Trí Tuệ Đại Tống

Chương 457

- Lão bà, canh gà không uống, canh cá nàng cũng uống, cháo trắng nàng chê có vị tanh đất, vậy uống ít cháo tiểu mạch đi. Không có vị gì lạ đâu, ta còn chuyên môn mua một cái nồi mới, chỉ nấu riêng cho nàng thôi đấy. Nàng ngửi xem, thơm chưa, uống vào nhất định rất ngon.

Vân Tranh hông quấn tạp dê, cầm bát sứ trắng vẽ hình hoa sen rất đẹp ân cần dỗ Lục Khinh Doanh ăn cháo, hai lão bà kén ăn kinh khủng, cái gì cũng chê, Vân Tranh vứt luôn thể diện, tự mình chuẩn bị cơm nước.

Lục Khinh Doanh nửa nằm nửa ngồi ở trên giường, cắn một miếng dưa vàng do Vân Tranh mang từ hoàng cung về, miễn cưỡng cầm lấy bát cháo, múc từng ngụm nhỏ. Khi nàng mang thai Vân Lạc Lạc đâu được đãi ngộ tốt như thế, trượng phu lúc ấy suốt ngày ở trong quân doanh, nàng vừa một mình dưỡng thai, vừa chiếu cố Vân Nhị, còn quản lý cả cái nhà lớn. Giờ thì tốt rồi, phu quân rảnh rỗi, nếu không để chàng bồi thường lại, cả ông trời cũng không chịu.

Lão bà chịu húp cháo, còn phẩy tay, ý bảo mình đi được rồi, Vân Tranh được xá tội, vội vàng chạy đi, phía tây còn người nữa đợi húp cháo.

Trời mới biết là thằng cha nào nói cái gì mà phụ nữ có thai trong những tháng đầu không được gặp nhau, cho nên Lục Khinh Doanh và Cát Thu Yên chọn hai tiểu viện xa nhất để tránh mặt, nếu mà ở cùng nhau, Vân Tranh thấy mình có thể làm giống như nuôi lợn, nuôi cùng chuồng hiệu suất cao hơn nhiều.

Tiểu viện của Cát Thu Yên cách tiểu viện của Lục Khinh Doanh cả hoa viên, vốn dùng làm nơi ở cho khách, Vân gia thì chẳng có khách khưa gì rồi, nên ba tiểu viện này chỉ có nàng và hai nha hoàn, một bà tử sống.

- Một cao thủ võ công, mang thai một cái biết thành chói gà không chặt, thật không biết nói nàng làm sao, đừng có cắn hạch đào, nàng sai nha hoàn đập cho không được à?

Vân Tranh vừa vào phòng Cát Thu Yên liền nhìn thấy nữ nhân đó đang cắn hạch đào, răng rất trắng, rất khỏe, hàm trên hàm dưới khép lại một cái là quả hạch đào tan xương nát thịt.

- Thiếp thân thích ăn hạch đào, không dùng răng cắn thấy không thoải mái, lão gia tự nấu cháo à? Cát Thu Yên nũng nịu bò dậy, thấy Vân Tranh đeo tạp dề thì cười không ngớt:

- Húp nhanh lên, sáng chẳng ăn gì cả, trưa cũng không ăn, chỉ ăn linh tinh sao mà có sức được. Vân Tranh nhìn vòng eo vẫn thanh mảnh như xưa của Cát Thu Yên, không biết ngày tháng đau khổ của mình còn kéo dài tới bao giờ:

Cát Thu Yên ghé tới lấy mặt dụi vào lòng Vân Tranh: - Lão gia cho thiếp làm nũng vài ngày đã, nữ nhân chỉ có thời gian này được phu quân yêu thương nhất thôi mà.

Vân Tranh bế nàng ngồi xuống giường: - Đúng là thế, nhưng mà nàng đã giả bộ rồi thì làm tới cùng, đừng để Khinh Doanh biết được, tính Khinh Doanh thì nàng biết rồi.

Bị trượng phu vạch trần, Cát Thu Yên còn nghênh cái mặt lên: - Phu nhân đã nôn rồi, thiếp không nôn sao được, nếu không nôn chẳng giống có thai.

Vân Tranh bóp trán, không hiểu nghĩ cái gì nữa: - Nếu nàng không buồn nôn thì đừng cố nôn làm gì cho hại người, đến lúc ốm nghẹn thật thì tha hồ mà hối hận. Còn nữa, đừng có mà cậy mạnh, nàng luyện võ không có nghĩa là sinh con ra cũng sẽ khỏe mạnh, nên giữ gì thì phải giữ gìn.

- Lão gia, nếu chẳng may thiếp sinh ra nhi tử thì sao? Cát Thu Yên chợt hỏi:

- Nam hay nữ đều là con ta.

- Là thiếp thân nói, nếu thiếp sinh ra nhi tử mà phu nhân lại sinh khuê nữ nữa thì làm sao?

Lời này đã nói quá rõ rồi, Vân Tranh muốn tránh cũng không tránh được, Cát Thu Yên lo trưởng tử đích tôn của Vân gia lại là của thị thiếp, đây là vấn đề lớn trong nhà huân quý, vì trưởng tử là người kế thừa tước vị, nhưng nhi tử của đại phu nhân cũng có khả năng kế thừa.

Hoàng gia tranh hoàng vị, huân quý tranh thế tử, phú quý tranh gia chủ, ân oán trong hào môn từ đó mà ra.

