Trí Tuệ Đại Tống

Chương 390

Đất Thục náo nhiệt cực kỳ, hôm nay là ngày cúng Tằm nương nương, những nữ nhân của xưởng ươm tơ Vân gia dùng vải thất sắc quấn đầu, nâng một con rồng bện bằng cỏ đầu gài hai cành dâu làm sừng rồng, gõ la rộn ràng kéo nhau tới trước đại môn Vân Tranh. Khẽ cầm vòng đồng gõ cửa ba cái, cửa phụ Vân gia mở ra, quản gia Lão Liêu bê một cái chậu gạo trắng, hất gạo rào một cái lên người con rồng cỏ cùng với những phụ nhân nâng rồng.

Không khí liền trở nên náo nhiệt, láng giềng xung quanh cũng tụ cả lại xem, cúng Tằm nương nương thì hạn chế nam nhân, cho nên đám nam nhân chỉ được phép đứng xa xa mà xem, vỗ tay nhìn các phụ nhân múa rồng, năm nay lá dâu mọc rất tốt, hái được hơn năm ngoái những hai đợt, cho nên xuân tằm năm nay khỏe mạnh, thu hoạch nhiều, sau thời gian bận rộn, tất nhiên sẽ phải tổ chức lễ hội, vừa để tạ ơn, vừa để thả lỏng.

Múa rồng suốt một nén hương, Lão Liêu bê một cái khay chứa tiền đồng ra thưởng, nhưng không làm những phụ nhân kia hài lòng, Hà thẩm béo tốt cầm đầu tiếp tục hô lên, con rồng cỏ lại quay cuồng trước cổng, hán tử và trẻ con xem náo nhiệt xung quanh càng reo hò dữ dội. Lão Liêu cười hì hì cắm thêm một nén hương nữa, chỉ khi cháy hết hương mới thưởng thêm tiền, đó là quy củ.

Phụ nhân múa rồng say sưa, mồ hôi chảy ra áo thấm lên người, không ai kêu mệt, đám hán tử hò reo càng không sợ khản cổ. Năm nay thu hoạch tốt, không chỉ tằm nông mà cả thợ dệt cũng bỏ túi kha khá, lại không có thảm cảnh chỉ cần được mùa là giá tơ tằm tụt xuống nữa.

Năm nay gấm lụa trắng đất Thục vừa mới may xong là có khách thương bốn phương tám hướng tới tranh nhau mua hết, vì quan gia không cấm bách tính mặc tơ lụa nữa, năm sau sẽ còn ngày tháng tốt đẹp hơn chờ đợi, sao không ra sức phát tiết niềm vui của mình.

Nén hương thứ hai cũng tắt, phụ nhân múa rồng cùng đám đông xem náo nhiệt đều phát ra tiếng reo hò rầm trời, vì sắp được thấy quan gia phu nhân mặc lễ phục xuất hiện rồi, với bách tính mà nói, đây là chuyện mỗi năm chỉ có một lần, Vân phu nhân có danh là đệ nhất mỹ nhân đất Thục, dù đã gả cho người đã có con, nhưng vẫn chưa ai cướp được hào quang của nàng.

Đại môn Vân gia được hai gia đinh cao lớn chầm chậm đẩy ra, bốn nha hoàn ăn mặc đẹp đẽ cầm chổi quét sạch bụi đất, nhún người cung nghênh Tằm nương nương vào nhà.

Rồng cỏ thò đầu vào đại môn Vân gia, ba lần ra ba lần vào, sau đó từ từ hạ xuống, đại nha hoàn Tịch Nhục một mình đứng bên cửa, cách ăn mặc của nàng hôm nay khiến người ta sáng mắt, chiếc áo lụa mềm màu vàng nhạt, váy xanh thẫm vừa người, tóc búi cẩn thận, mày tỉa cầu kỳ, vô cùng xinh đẹp, làm phụ nhân thường ngày quen thấy Tịch Nhục mặc áo vải thô, mặt mũi lem nhem kinh ngạc không nói ra lời.

