Trí Tuệ Đại Tống

Chương 338

Tiền bạc là vật chết, nó không có chân để chạy, sau khi tra hỏi vài tên tâm phúc, liền tìm ra được một vách đá không cao, sau khi leo xuống dưới chân vách đá là hang động kín, Hầu Tử báo có hơn ba mươi rương, bên trong là vàng cám, ngân lượng và châu báu.

Vân Tranh sai người đặt thuốc nổ đánh sập hang, phá hủy hiện trường rồi trở về, người trong trại chỉ giải trừ vũ trang, để phần cho tri phủ Lô Châu.

Sau khi về doanh Vân Tranh giao đầu Khúc Vũ Nghĩa cho tuần kiểm Vinh châu, nói với hắn mình đã hoàn thành lời hứa.

Cái gì mà sáu trăm tên đạo phỉ, cái gì mà ba lần công phạt đều uổng công, toàn là do tri phủ Lô châu bịa ra hết, ông ta muốn mượn đao Vân Tranh trừ đi cái gai trong mắt mà thôi.

Trong công văn nha môn thì bọn chúng là cường đạo, thông tin của Mật điệp ti thì chúng cũng là cường đạo, Vân Tranh đối xử như cường đạo là được, hiện giờ Vũ Thắng quân đặt lên hàng đầu, chuyện khác không thèm quan tâm.

Tiếu Lâm rốt cuộc cũng chấp nhận coi Khúc Vũ Nghĩa là tên cường đạo bình thường, chỉ là thấy ông ta chịu nghe lời khuyên của mình, Vân Tranh chẳng biết có nên vui không.

….

Mọi việc rất thuận lợi, có tấm gương rồi, quan quân các doanh không ngừng ra vào phòng tướng chủ, hi vọng có thể tham gia diệt phỉ tặc, mấy đám phỉ tặc khác đều lẻ tẻ, nên một lần phái ra ba bốn đội quân cũng không thành vấn đề.

Thế là Vũ Thắng quân liên tục xuất kích, bóng dáng của bọn họ gần như có mặt ở khắp nơi trong đất Thục, bất kể sơn cùng thủy tận hay là biên cương cùng hoang, không đâu không có. Được Vũ Thắng quân kích thích, trong đất Thục xuất hiện một nghề, thợ săn tiền thưởng, bọn họ có hiệu suất cao hơn cả bộ khoái, bước chân của họ thậm chí còn lan ra ngoài đất Thục.

Đỉnh núi có tuyết rơi, chân núi vẫn xanh ngắt, vào một ngày mùa đông, Trương Phương Bình rời đi, Vân Tranh không rõ tâm trạng của ông ta ra sao, chỉ biết khi lên đường, Trương phu nhân mang theo rất nhiều rượu của Vân gia.

Vân Nhị rất ngoan, không nghịch ngợm phá phách nữa, ngày ngày tới phòng tẩu tử đọc sách cho cháu tương lai của mình nghe, Lục Khinh Doanh rất thích. Chỉ là bụng tẩu tử to tới mức làm nó lo lắng, to như nuốt nguyên quả dưa hấu vào bụng vậy, mỗi lần Cát Thu Yên đỡ đứng lên là kêu "ai ái" một lúc, nên rất thích gác bụng lên cửa sổ cho đỡ nặng.

Nó không khỏi nghĩ tới mẹ mình lúc mang thai có phải cũng vất vả như vậy không? Có điều ý nghĩ đó nhanh chóng bị nó ném ra sau đầu, giờ người thân của nó là vị đại ca vất vả ngoài kia và vị đại tẩu mang thai này.

- Đại tẩu, ca ca nói tẩu phải đi lại nhiều một chút, cứ lười biếng thế này không tốt. Thấy Lục Khinh Doanh lại lười biếng gác bụng lên cửa sổ, Vân Nhị khuyên: - Tẩu tẩu, giờ mới bảy tháng, còn những hai tháng nữa cơ đấy, tẩu cứ lười thế này tới khi đó khó sinh lắm.

