Trí Tuệ Đại Tống

Chương 362

Địch Thanh nhìn nhận không sai, Vũ Thắng quân chẳng có chiến thuật nào đặc biệt, thuần túy dựa vào trang bị, chỉ cách hai trăm mét nên lần này ông ta nhìn rõ ràng, xa một chút thì dùng sàng nỏ, gần hơn thì nỏ tiễn, kỵ binh càn quét một lượt rồi vòng ra sau, sau đó là giáp sĩ toàn thân bọc sắt tiến lên tiêu diệt địch đã bị đánh loạn hàng ngũ, quanh đi quẩn lại chỉ có thế mà thôi, hoàn toàn không có ứng biến.

Nông quân không cách nào hạ được thành trì trước mắt, không thể đuổi được đội quân phía sau, lòng quân vốn dao động dữ dội, lại có thêm một đội quân xuất hiện ở cánh tả, bộ tướng do Tôn Nguyên Quý suất lĩnh đã xuất chiến, thế chẳng cần ai bảo ai, bỏ chạy tứ tán.

- Nông Trí Cao sẽ chạy mất. Tiếu Lâm thấy Vân Tranh không hạ lệnh truy kích mà vẫn thong thả chém giết thì lòng như lửa đốt, với ông ta lên chiến trường mà để địch chạy mất là xỉ nhục:

- Không được đuổi! Kẻ nào tự ý rời bỏ đội ngũ, giết không tha. Vân Tranh nghiêm mặt ra lệnh, quay sang nói với Tiếu Lâm: - Không cần sưng mặt lên, biết vì sao Gia Cát Lượng bảy lần bắt bảy lần tha Mạnh Hoạch không, chẳng phải vì nhân từ hay muốn thu phục Mạnh Hoạch, mà muốn lợi dụng Mạnh Hoạch diệt hết thế lực tản mác không chịu thuần phục. Hãy nghĩ mà xem, nếu không có Mạnh Hoạch hết lần này tới lần khác kích động thổ ti các tộc ra ngoài xuất chiến nạp mạng, Gia Cát Lượng mất bao lâu mới có thể tới từng nơi tiễu trừ hết những thế lực đó?

- Ông hãy xem Nông Trí Cao có khác gì Mạnh Hoạch không, võ công cao cường, giao du rộng rãi, mỗi lần bị đánh bại lại nhanh chóng tụ được người nổi loạn, đây chính là Mạnh Hoạch, giết chết cái bảo bối này, nam cương bao giờ mới yên. Muốn làm tướng quân thì sau này phải thông làu cổ kim, có rất nhiều bài học có sẵn trong lịch sử.

- Đại quân một lần xuất kích tác chiến không dễ dàng, đánh trận này phải đảm bảo được trong vòng năm mươi năm không lo chiến loạn mới là thích hợp. Hơn nữa Nông Trí Cao không phải Hoàng Sư Mật, ắt có nhiều người liều mạng vì hắn, truy sát rất nguy hiểm, nên nhớ, ông phải bình an trở về. Nói xong quay đi luôn, lòng lẩm bẩm, lão tử đúng là loại cực phẩm rồi.

Tiếu Lâm ngây ra một lúc cởi khôi giáp ra, lấy bình nước của thân vệ dội từ trên đầu xuống.

Cổng thành Tân Dương mở rộng, Chu Đồng suất lĩnh đại quân từ trong thành đánh ra, người Liêu như ruổi không đầu chạy loạn khắp nơi, lúc này bọn chúng mới nhận ra thủ lĩnh thiên hạ vô địch của mình đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Tô Tuân tới trung quân của Vân Tranh mời vào thành, Vân Tranh nhìn Địch Thanh, cười: - Xem ra khu mật sứ không thèm để ý tới chúng ta, thôi kệ, phái người tới chỗ an phủ sứ thông báo, Vũ Thắng quân đại thắng, giết địch hai vạn. À phải, Thôi Đạt đã tới chưa?

Thôi Đạt đã tới, hắn đang đứng trong thành Tân Đường rộng lớn thoải mái cứ như đứng trong cửa hiệu của mình, trong thành đã không còn bách tính nữa, nghe tin Nông Trí Cao quay về là chạy sạch rồi, toàn thành đều thuộc về Vũ Thắng quân.

- Lương thảo thì để cho nha môn an phủ sứ, chúng ta chỉ cần đủ quân lương để ăn là được, thời điểm này mà kinh doanh lương thực là bị sét đánh đấy, số tơ lụa, đồ gốm bán cho hải tương Quảng Châu, vải vóc thì để lại cho phụ nữ trẻ nhỏ, tiền đồng cũng chuyển cho an phủ sứ, nhiều quá, chúng ta không chứa nổi... Thôi Đạt liên tục chỉ huy dân phu thời gian của hắn không nhiều, phải xong việc trước khi đám quan văn tới, cũng may, mọi người làm việc này nhiều rồi, ai nấy đều rất thành thạo.