Hai chiếc kim bộ diêu vàng rực rỡ, một đóa cung hoa màu phấn hồng bằng lòng bàn tay, làm nổi bật sự khác biệt của nàng so với nhà hoàn khác, đón nhận ánh mắt bốn phía vẫn nở nụ cười nhè nhẹ, nàng không còn sợ những trường hợp long trong nữa rồi.

Tịch Nhục lúc này cũng chìm đắm trong hạnh phúc cực lớn, vì xưởng của nàng đã dệt ra được gấm Thục chuẩn mực.

Đột nhiên Tịch Nhục hơi nhún mình xuống.

- Ra rồi, ra rồi!

Đám đông đang bàn tán về vẻ đẹp của Tịch Nhục chợt yên tĩnh hẳn, không ai dám chen lấn xô đẩy, nhưng vươn dài cổ ra nhìn về phía đại môn Vân gia.

Chỉ thấy một nữ tử với dung mạo nghiêng nước nghiêng thành khoan thai đi ra, xiêm áo dài thướt tha nhẹ nhàng lướt trên mặt đất, khuôn mặt tuyệt mĩ phối hợp với với trang phục cao quý, khiến người ta không dám nhìn thẳng, đệ nhất mỹ nhân đất Thục quả nhiên không làm người ta thất vọng, ai cũng thấy đứng đợi cả canh giờ cho thời khắc này rất xứng đáng.

Hôm nay Lục Khinh Doanh mặc trang phục cáo mệnh trang trọng, tuy che đi vóc dáng yểu điệu của nàng, nhưng càng tăng thêm phần uy nghi rất hợp với khí chất cả quý nữ thế gia, sau khi tin tức Vân Tranh chặt đầu Nông Trí Cao truyền khắp thiên hạ, tuy phong thưởng cho Vân Tranh còn chưa có, nhưng phong thưởng cho tổ tiên ba đời Vân gia và Lục Khinh Doanh thì dã tới Thành Đô.

Đầu đội phượng quan viền tơ vàng, bên trên điểm xuyết đầy minh châu lấp lánh, cung hoa, cùng chiếc phượng trâm giương cánh bay, vốn phượng quan của cáo mệnh tứ phẩm không có kim phượng, tới nhất phẩm mới có, nhưng Lục Khinh Doanh tương đối đặc thù, kim phượng của nàng do trượng phu dùng chiến mã đổi được.

Nàng vừa xuất hiện, uy nghi quý phái khiếp người đó khiến xung quanh đều tự giác cúi đầu xuống.

Liền nghe thấy giọng nói êm tai truyền tới: - Nhờ Tằm nương nương phù hộ, nhờ hồng phúc bệ hạ, năm nay dâu tằm được mùa lớn, Tằm nương nương đăng môn, Vân gia không có gì hiếu kính, xin dâng quan ngân ba mươi lượng.

Lão Liêu cười toét miệng bê ra một khay chứa quả bạc nhỏ, mỗi quả một lượng, ba mươi quả, Hà thẩm nhận lấy, dâng bút lông lên, nhờ Lục Khinh Doanh vẽ mắt cho rồng cỏ.

Lục Khinh Doanh cầm lấy bút lông, chấm hai chấm đen vào chỗ đã vẽ sơn trắng, tức thì bốn xung quanh đàn nhạc vang lừng, con rồng lần nữa được đám phụ nhân nâng lên, múa lượn quanh Lục Khinh Doanh ba vòng, sau đó túm tụm đi ra sông, đã tới lúc rồng về sông lớn rồi.