Vân Tranh gãi đầu gãi tai, giờ mới thấy ưu việt của chế độ một vợ một chồng: - Ừm, chuyện này đợi sau quyết, ta còn xem trong mấy đứa của chúng ta, đứa nào ngốc nhất thì cho nó kế thừa tước vị, vì nó không có bản lĩnh, phải dựa vào tước vị kiếm cơm. Đứa thông mình thì tước vị chỉ là gánh nặng thôi, mà hoàng gia cũng cố kỵ.

- Hả? Cát Thu Yên phun ngụm cháo lại bát, lắp bắp: - Làm, làm sao thế được?

- Sao không được, lão tử bán mạng cho hoàng gia, vất vả giúp bọn họ củng cố giang sơn, họ giúp ta nuôi vài đứa con vô dụng là đúng rồi còn gì nữa.

Cát Thu Yên chợt thấy mặt nóng dữ dội: - Lão, lão gia, phu nhân có biết tính toán này không?

Vân Tranh vỗ vỗ vai nàng: - Tất nhiên, hai bọn ta thương lượng với nhau mà.

- Thiếp không sống được nữa rồi. Cát Thu Yên hét một tiếng, chui ngay đầu vào chăn:

Vân Tranh nuốt nước bọt, rằn lòng lắm mới không thò tay ra sờ bờ mông tròn như trăng rằm của nàng, kéo chăn ra, ôm Cát Thu Yên vào lòng: - Ài, cái gì mà phụ nữ có thai trong những tháng đầu không được gặp nhau, thế mà nàng cũng nghĩ ra được. Khinh Doanh thực ra biết ngay từ đầu rồi, nàng ấy chấp nhặn chuyện nhỏ, nhưng chuyện lớn luôn rất hào phóng, nếu nàng thấy làm thế thoải mái, Khinh Doanh cũng nhường nhịn. Lại còn tự mình dùng răng cắn hạch đào nữa, nàng sợ Khinh Doanh hạ độc hại nàng sao, ông trời ơi, nàng học ở đâu ra cái tâm tư này? Về sau đừng qua lại với đám quý phụ đó nữa, bọn họ chẳng có cái gì hay mà học đâu.

Cát Thu Yên lau nước mắt liên tục, ôm lấy Vân Tranh như sợ y biến mất: - Lão gia, thiếp biết sai rồi, lúc mới có thai, thiếp mừng lắm, nhưng về sau một số thiếp thị mấy nhà khác tới bái phỏng, kể cho thiếp nghe kinh nghiệm họ từng trải qua, làm thiếp sợ vô cùng, nếu đứa con không còn nữa, thiếp không sống nổi.

Vân Tranh vuốt ve lưng nàng, nhẹ nhàng nói: - Ta biết nàng sợ, cho nên mới tự mình xuống bếp, nàng nghĩ lão gia ta thích xuống bếp lắm sao, ta vốn không muốn nói ra đâu, nhưng hôm nay nhìn nàng cắn hạch đào ta không thể không nói.

- Lão gia vì thiếp mới xuống bếp à?

Vân Tranh giơ tay định vỗ mông nàng một cái, nghĩ thấy thế không ổn, mông gần bụng, ảnh hưởng tới con thì không hay, chỉ thức ăn trên bàn: - Không bị nghén thì ăn cho có sức, nàng nghi oan cho Khinh Doanh thì tự đi xin lỗi, nghe mắng chửi vài câu không sao, trong nhà không nên nghi kỵ lẫn nhau.

- Thiếp biết rồi. Cát Thu Yên líu ríu đáp, ra bàn ăn cơm, vừa ăn vừa nhìn Vân Tranh:

Vân Tranh chỉ biết lắc đầu rời đi, còn chưa thành đại ga tộc mà đã vậy rồi đấy, không biết nhà khác sống làm sao, chỉ nghĩ đã thấy rùng mình.

Cởi tạp dề ra, lại tới phòng Lục Khinh Doanh, Lục Khinh Doanh đang nằm nghiêng trên giường, tay phe phẩy quạt mỹ nhân, giọng ngọt nhạt: - Nghĩ ra, hay chàng nói? Hừm, nếu chẳng phải cô ta có thai, thiếp đã dùng gia pháp rồi, coi Lục Khinh Doanh này là loại người gì chứ?

- Đang xấu hổ đấy, nàng không thấy chứ, ngoan hơn chim cun cút rồi, chắc đang nghĩ cách làm sao sang lấy lòng nàng. Vân Tranh sán tới cười nịnh: - Phu nhân của ta thật lợi hại, một nữ ma đầu giang hồ giết người như ngóe, không sợ trời không sợ đất vậy mà bị nàng dọa cho chỉ dám ăn những thứ còn nguyên vỏ, lại còn tự mình cắn! Cao thủ, cao thủ.

- Biến đi, chàng khen hay chửi thiếp vậy? Lục Khinh Doanh vươn tay nhéo Vân Tranh một cái: - Người trong nhà thì không tin, đi tim đám phụ nhân chuyên đưa chuyện, còn khiến Tịch Nhục khóc mấy lần, cứ tưởng mình làm thức ăn không tốt.

- Thu Yên còn chẳng phải do nàng cố nhét vào phòng ta đấy sao.

Lục Khinh Doanh nghe câu này, vẻ mặt cực kỳ đặc sắc: - Chà chà chà, giờ bắt đầu nói lời mát mẻ rồi à, vâng thiếp sai, lúc chàng ở lỳ trong phòng người ta cả ngày không ra cũng là lỗi của thiếp, được chưa? Hay thế này đi, đợi cô ta sinh con rồi thì đuổi ra khỏi nhà nhé?
Bình Luận (0)
Comment