Địch Thanh đúng là không muốn giáp mặt Vân Tranh, nhìn Nông Trí Cao dẫn ít thân binh bỏ chạy cũng không truy kích, rời sườn núi, trở về Côn Lôn quan.

Nghe quân báo của Vũ Thắng quân, Dư Tĩnh hoa chân múa tay như đứa trẻ chạy tới Tân Dương, theo cùng là toàn bộ quan văn tìm thấy được ở Quảng Nam, ai nấy đeo kiếm bên hông, cứ như vừa mới tham gia chiến đấu về, nói chuyện hùng hồn khiếp người, sai người chuyển quan nha tới Tân Dương, tách bạch rõ ràng với Địch Thanh.

Vân Tranh đích thân ra thành đón đám Dư Tĩnh, bọn họ muốn đi bộ thị sát trong thành, tất nhiên là y đồng ý, mặc dù là tướng chủ, quan chức trong này không phải thấp, nhưng lấy thân phận tiểu bối, khiêm tốn đi sau lưng các vị lão đại, một bộ thanh sam nhạt, một dải lụa buộc đầu, trang phục sĩ tử không hề có gì nổi trội hơn người.

- Trường Sinh! Nông Trí Cao bại rồi, ngươi cho rằng hắn sẽ chạy đi đâu? Xu mật sứ xuất quân viễn chinh, liệu có gặp nguy hiểm không? Dư Tĩnh nhìn dân phu mình đem theo đang vận chuyển lương thực ra ngoài, hài lòng gật đầu, hỏi Vân Tranh hậu sự liên quan tới Nông Trí Cao:

- Minh công, Nông Trí Cao khi thảm bại dưới thành Tân Dương, nhân mã chạy theo chỉ chừng nghìn người, Xu mật sứ suất lĩnh tây quân tinh nhuệ truy kích không có vấn đề gì.

Dương Điền nhìn hai bên đường nhà cửa im ỉm, không có bóng người, buông tiếng thở dài: - Nông tặc chuyến này làm loạn khiến Lưỡng Nam tổn hại nặng nề, muốn khôi phục lại sự bình yên ngày nào, e phải mất mười năm liền dưỡng sức không ngơi nghỉ mới được.

Tôn Miện cảm thán: - Thế nên mới nói binh tai đáng sợ hơn bất kỳ thiên tai nào.

Ngự sử Lương Hi từ kinh sư tới đốc quân chỉ Vân Tranh: - Chỉ cần có Vũ Thắng quân tọa trấn nơi này thì Quảng Nam không cần lo nữa rồi, thử xem có kẻ nào dám mang lòng dạ bất trắc nữa.

Lời này không thể tiếp, Vân Tranh khiêm tốn vài câu, kiếm đề tài lảng đi, dẫn đoàn người tới khi phủ, chiến lợi phẩm thu được đều chất đống ở đây. Nói là thị sát dân tình, nhưng trong thành còn người quái đâu mà thị sát, chẳng bằng nói là đi tra sổ sách, những thứ này không thuộc về Vũ Thắng quân, cho dù Vũ Thắng quân không tơ hào mảy may mà không do Dư Tĩnh tọa trấn, không qua tay Lương Hi, thế nào cũng bị đàn hặc tối mặt, chỉ cần một phía nào đó không được thỏa mãn về lợi ích là rước lấy phiền toái.

Tô Tuân đã cầm sổ sách đứng đợi từ lâu, chỉ từng khoản từng khoản cho các vị đại nhân xem, Lương Hi xem hết nói: - Sổ sách lủng củng quá, cho ngươi một ngày chỉnh lý lại.

Hàm ý trong đó ai cũng hiểu, ngoài hâm mộ ra thì không có thái độ khác, Vũ Thắng quân xứng đáng đãi ngộ đó, Vân Tranh chắp tay nói: - Thanh Vân công, chuyến này Vũ Thắng quân tới đây tác chiến là để luyện quân, không phải vì vơ vét tiền bạc, chỉ cần có đủ quân nhu và lương thảo là đủ, số còn lại giao hết vỗ về địa phương, những thứ này đều là do Nông Trí Cao cướp của bách tính Lưỡng Nam, Vũ Thắng quân không làm chuyện nuốt tiền bạc của bách tính.

Lương Hi gật gù, chắp tay sau lưng nhìn lương thảo và các loại vật phẩm chất cao như núi: - Ngươi có tâm, lão phu sao có thể vong nghĩa, Vũ Thắng quân trung nghĩa đáng khen, nhưng sĩ tốt vất vả đường xa vì nước chiến đấu cần khao thưởng, người hi sinh cũng cần phủ tuất, nếu không ngươi khó ăn nói với bộ thuộc, An Đạo công thấy thế nào?

