Trí Tuệ Đại Tống

Chương 232

Đi vào trong lều, Vân Tranh dùng nghị lực vô thượng mới rút được tay về, ngón cái vẫn còn vấn vương cái cảm giác êm êm mềm mềm kia, tay bất giác đưa lên mũi ngửi, lúc nãy trước mặt mọi người thì hào phóng thản nhiên, lúc này Ngỗi Minh lại mặt đỏ bừng, gần như không dám nhìn Vân Tranh.

Biết nàng cố tình làm thế vì có mục đích, Vân Tranh thấy phải nói rõ: - Ta giết A Cô, ta là kẻ địch của cô.

- Ngươi không giết A Cô, cho dù A Cô uống say thì ngươi cũng không giết được, hắn là mãnh tướng trải qua vô số cuộc chiến khó khăn, ta ngửi cái đầu lâu đó rồi, không có mùi rượu.

Vân Tranh cười méo xẹo, biết ngay mình có nói thì cũng không ai tin mà: - Ta giết thật đấy, đầu hắn là do ta chặt.

- Chắc chắn là do ngươi chặt, vì cái đầu lâu đó nham nhở, nhưng như thế càng chứng tỏ không phải ngươi giết A Cô, với sức lực không thể chặt một nhát đứt đầu A Cô thì làm sao giết nổi hắn, còn người ra tay hẳn là Giác Tư La, chỉ ông ta mới có thể giết được A Cô trong chớp mắt mà không làm hắn kịp báo động ra ngoài.

- Tùy tùng của ta do A Lý Cốt giết, hắn giết người ngay trước mắt ta, nếu không có mệnh lệnh của Giác Tư La thì A Lý Cốt không chỉ huy được quân sĩ trong đại trạch, cho nên ngươi chỉ là con dê thế tội đáng thương mà thôi.

Ngỗi Minh nói một lúc dần lấy lại trấn tĩnh, ngồi nghiêng mình trên thảm, vóc dáng uốn lượn vô cùng đẹp mắt, nữ nhân sống trên lưng ngựa đều có mông lớn, tư thế ngồi này càng khiến nam nhân khó nhìn đi chỗ khác, nha đầu này tuổi mười mấy nhưng vóc dáng lại không hề thua kém nữ nhân trên hai mươi như Cát Thu Yên, đây là khuôn mặt học sinh vóc dáng phụ huynh trong truyền thuyết.

Nói thật mà không ai tin, nhưng có đánh chết Vân Tranh cũng không muốn nhiệt tình giải thích hộ Giác Tư La, chuyện này trong lều nói rõ rồi, Giác Tư La cũng biết mình bị oan là cái chắc, song ông ta chẳng thèm giải thích, giết thì giết, dù sao chiến tranh đã không thể tránh được.

- Nếu ta đưa cô về Tây Hạ có bị thúc thúc cô chặt đầu không?

- Có, nhất định rồi, dù ngươi có oan hay không thì thúc thúc ta vẫn chặt đầu ngươi, nếu như ngươi đưa ta tới chỗ Ninh Lệnh Ca, nói không chừng ngươi giữ được cái đầu, đường huynh của ta rất thương ta. Nếu như ngươi lập tức đưa ta về Đại Tống, mai danh ẩn tích thì nói không chừng sống được tới một trăm tuổi, ngươi chọn cái nào.

Công chúa quả nhiên là công chúa, mới đầu coi nàng là cô gái tội nghiệp có hơi sai lầm rồi, Vân Tranh cẩn thận ứng phó, dò hỏi: - Thúc thúc cô cũng không thể vô lý như thế chứ?

- Ta từ nhỏ sống trong cung điện của ông ấy, chưa bao giờ thấy ông ấy nói lý với bất kỳ ai, cho nên ngươi tốt nhất đừng bao giờ gặp ông ấy, ông ấy là ác ma ăn thịt người.

Vân Tranh gật đầu, khuôn mặt có vẻ đăm chiêu suy nghĩ rời lều, hai nha hoàn canh ngoài, đi vào thấy công chúa y phục chỉnh tề, nói: - Tên công tử đó thật ngốc, mỹ nhân như công chúa mà y chẳng biết thương tiếc.

Ngỗi Minh xoa đầu hai nha hoàn nằm phủ phục bên đùi mình, cô đơn nói: - Vì y là người tốt, cũng là vì y đang sợ, chỉ có làm y sợ mới giúp ta rời khỏi Ngân Châu, thoát khỏi cuộc sống địa ngục nơi đó, ta cũng sợ nơi đó lắm, chỉ muốn cuộc sống bình thường thôi.

- Vậy phải làm sao đây công chúa, công tử răng to đó tới Ngân Châu sẽ bị chặt đầu mất.

Ngỗi Minh mỉm cười: - Ngay cả các ngươi còn nhìn thấy điều đó, ta không tin y lại không nhìn ra.

Vân Tranh ra khỏi lều thấy Hàn Lâm đứng đó, nhìn vẻ mặt ông ta, không khó đoán được ông ta nghĩ gì: - Ông cho rằng lên giường cùng một nữ nhân thì người đó một lòng theo ông sao, có lẽ nữ nhân bình thường là thế, nhưng Ngỗi Minh là công chúa, sống ở hoàn cảnh đó, thừa hiểu cơ thể xinh đẹp chỉ là thứ dùng để lung lạc người khác thôi, ta cũng đâu tự luyến tới mức nghĩ rằng mình tuấn tú lai láng, hào hoa phong nhã khiến một cô công chúa chưa gặp bao lâu đã xiêu lòng.

