Trí Tuệ Đại Tống

Chương 364

Nói là làm, ngày hôm sau Vân Tranh phát ra lệnh triệu tập, tuyên bố nhiệm vụ tiễu phỉ kết thúc, chuẩn bị tới Tây Bình châu tham gia trận quyết chiến cuối cùng, trong vòng mười ngày, tất cả các đội quân phải trở về doanh.

Trong mười ngày đó Vân Tranh ở trong quân doanh, suốt ngày chỉ biết uống rượu, Triệu Nghênh Xuân lo lắng nhìn Vân Tranh uống rượu như uống nước, tìm Tô Tuân nhờ ông khuyên can.

- Tướng chủ đang có chuyện suy nghĩ, chỉ cần nghĩ thông rồi là sẽ ổn, tiểu thư cứ yên tâm. Tô Tuân có kinh nghiệm, người thông minh luôn có nhiều thứ khốn nhiễu tâm trí, chỉ có bản thân mới cởi bỏ được, người khác không giúp ích gì.

Triệu Nghênh Xuân không hiểu điều đó, nàng vẫn rất lo vì thế đi tìm Dư Tĩnh. Dư Tĩnh nhìn thấy Triệu Nghênh Xuân thập thò ngoài cửa thì mỉm cười, ông ta rất có thiện cảm với tiểu cô nương kiên cường này, vẫy vẫy tay gạo vào, sai phó tòng mang bánh lên.

Triệu Nghênh Xuân cắn một miếng bánh, nói nhỏ: - Lão đại nhân, Vân tướng quân đã uống rượu mười ngày rồi, như vậy có ổn không?

Dư Tĩnh vuốt râu cười nhẹ: - Con à, cuộc đời con người ta luôn có những cửa ải phải vượt qua, chỉ những kẻ tầm thường cả đời sống hồ đồ không bao giờ phải suy nghĩ, giờ Vân Tranh gặp cửa ải đó, âu là chuyện đáng mừng, nếu như không tự vượt qua được, con đường sau này càng đi càng tối thôi.

- Thôi, không cần lo cho y, người thông minh luôn có cách của mình, Vân Tranh không phải người thường đâu. Tấu trung liệt cho phụ thân con đã được ta dâng lên rồi, không bao lâu nữa con sẽ theo thiên sứ triều đình lên kinh nhận thưởng, gặp lại tổ phụ.

Triệu Nghênh Xuân lắc đầu: - Tiểu nữ muốn theo Vân tướng quân, nhìn Nông Trí Cao bị bắt, tên tặc tử này không chết, nếu không cả đời tiểu nữ không yên lòng.

- Không được, con là đại khuê nữ, ở trong quân doanh, ảnh hưởng tới danh tiết, nếu có nguyện vọng đó, nên theo lão phu là đủ. Dư Tĩnh nói rồi lệnh lão phó dọn phòng cho tỷ đệ Triệu Nghênh Xuân:

Sau khi đại quân về doanh, Vân Tranh và chúng tướng mở hội nghị suốt một ngày, sau đó là ba ngày thao luyện, rồi nhổ trại hướng về phía Tây Bình Châu, quả nhiên hành vi của Vân Tranh làm đám quan văn bất mãn, người tiễn chân chỉ có một mình Dư Tĩnh.

- Lời lão đại nhân làm Trường Sinh hưởng lợi không ít, chuyến này đi nhất định anh dũng giết giặc, sau khi chiến sự an rồi, Vũ Thắng quân lập tức về Thục, không dừng chút nào, đợi bệ hạ sai bảo lần tiếp.

Dư Tĩnh nghiêm mặt nói: - Đạo trời như dương cung, cao thì ép xuống, thấp thì nâng lên, thừa thì bớt đi, thiếu thì bù vào. Đạo trời bớt dư bù thiếu, đạo người chẳng vậy, bớt thiếu bù dư. Ai đem chỗ dư bù đắp cho thiên hạ? Phải chăng chỉ có người có Đạo? Cho nên thánh nhân làm mà không cậy công, công thành không ở lại, không muốn ai thấy tài mình.

- Trường Sinh, hãy nhớ kỹ trong lòng, vạn vạn lần đừng nghịch thiên hành sự, đó mới là chính đồ.

- Tuân lệnh, Trường Sinh đời này vì nước giết giặc, không để địch bước vào quốc môn nửa bước! Lão đại nhân bảo trọng, Trường Sinh đi đây. Nói xong Vân Tranh chắp tay một cái, quất roi, ngựa phóng vút đi.

Dư Tĩnh nhìn Vân Tranh phóng ngựa như bay, áo choàng đó phấp phới trong gió, mỉm cười nói với Triệu Nghênh Xuân trong xe: - Nhìn thấy chưa, đó chính là Vân Tranh mới đấy, một Vân Tranh bỏ đi tạp niệm thì chí khí muôn trượng nhường nào.

… …

Khi Vân Tranh ở Quảng Nam bị đám quan văn lợi dụng Vũ Thắng quân diệt trừ kẻ chống đối thì Địch Thanh dẫn năm nghìn tinh nhuệ truy đuổi Nông Trí Cao, khiến Nông Trí Cao chạy lên trời không nổi, xuống đất chẳng xong, chỉ cần Nông Trí Cao tổ chức được đội quân nào, Địch Thanh đánh tan đội quân đó, ông ta giống Vân Tranh, mang quyết tâm diệt hết thế lực bất thuần ở Quảng Nam đạo, cho nên Nông Trí Cao nhiều lần thoát chết trong gang tấc.