Đại môn Vân gia chầm chầm đóng lại ngăn cách không biết bao nhiêu ánh mắt luyến tiếc, đại môn nay đã được làm lại, lớn hơn, trên đó đóng rất nhiều đinh đồng mà Vân Tranh luôn ao ước, hai con chó đá gầy còm trước nhà nay đã thay bằng hai con tỳ hưu cao hơn người trưởng thành, uy phong lẫm liệt, đại biểu cho quan tước của chủ nhân.

Vừa về tới phòng Lục Khinh Doanh liền bảo Tiểu Trùng và Cát Thu Yên hầu hạ thay trang phục, sau đó đi tới bên nôi nhìn nữ nhi ngủ say, khuê nữ đã tròn một tuổi rồi, nhưng trượng phu đi quá vội tới nay vẫn chưa được đặt tên, nghe Tịch Nhục luôn miệng gọi Nhục Đản, Nhục Đản làm Lục Khinh Doanh nhíu mày suốt, đó đâu phải là tên của đại ga khuê tú.

Bảo với Tịch Nhục đi theo sau: - Bảo lão Liêu, từ mai nhà ta đóng cửa tạ khách.

Tịch Nhục vội nói: - Phu nhân, nhà ta đang có việc mừng, trong nhà lão thái gia, tổ thái gia đều được phong thưởng, rất nhiều nhà quan hoạn Thành Đô đã đưa bái thiếp, muốn đến nhà, lúc này chúng ta đóng cửa tạ khách e không hay.

Lục Khinh Doanh mắt dõi về núi xa, ánh mắt mang nỗi sầu tương tư vô hạn: - Lão gia đang chinh chiến ở Lĩnh Nam, đó là vùng ma thiêng nước độc, đặt chân tới Lĩnh Nam một chuyến khó về, ta làm gì còn tâm tư nào mà chúc mừng nữa.

- Hoàng gia phong cáo chẳng qua là thông lệ tượng trưng cho đại tướng xuất chinh mà thôi, ngươi đừng mừng vội, nếu chẳng may lão gia chiến bại, bọn họ sẽ tước đoạt một cách vô tình, có khi còn mang họa lao ngục, nên đóng cửa tạ khách đi, đợi khi nào lão gia chúng ta đại thắng trở về hẵng ăn mừng cũng không muộn.

- Hơn nữa nay Bành Lễ tiên sinh đã dẫn đám Nhị thúc lên kinh sư du học, nhà không có nam nhân, một đám phụ nhân gia, tiếp khách cái gì, đóng cửa lại, không ai trách cả.

Đột nhiên nghe thấy tiếng Lão Liêu ngoài cổng hậu viện hô lớn: - Phu nhân, phu nhân, lão gia có thư về, vừa mới tới.

Lục Khinh Doanh vội vàng mở cửa chạy ra, Tiểu Trùng luôn nhanh chân đã chạy đi lấy thư về cho nàng, cầm kéo run run cắt thư, vừa đọc được dòng đầu tiên, nước mắt đã rơi lã chã, rồi lại phì cười.

- Khinh Doanh ái thê của ta, đây không phải là thư vĩnh biệt, càng không phải thư chặt đầu, cũng tuyệt đối không phải loại thư hưu thê gì đó, cho nên nàng cứ vui vẻ mà đọc.

- Vi phu sắp vào rừng rồi, nghe thổ dân kể quỷ dị vô cùng, cái gì mà mãng xà mấy trượng, dã thu to như núi, cho nên ta rất khao khát, từ khi còn bé ta đã muốn tới rừng rậm nguyên thủy một phen, nay tâm nguyện đã thỏa, nàng nên mừng cho ta mới phải.

- À cho nàng biết, ta trừ bị muỗi đốt thêm hai nốt sưng trên má không được mỹ quan cho lắm thì không có gì đáng ngại cả, đừng khóc! Ta không chết được đâu, lão bà xinh đẹp hơ hớ như vậy, ta chết sớm không phải lỗ vốn à, nàng biết ta xưa nay không làm chuyện lỗ vốn...
Bình Luận (0)
Comment