- Cô ấy chẳng qua là người cô khổ cấp thiết kiếm chỗ dựa bảo vệ mình, hiện giờ người đó là ta, cô ấy nghĩ rằng có thể khống chế được ta, vậy để cô ấy khống chế, thương đội này do cô ấy làm đầu lĩnh, như thế chúng ta liền thành người Tây Hạ, hơn nữa còn một bước tiến thẳng vào quý tộc Tây Hạ, trên đời còn chuyện gì ngon lành hơn nữa không?

- Lục quản gia sẽ dẫn ba trăm người theo Bành An về, còn chúng ta tới đầm rồng huyệt hổ Tây Hạ một chuyến xem sao.

Khuôn mặt suốt ngày nhăn nhó của Hàn Lâm lâu rồi mới ở nụ cười, bóp vai Vân Tranh: - Giỏi lắm, ta không cần biết ngươi là ai, từ đâu tới nữa, chỉ cần ngươi hành động vì lợi ích của Đại Tống là được, chặt đầu sứ tiết đã khiến ngươi vang danh thiên hạ, nếu như có thể an toàn rời khỏi Tây Hạ, sẽ cổ vũ tinh thần quân dân Đại Tống, để họ thấy Đại Tống ta còn có hảo hán. Nếu cần, lão đạo cam tâm làm mã tốt, nghe ngươi sai bảo, mất mạng cũng không nề hà.

Lão đạo này là người yêu nước tha thiết, còn với Vân Tranh, đơn giản Đại Tống là nơi y đang sống, làm chuyện thiệt hại cho Đại Tống với y mà nói cũng chẳng lợi lộc gì, quê hương nơi y sinh ra hiện ở địa phận Tây Hạ, điều này dứt khoát không thể lộ ra, nếu không lão đạo này chắc chắn không cho mình lấy một cơ hội giải thích.

Mấy ngày sau đó Cát Thu Yên đứng ở góc tối nhìn Vân Tranh không ngừng chạy ra chạy vào lều của Ngỗi Minh công chúa như tên sai vặt, nhếch mép cười nhạo báng, ba ngày rồi, hẳn Vân Tranh đã si mê thân thể nữ nhân đó.

Ý chỉ của Phật Tử trong lòng mình, còn mang tới sáu viên Cực Lạc đan, tình thời gian thì sắp đến lúc Vân Tranh sắp hết thuốc, ả rất muốn nhìn cảnh Vân Tranh quỳ trước mặt mình như con chó, tên khốn kiếp đó chưa bao giờ đối xử với mình như vậy.

Tất nhiên nếu Vân Tranh sán đến, Cát Thu Yên cũng đá y đi, nhưng lúc này thấy y *** ton lấy lòng nữ nhân khác, lòng không khỏi đố kị.

Nắm hộp chứa Cực Lan đan, bất kể y đang làm gì, cuối cùng lợi ích vẫn thuộc về thánh giáo, Cát Thu Yên không hoài nghi điểm này.

Thành Mạc Xuyên bắt đầu tăng cường chuẩn bị chiến đấu, từng đội từng đội kỵ binh từ phương xa tới, sau đó cuồn cuộn đổ về phía Hà Hoàng, kỵ sĩ trên mình ngựa chẳng hề có chút sợ hãi nào, ngược lại ai nấy đều hào hứng vui vẻ, vì chiến đấu luôn mang lại thu hoạch nhiều nhất.

Bành An đưa A Lý Cốt đi rồi, cũng đưa cả thương đội của Vân Tranh theo, hai trăm người ở lại nhờ số ngựa Giác Tư La cho phép mua đã được võ trang thành kỵ binh, nhưng rõ ràng không thể so với kỵ binh của Thanh Đường, chỉ là đám người cưỡi trên lưng ngựa thôi.

Rất nhiều kỵ binh Thanh Đường từ đội ngũ phóng ra, chiến mã chạy tới trước đội ngũ rồi mới ghìm cương, để nó dựng thẳng hai vó lên, khiến quân sĩ Giáp Tử doanh hoảng sợ nhảy cả xuống ngựa trốn, loạn hết cả lên.

Vân Tranh chẳng phật ý, cười hì hì nhìn cảnh đó, trong mắt y đó là điều rất bình thường, ở trên chiến trường thì chiến sĩ cao minh là vương giả, là chúa tể, bọn họ có quyền kiêu ngạo, có quyền thể hiện sự cường đại của mình trước mặt bất kỳ ai. Trừ khi ngươi có thể ném hắn từ trên lưng ngựa xuống, nếu không ngươi chỉ có thể im lặng tiếp nhận xỉ nhục.

Những lời này Vân Tranh nói với toàn bộ Giáp Tử Doanh, cho nên bọn họ đành nén giận, bị người toa dọa ngã xuống ngựa thì leo lên, bị ngươi ta đánh rơi mũ thì nhảy xuống nhặt, không ai phản kháng, Vân Tranh rất hài lòng, lò xo càng nén chật thì bật lên càng mạnh.

Ngỗi Minh công chúa không coi như vậy, trong mắt nàng đó là biểu hiện của hèn nhát, bất tri bất giác đánh giá Vân Tranh thấp đi một bậc.

Giác Tư La đi qua, chỉ lạnh nhạt nói một câu, rời khỏi Thanh Đường, thế rồi được thân vệ vây quanh đi về phía Hà Hoàng, lời của ông ta là mệnh lệnh.
Bình Luận (0)
Comment