quỷ Chương mang tới cho Vân Tranh một cái đùi cừu nướng cực to, còn hắn thì ăn một món gọi là mỳ kéo, bên trong có rất nhiều tỏi, lúc này mặt đất đã không còn cái gì màu xanh nữa, không biết y kiếm đâu ra tỏi.

- Quỷ Chương, ba ngày nữa ta tới thành Mạc Xuyên rồi, muốn bái phỏng tiết độ sứ, không biết được không?

- Cho dù ngươi không muốn tới Mạc Xuyên cũng không được, mọi năm đại thủ lĩnh đã tới thành Thanh Đường rồi, năm nay vẫn ở lại, đoán chừng đang đợi ngươi đấy. À phải, ngươi định thế nào, ta thấy hàng hóa của ngươi cũng sắp bán hết, chẳng lẽ ngươi muốn lấy hàng hóa ở Thanh Đường buôn bán ở Thanh Đường.

- Làm sao được, toàn là thứ tốt ta phải mang về nhà bán chứ, ngươi có biết một tấm thảm có giá thế nào ở Thành Đô không? Người Hán không có nhiều trâu bò cừu dê như các ngươi, ăn một con trâu bị quan phủ xử tội, nhẹ thì xung quân, nặng thì chặt đầu, cho nên nuôi con lợn đen xì xì, cho ngươi biết, thứ đó làm ra món ăn ngon tới mức ngươi không ngờ đâu, như sườn sốt, thịt kho, móng giò hầm, nhiều lắm, tiếc là nơi này không có lợn.

- Ai bảo không có? Ngươi đợi đó, ta vào khu rừng trước mắt tìm, lợn rừng thôi mà.

Tên này là người hấp tấp, huýt sáo nhảy lên ngựa, dẫn mười mấy bộ hạ phóng vào khu rừng cách đó không xa, Vân Tranh đứng ở ngọn đồi ngoài rừng, chẳng mấy chốc thấy chim chóc trong rừng bay chối chết, mãi không dám đáp xuống, vô số tiếng kêu loạn bậy truyền ra, dã thú bên trong đang gặp họa, y nhìn thấy một con báo chạy như bị ma đuổi, có khi thiết lập kỷ lục cao nhất của họ nhà báo cũng chưa biết chừng. Rồi một đàn lợn rừng hùng hục xuất hiện, mười mấy hán tử đuổi theo sau, cứ có tiếng bật cung là có con lợn rừng ngã xuống, Vân Tranh nhìn mà liếm môi thèm thuồng, không biết tới bao giờ năm trăm người của y mới có cái bản lĩnh này.

Quỷ Chương nách kẹp một con lợn rừng chạy về, con này bị hắn bắt sống, cười ha hả ném con lợn tới trước mặt Vân Tranh, con lợn vừa lật mình bò dậy định bỏ chạy thì bị hắn đá một phát, con lợn hàng chục cân mà bị hắn đá như đá bóng.

- Quỷ Chương, sau này ta nhất định tránh thật xa ngươi, nhất là lúc ngươi say rượu, trúng một cước của ngươi thì lão tử ôi thôi thương thay mất...

HẾT!
Bình Luận (0)
Comment