Trí Tuệ Đại Tống

Chương 476

Thạch Trung Tín giơ ngón tay cái lên khen ngợi: - Vân hầu là thiếu niên phu thê, tiểu phu thê ân ái thế nào cũng không quá, cho dù viết ít diễm từ cũng chỉ làm người ta hâm mộ, còn nếu những lời này do một lão già mà không biết xấu hổ viết thì sao?

Vân Tranh liếc mắt nhìn tiểu nha hoàn bên cạnh ông ta, chẳng buồn đáp.

Thạch Trung Tín cười ha hả, còn không biết xẩu hổ hôn lên cái miệng nhỏ của tiểu nha hoàn: - Lão phu tuổi trẻ là lãng tử phù hoa chốn kinh thành, già không đổi chí là bình thường, nhưng một lão già đạo mạo lại lang chạ với ngoại sinh nữ của mình thì Vân hầu thấy sao?

Loạn luân? Vân Tranh tức thì hứng thú hẳn lên, ghé vào cửa sổ hớn hở hỏi: - Chẳng lẽ là lão tặc Bàng Tịch?

- Là Âu Dương Tu, đường đường quốc tử giám tế tửu, hay cho lão tặc, ngoại sinh nữ của ông ta tư thông, bị nhà chồng cáo quan, kết quả là đại đường thẩm vấn ra nương tử mình lại tư thông với Âu Dương Tu, ha ha ha, không ngờ lão tặc ấy cũng có ngày hôm nay.

( Chú: Đây là sự thực có ghi chép trên lịch sử, Âu Dương Tư vì chuyện không có chứng cứ này bị biếm đi Trừ Châu, sự kiện này xuất hiện đã đánh dấu sự thối nát của triều đường Đại Tống, khi công kích nhau bất chấp mọi giới hạn)

Thấy Thạch Trung Tín vô cùng cao hứng, Vân Tranh khó hiểu hỏi: - Việc này do ai đưa lên triều?

- Tiền Hiệp, Lão Tiền vốn là thế tôn Ngô Việt Vũ Túc vương, tổ tiên là hàng thần, khác với loại thuần Tống thần như chúng ta, ông ta vốn sống khó khăn, thời gian trước chạy được cửa của Bàng Tịch, định xin làm một chân binh bộ thị lang, ai ngờ Âu Dương Tu dâng một bản tấu " Võ thần nắm cơ mật mà biết quân tình, không phải lợi cho quốc gia, nên bãi Thanh khỏi trung xu, bổ nhiệm ở châu quận, vừa bảo toàn quân cơ, lại trừ mầm họa cho quốc gia." Vốn là tấu chương đàn hặc Địch soái làm Xu mật sứ, nhưng đồng thời bóp chết ý định làm lại bộ thị lang của Lão Tiền, bây giờ Âu Dương lão tặc xảy ra chuyện này, há chẳng phải có thể dựa vào đó làm lớn một chập?

Cái lão già Âu Dương Tu đó đừng thấy lần trước không ngớt miệng khen thơ Vân Tranh mà nhầm, ông ta cực kỳ bài xích võ tướng, phải thôi, người ta đứng đầu nơi tột đỉnh văn hoa như Quốc tử giám mà, Vân Tranh chỉ tò mò hỏi: - Tiền Hiệp là người thế nào?

- Tới đổ trường rất sảng khoái, tới thanh lâu rất chịu chơi, không tệ, mà chúng ta có nên đổ thêm dầu vào lửa không? Thạch Trung Tín vịn cửa xổ hỏi:

- Thôi đi, Lão Tiền đã hủy sạch mấy chục năm danh dự của Âu Dương Tu rồi, chúng ta mà ra tay nữa thì ông ta treo cổ mất. Bất kể chuyện này tra ra kết quả gì, ông ta cũng không gột rửa được.