Dư Tĩnh hài lòng vỗ vai Vân Tranh: - Nông tặc khởi sự, hai huynh đệ Hoàng Sư Mật đi theo, Hoàng gia lần này muốn bình an rút lui cũng chẳng được, Trường Sinh, Thanh Vân công nói phải đấy, quân nhu ngươi cần cứ lấy từ hai nhà này, bất kể ngươi làm thế nào, lão phu đảm bảo không kẻ nào đứng ra nói đỡ một câu.

- Nhớ, chỉ cần đưa người nhà bọn chúng lên xe tù giải tới kinh thành để bệ hạ phán tội.

Tâm tình Triệu Trinh rất tốt, bế nhi tử tản bộ trong hoa viên, mới chỉ vài tháng thôi mà đứa bé đã trầm tay lắm rồi, hoàn toàn khác với ba đứa con chết yểu trước kia, bàn tay bụ bẫm tóm chặt râu Triệu Trinh không buông, Triệu Trinh làm bộ mặt nhăn nhó chỉ cái miệng mím lại ương ngạnh của nhi tử: - Hôm qua đã rứt của phụ hoàng một túm râu rồi, hôm nay lại định rứt nữa hay sao?

Lâm Lam Lam cười nhẹ gỡ tay nhi tử, giải phóng chìm râu của Triệu Trinh, nghiêm mặt nói: - Bệ hạ, Húc Nhi còn nhỏ, bệ hạ và nó thân mật cũng không sao, nhưng đợi tới khi đứa bé này hiểu chuyện rồi, thì vạn vạn lần đừng như thế, bệ hạ con cái hiếm hoi, tương lai không thể chọn trong vạn người lấy một để kế thừa cơ nghiệp tổ tông, như thế đứa con này của chúng ta phải đảm bảo phải thành tài, ngàn vạn lần đừng cưng chiều thái quá, càng đừng để nó lớn lên trong tay phụ nhân bọn thiếp.

Triệu Trinh cười lớn: - Ái phi vì sao nghiêm khắc như thế?

Lâm Lam Lam thở dài: - Không hi vọng bệ hạ làm nghiêm phụ rồi, cho nên thần thiếp đành không làm từ mẫu.

Triệu Trinh nghe vậy càng vui, thấy Trâu Đồng Minh đã chuẩn bị xong, đặt Triệu Húc vào lòng Lâm Lam Lam: - Nếu nàng sinh thêm vài đứa nữa, Húc Nhi sẽ không gian nan như vậy nữa. Thấy Lâm Lam Lam đỏ mặt, lòng ngứa ngáy, mỹ nhân này đã làm mẹ vẫn đơn thuần như tiểu cô nương, chỉ tiếc bây giờ có việc, không thể cùng nàng vui vầy.

Lên ngự liễn rồi Triệu Trinh vẫn rất khoan khoái, gần đây hắn có tin vui không ngừng, mình chỉ tùy tiện lỡ mồm nói một câu "tùy nghi hành sự", vậy mà Vũ Thắng quân đại thắng Ôn Tuyền quan, chém đầu ba vạn địch, tuy tiệp báo nói là mười vạn, nhưng Triệu Trinh có được tin tức xác thực, viên thám tử do mình phái đi còn đích thân bắt sống Hoàng Sư Mật, người này xem ra có tài làm tướng, lòng trung không cần nghi ngờ, chỉ làm một thám tử thôi thì hơi đáng tiếc.

Hôm nay không phải ngày lên triều nhưng Bàng Tịch, Hàn Kỳ liên danh cận kiến, không biết xảy ra chuyện gì mà trịnh trọng như thế, làm Triệu Trinh lại lo lắng.

Cố gắng gạt bỏ ý nghĩ không tốt, tiếp tục nghĩ về chiến thắng Ôn Tuyền Quan, bất kể là chém đầu ba vạn hay mười vạn, nhưng đại thắng thì là chắc chắn rồi, Địch Thanh cũng đã tới Quảng Nam, vậy là Đại Tống có tới hai nhánh cường quân, Nông Trí Cao có hung ác tới mấy cũng chẳng nghênh ngang được lâu.

Chợt thấy Trâu Đồng Minh cười hi hí liên hồi, Triệu Trinh cười mắng: - Tên nô tài nhà ngươi vì sao cao hứng như vậy, nói nghe xem nào.

- Bệ hạ, hôm nay nô tài đi qua Chính sự đường, tình cờ nghe thấy một tin tốt, không biết bệ hạ có muốn nghe không?

Triệu Trinh hừ một tiếng: - Các đại thần phải phòng phạm rất nghiêm mới đúng, làm sao ngươi lại nghe được.

- Mấy người Bàng tướng công to tiếng tới mức muốn làm sập nóc nhà, nô tài không muốn nghe cũng chẳng được.

- Mau mau nói xem, tin gì khiến lão thần như Bàng Tịch lại thất thố như thế?

Trâu Đồng Minh sai hoạn quan dừng ngự liễn lại, chỉnh trang y bào, cung kính quỳ xuống: - Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ, Quảng Nam đại tiệp.

HẾT!
Bình Luận (0)
Comment