Hai bên vừa đuổi vừa đánh, khói lửa mịt mù từ Tân Châu tới tận Quy Hóa châu, bắt đầu ở nơi này binh lực của Nông Trí Cao tăng vọt, chặn đứng Địch Thanh ở động Vật Ác, thậm chí còn có dấu hiệu đẩy dần chiến tuyến về phía Đại Tống.

Vĩnh Bình trại, Lĩnh Nam.

Phía trước hẻm núi rộng là một tòa quân tại kéo dài ba dặm, cờ Đại Tống cùng cờ soái mang chữ Địch bay phần phật, danh tiếng của Địch Thanh khiến ông ta đi tới đâu, quan binh địa phương tụ lại theo đến đó, lúc này đã nắm trong tay ba vạn quân, nhưng liền hai tháng truy đuổi liên tục khiến quân đội kiệt quệ, sĩ khí sa sút, lại không quen thủy thổ, binh sĩ mắc bệnh rất nhiều, trong khi càng bị ép tới gần sào huyện, Nông Trí Cao đánh trả càng dữ dội, khiến cuộc chiến mỗi lúc một khốc liệt.

Mã Kim Hổ từ chiến trường trở về, nhưng không cởi giáp, chỉ bỏ mũ trụ xuống, ngồi bên cạnh Dương Văn Quảng, tu một ngụm nước, hậm hực nói: - Hôm nay xuất chiến, Hoàn Châu quân chiến tử năm mươi sáu người, chiến lực của Nông Trí Cao lại được tăng cường rồi.

Dương Văn Quảng nhìn bộ hạ chiến tử mang vào từ cổng trại, hắn mang tây quân mới đầu có năm nghìn, dọc đường mộ binh thêm đã lên tới hơn hai vạn, không phá nổi Tây Bình Châu: - Trận ngày càng khó đánh, đám người triều đình bị lừa đá vào đầu cả rồi, lúc này phải hạ lệnh vỗ về trấn an các ky mi châu, để họ không giúp Nông Trí Cao mới đúng, những ky mi châu đó có thừa cơ đề xuất vài yêu cầu cũng đúng thôi, lại còn từ chối, tưởng rằng chúng ta ở đây đánh trận dễ lắm sao?

- Còn không phải thế à, ai bảo mở đầu thắng lớn quá làm gì, người ta tưởng dễ ăn. Mã Kim Hổ biết trong triều nhiều người không yên tâm về Địch Thanh, họ tất nhiên không yên tâm rồi, ai bảo thường ngày đối xử với người ta không ra gì, giờ bọn họ có khi sợ Địch Thanh hơn sợ Nông Trí Cao, thật nực cười: - Quân chúng ta tác chiến lâu ngày, tinh thần mệt mỏi, sĩ khí đi xuống, cần sinh lực quân chi viện, nếu không tình hình sẽ rất tệ. Gần đây chỉ có Vũ Thắng quân.

- Hừ, trông cậy vào bản thân đi, Vân Tranh luôn tự coi mình là văn thần, khinh thường, muốn tách bạch võ tướng chúng ta, bây giờ chắc đang đợi chúng ta hao binh tổn tướng để chế nhạo đó, y không phải cùng đường với chúng ta.

Mã Kim Hổ lắc đầu: - Chỉ huy sứ chưa tiếp xúc với người này nên chưa rõ thôi, nói y quỵ lụy quan văn thì đúng, ở Đại Tống này, mấy ai không làm vậy? Nhưng nếu bảo y không phải là võ tướng thì không hẳn, ti chức cùng y tác chiến rồi, người này tư chất cầm quân, không hề coi thường võ tướng, hơn nữa không phải loại tiểu nhân bất chấp toàn cục, Vân Tranh không thể không nhận ra tình thế ở đây, vì thế nhất định sẽ tới tác chiến cùng chúng ta.

Dương Văn Quảng cười lớn: - Y mà tới à? Hôm nay đại soái nói thế vì an định lòng quân thôi, dù sao sĩ khí chỉ được lên không được xuống, nếu y dẫn quân tới đây, ta sẽ bò như chó cho ngươi xem.

Mã Kim Hổ chưa kịp nói thêm, đột nhiên đứng lên, vươn dài cổ nhìn, cười ha hả: - Vậy chỉ huy sứ thừa lúc ít người mà bò đi, Vũ Thắng quân tới rồi đó.

Có câu thiên tài và kẻ ngốc chỉ khác nhau chút xíu, Mã Kim Hổ tuyệt đối không thể xếp vào hàng ngũ thông minh, nhưng suy nghĩ đơn giản dựa theo bản năng của hắn đã đúng.

Dương Văn Quảng thất kinh xoay người lại nhìn, chỉ thấy chân núi xa xa có một đội kỵ binh đang tăng tốc hướng về phía quân trại, giáp trụ đen xì không phản quang chúng nào, một lá cờ đỏ rực cắm sau lưng binh tốt đi đầu đang bay phần phật.

Có một đội quân tới gần thế này mà không thấy tù và cảnh báo, chỉ có thể là quân minh, ngoài Vũ Thắng quân còn là ai được?

Mã Kim Hổ nhìn Dương Văn Quảng một cách rất bất lương.

Dương Văn Quảng thở dài, tháo đoản đao khảm ngọc tinh xảo đập vào tay Mã Kim Hổ, coi như thay cho chuyện bò như chó, lệnh thân vệ cởi giáp nghỉ ngơi, có đội quân này tới, mình không giữ trạng thái chuẩn bị xuất chiến nữa.
Bình Luận (0)
Comment