Thạch Trung Tín cười gằn: - Vân hầu còn trẻ chưa hiểu rồi, ông ta không dám chết đâu, chết rồi người ta càng dễ trát phân lên mộ, lão Thạch này thích nhìn bộ dạng sống không được chết không xong của đám văn thần đó.

Vân Tranh giơ ngón tay cái lên, cả hai nhìn nhau cười gian, không hẹn mà cùng sai mã phu đánh xe nhanh hơn.

Tới trước hoàng cung không thấy Âu Dương Tu đâu, ngoài trời mưa không nhìn thấy xa hơn mười bước chân nữa rồi, mọi người túm tụm lại dưới lán che mưa không lớn lắm. Bàng Tịch thấy Vân Tranh ngó ngang ngó dọc tìm người thì hừ mũi một tiếng, tỏ ra bất mãn, Vân Tranh đi tới chắp tay nói: - Bàng tướng, Vĩnh Thúc tiên sinh rốt cuộc là làm sao? Thời gian qua ta đóng cửa ở nhà, không biết gì hết.

Hàn Kỳ mặt lạnh tanh nhìn Tiền Hiệp: - Thứ yêu ma quỷ quái hủy thanh danh người ta, sớm muộn cũng bị báo ứng.

Cơ hàm Tiền Hiệp giật một cái, nhắm mắt lại không nói không rằng, cứ như đang nghe tiếng mưa rơi bên ngoài.

Xem ra chuyến này Tiền Hiệp giết địch một vạn tự tổn thất ba nghìn rồi, chuyện tung tin đồn dùng tốt thì lấy bốn lạng đẩy ngàn cân, nhưng thao tác không tốt sẽ như Tiền Hiệp, chẳng những Bàng Tịch, Hàn Kỳ phẫn nộ, tới người vô can như Vân Tranh cũng tránh xa, dù người tốt hay người xấu thì đều không thích một tên tiểu nhân hèn hạ bất chấp thủ đoạn. Chuyện này Tiền Hiếp làm quá kinh tởm, ai dính vào cũng thối mười năm.

Văn nhân Đại Tống coi trọng nhất là phẩm đức, học vấn là thứ yếu, lần này có phụ nhân chính miệng thừa nhận rồi, loại chuyện chỉ trời biết đất biết chàng biết nàng biết ấy, Âu Dương Tu có muốn giải thích cũng chịu.

Đám Bàng Tịch tựa hồ muốn di chuyển sự chú ý khỏi Âu Dương Tu, hỏi Vân Tranh: - Vân hầu thực sự muốn xuống châu phủ.

Vân Tranh liếc ông ta một cái: - Bàng tướng cũng biết Đại Tống ta thiếu nhất là đất chăn ngựa, năm xưa ta tìm được ở Phượng Tường phủ một mục trường thích hợp, tốn không biết bao tâm tư, cho nên mới đồ mưu Hà Hoàng.

Bàng Tịch gật đầu: - Bách tính chỉ nuôi được ngựa thồ, không nuôi được chiến mã, hơn nữa mã chính từ nam tới bắc đều có, với bách tính phương bắc còn tốt, nhưng với bách tính phương nam là hại dân.

- Chính thế, mục dân nuôi ngựa, mười người có thể chăn nghìn con, hiệu suất đó nông gia tiểu hộ sao bằng. Ta có thử lập mục trường ở trang tử ngoài thành, nhưng miễn cương duy trì được chiến mã không thoái hóa, không luyện ra được chiến mã mới.

Vốn đang bàn bạc chuyện tới châu phủ nhậm chức, Bàng Tịch đột nhiên trở giọng, nói nhanh: - Vân hầu là tướng quân hùng tâm hừng hực, muốn lưu danh sử sách, muốn làm thiên cổ danh tướng, chuyện này bọn ta đều biết, cho nên ngài yên tâm mà cùng đại soái thảo luận chuyện biên ai, định ra quân lược, chuyện quân đội thì Vân hầu tất nhiên có quyền phát ngôn, còn tranh đấu quan văn đừng xen vào.