Lục Khinh Doanh đang rầu rĩ vì khuôn mặt trắng trẻo của mình có hai cái mụn, mà phu quân sắp về rồi, không muốn phu quân nhìn bộ dạng xấu xí của mình, nghe Vân Nhị nói thế thì phì cười, xoa đầu nó: - Trẻ con thì nên quan tâm chuyện khác ấy, sinh em bé là chuyện của nữ nhân, có điều Nhị thúc nhà chúng ta tương lai sẽ là mỹ nam tử ôn nhu biết quan tâm tới nữ nhân, chẳng biết khuê nữ may mắn nào được gả cho nhà ta.

- Tịch Nhục! Vân Nhị chỉ bóng dáng nữ tử tựa hồ luôn luôn bận rộn, ánh mắt si mê:

Chuyện này nhắc tới lần nào là Lục Khinh Doanh nổi khùng lần nấy, vừa mới thể hiện một mặt dịu dàng của người mẹ thoắt cái biến thành hổ mẹ, xoắn tai Vân Nhị: - Đệ muốn tẩu tức chết hay sao?

Vân Nhị không dám tránh, nhưng ương bướng nói: - Tịch Nhục có gì không tốt, xinh đẹp, hiền lành, chăm chỉ, tiểu thư nhà khác thì sao nào, thời gian qua tẩu đưa đệ tới nhà quan khổng mục, áp ti, lương tiêu, đi hết rồi, tẩu cũng thấy rồi đấy, có ra cái gì không?

Đây là lần đầu Vân Nhị chịu bàn luận chủ đề này, Lục Khinh Doanh mừng lắm, xem ra nó cũng bị mình làm dao động rồi, chẳng qua là chưa thấy ai vừa mắt thôi, tốt, chỉ cần đừng có biết mỗi Tịch Nhục thôi là được. Nàng buông tai Vân Nhị ra, cười nói: - Tam tiểu thư của nhà quan khổng mục rất được mà, tuy nhỏ tuổi không nhưng xinh đẹp còn lễ phép, biết vẽ, tướng mệnh càng tốt. Một người mà có hai sao phúc lộc chiếu mạng, chậc chậc, đợi ca ca đệ về, nếu không phản đối, tẩu sẽ đi cầu thân.

Vân Nhị tròn mắt, tẩu tẩu mình nói tới số mệnh cũng giỏi thật đấy, bản thân mang số "sát phu", vậy mà đi sái cổ chuyện ngớ ngẩn kia. Cơ mà nhân tiện nói tới Tam tiểu thư nhà quan khổng mục, mười hai mười ba tuổi đầu mà đi cần nha hoàn đỡ, thi lễ với tẩu tẩu xong thở nửa ngày, phúc lộc gì, mình đấm phát chắc chết luôn.

- Hai sao phúc lộc nhưng thiếu thọ, ồ, hiểu ý tẩu tẩu rồi, chúng ta cưới nữ nhân đó về, đoạt hai phần phúc lộc, sau đó đợi cô ta chết đi, đệ hẵng cưới Tịch Nhục? Hay, kế hay.

Lục Khinh Doanh ré lên cho Vân Nhị một cái bợp tai: - Này, đệ là cái đồ bất nhân, làm sao nghĩ ra cái chủ ý chết bằm đó chứ, không sợ sét đánh à?

- Ai bảo tỷ cứ ép đệ, đệ giống ca ca, không hứng thú với tiểu nha đầu, chỉ thích nữ tử lớn tuổi.

- Nói gì đấy, bảo ai lớn tuổi? Lục Khinh Doanh lại nhéo tai Vân Nhị:

- Không, không phải tỷ, ý đệ là Hoa Nương … à, là Cát Thu Yên.

Lục Khinh Doanh buông tay, giờ mới nhớ, cả Cát Thu Yên cũng nhiều tuổi hơn trượng phu, trượng phu đúng là chỉ thích nữ tử nhiều tuổi rồi, hơi cúi xuống: - Này đệ lắm mưu nhiều kế, nói xem làm sao để Hoa Nương tới nhà ta bây giờ?

- Dễ lắm, tẩu sinh khuê nữ đi, Hoa Nương sẽ tới suốt … ái ái ái..

Vân Nhị đỡ tẩu tử đi lại trong sân, thi thoảng lại cãi nhau, mệt rồi ngồi xuống ghế, nhìn Vân Nhị dìu mình mà mệt tới mặt đỏ phừng phừng, mồ hôi lấm tấm, vuốt má nó, nước mắt rơm rớm: - Nếu ca ca đệ ở nhà thì tốt quá.

Vân Nhị đứng sau lưng ghế, bóp vai cho Lục Khinh Doanh, Vân Đại hiện chạy khắp nơi tiễu phỉ, nó biết đại ca còn có mục đích muốn mọi người có ấn tượng là tham tiền, để dễ dàng dung hòa vào quan trường đất Thục, Lục Khinh Doanh cũng hiểu nên mới tích cực dẫn nó tới phủ quan viên Thành Đô, gặp hết phu nhân nhà này tới tiểu thư nhà kia: - Tẩu bị đám nữ nhân ngốc đó làm tức phát khóc phải không?

Lục Khinh Doanh phì cười, nắm nhẹ tay Vân Nhị, thằng nhóc nàng càng ngày càng mồm mép dỗ ngọt nữ nhân, nàng sao không hiểu mỗi ngày Vân Nhị hi sinh cái tai để dụ nàng chịu ra vườn đi dạo, nhưng mà nhị đệ nói cũng đống, đám nữ nhân đó quá ngốc, nói chính xác không phải là ngốc, chỉ tại xung quanh nàng quá nhiều tinh tú.

Nhìn Tô Thức kê một cái ghế không ngừng muốn leo lên chiến mã từ mông, hậu hoa viên giờ rộng lắm, cưới ngựa không thành vấn đề, lại nhìn Tô Triệt bám váy Tịch Nhục đòi gặm sườn rán, đó vốn là vị trí cũ của Vân Nhị.

Tinh tú đất Thục nay toàn bộ ở nhà mình, mình dẫn ba đứa bọn chúng đi tới đâu, nhà người ta đều bất chấp thể diện bảo khuê nữ ra chào hỏi, tất nhiên hi vọng tương lai được gả cho một trong ba đứa trẻ tiền đồ vô hạn này.

"Tám phần tinh hoa đất Thục ở hai nhà Vân gia, Tô gia." Đó là lời do chính Bành Lễ tiên sinh nói ra, lão tiên sinh có học trò khắp thiên hạ, đương kim quan gia cũng từng được lão tiên sinh dạy bảo, cho nên khi lão tiên sinh nói câu này, làm người Thục chấn kinh.

Vân gia bây giờ chưa phải là thế gia thì cũng là danh gia rồi, cần có uy thế tương ứng, cái trạch viện này giờ đã quá nhỏ, Lục Khinh Doanh liền bỏ tiền lớn mua hai nhà bên cạnh, xây dựng lại hậu viện, mở rộng thêm mấy viện tử nữa..

Sau khi mở rộng xong, phân Tịch Nhục một viện tử, Cát Thu Yên một viện tử. Cát Thu Yên mừng lắm mấy ngày qua bận rộn mua sắm trang trí viện tử, chọn nha hoàn. Tịch Nhục chỉ nhìn một cái, vẫn ở bên cạnh phòng ngủ của Vân Nhị, Nhị thiếu gia ban đêm ngủ toàn đá chăn đi, không có nàng không được, làm Lục Khinh Doanh tức suýt ngất.

Có cả một tiểu viện dành cho Hoa Nương, sai cả người đi báo rồi, Hoa Nương vẫn không chịu tới, Lục Khinh Doanh tức tới ngứa răng.
Bình Luận (0)
Comment