Vân Tranh đưa mắt nhìn quanh, phát hiện đám Hàn Kỳ, Văn Ngạn Bác, Vương An Thạch, Tằng Công Lượng đều như vô tình ngăn cách mình và Bàng Tịch với những người khác, lạ nhất là Vân Tranh không thấy cả Địch Thanh đâu.

Ai rảnh mà đi dây vào chuyện thối tha của các ngươi, đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, Vân Tranh nhạt giọng chắp tay: - Ái dà, Bàng tướng, sáng nay phu nhân ta không được khỏe, lòng ta như lửa đốt, chuẩn bị xin nghỉ mời ngự y, có được không?

Bàng Tịch vuốt râu cười: - Nghe nói phu nhân và như phu nhân của Vân hầu đều có mang, thật đáng mừng, nay thời tiết khác thường, không có lợi cho sức khỏe, nếu thế mau mời ngự ý xem sao, gia quốc thiên hạ, gia mới là hàng đầu.

Vân Tranh chắp tay với đám đại lão xung quanh rồi thong thả rời lán chờ, ung dung lên xe, quay đầu nhìn thấy cửa cung màu son đang mở ra, một ông già quật cường thất hồn lạc phách đứng giữa trời mưa, đầu vẫn ngẩng cao.

Kệ xác, chả liên quan tới mình, đá đít đánh thức Hàm Ngưu và Hầu Tử đang ngủ như lợn, bảo chúng tránh chỗ cho mình nằm.

- Lão gia, đã tan triều rồi sao? Hàm Ngưu ngơ ngác hỏi:

- Bớt nói thừa đi, muốn ngủ thì về nhà ngủ, chưa tan triều, lão gia xong việc rồi.

Hàm Ngưu cười hì hì lúc nãy Hầu Tử đánh xe, giờ tới hắn.

- Ta đứng trên thành lâu ngắm phong cảnh Tai nghe ngoài thành loạn tưng bừng Cờ bay phần phật che rợp trời Té ra là quân Tư Mã phái Vân Tranh nhàn nhã gác chân lên cửa sổ, gõ nhịp hát: - Ta cũng sai người đi nghe ngóng Biết được Tư Mã lãnh binh tới Tây Thành Cũng bởi Mã Tốc vô mưu thiếu tài Cùng vì tướng soái bất hòa mất Nhai Đình Ngươi được ba thành bao may mắn Lại còn tham lam đoạt Tây Thành Gia Cát ở đây chờ đợi đấy Đợi Tư Mã tới còn tâm tâm tâm tâm tâm tâm tâm... tình!

Hầu Tử chưa bao giờ thấy lão gia vui vẻ như vậy, hát tuy chẳng hay, nhưng có vị tang thương khó tả, dứt khoát là tâm tình lão gia tốt, thật là kỳ.

Xe ngựa đi qua cơn mưa như trút, Hàm Ngưu cố gắng để xe đi ổn định một chút, lão gia hát sẽ không rung, tốt cho tai của mọi người.

Thời gian trước trời khô hạn, giờ thì cơn mưa bao phủ toàn bộ thành, giờ này bách tính đều đang chuẩn bị bữa sáng, ít người đun củi lắm rồi, nhà nhà hộ hộ xách bếp than tổ ong ra cửa, nhóm bếp dưới mái hiên, khói bốc mù mịt. Xe ngựa Vân Tranh cứ thế chậm rãi đi trong không khí rất liêu trai đó.

HẾT!

Hôm nay 29 tết rồi, mình xin nghỉ ngày 30 và mùng 1 Tết, hẹn gặp lại vào mùng 2, sau đó sẽ post truyện đều đặn không nghỉ nữa.

Chúc Tết sớm mọi người nhé, năm mới thật nhiều may mắn và niềm vui, tràn trè sức khỏe và tài lộc!
Bình Luận (0)
Comment