Trí Tuệ Đại Tống

Chương 485

Vân Tranh liền tranh thủ thời cơ nói: - Nếu đã thế thần xin bệ hạ quyết luôn nhân tuyển giám quân, thần thấy lễ bộ hữu thị lang Lỗ Thanh Nguyên có thể đảm nhận trọng trách.

- Hừ, đừng có mơ, phái tiên sinh của ngươi làm giám quân, ngươi càng coi trời bằng vung. Triệu Trinh nói tới đó, đột nhiên cười nhạt: - Trẫm thấy hữu ti gián Lý Thường là nhân tuyển thích hợp đấy.

- Bệ hạ, đổi người khác đi, thần thấy Văn Ngạc Bác hay Hàn Kỳ đều được. Vân Tranh cuống lên, chưa ra trận đã có kẻ ngáng chân còn làm được gì.

- Ừm, Mật Điệp ti có báo, giám quân Trương Phương Bình phái tới quân ngươi, bỗng dưng bị đạo phải ném xuống bùn chết, trẫm phải phái thêm thị vệ hoàng gia đảm bảo giám quân này không xảy ra chuyện nữa mới được.

Vân Tranh biết không còn đường thương lượng nữa rồi, cáo từ, tới quan giải của Bàng Tịch, phải đem lời vừa rồi của Triệu Trinh chuyển tới Bàng Tịch, quy trình luật định phải tuân thủ, chính bản thân y không thích người tùy ý phá luật.

- Khi nào bắt đầu hành động?

- Tháng sau, ta còn cần đủ thời gian để an bài gia sự.

- Nếu đã thế quân lệnh không cần đưa gấp, đợi ý chỉ triều đình tới đã, quyền lực tự ý xin cho không phải là mở đầu tốt.

Biết ngay là ông ta sẽ nói thế, Vân Tranh báo một tiếng là xong việc rồi, lại chạy tới Xu mật viện tìm Địch Thanh, hôm nay ông ta bán đứng mình, thế nào cũng phải khiến ông ta trả giá.

Cứ rảnh là Địch Thanh lại tới Xu mật viện, dù cái chức Xu mật phó sứ của ông ta bị cách trừ hai lần rồi, vừa mới phong lại là vội vàng tới Xu mật viện, thực ra ông ta tới cũng uổng công thôi, chức vị của ông ta quản lý quân vệ kinh thành, quyền lực cực lớn nhưng cũng chẳng có quyền gì, vì muốn điều binh khiển tướng phải có hoàng đế gật đầu. Cho nên ở Xu mật viện ông ta là bồ tát, người chào một tiếng rồi tan đàn xẻ nghé, giống đời sau người ta thờ Quan công.

Chức này cũng giống Vân Huy đại tướng quân thống lĩnh mười lăm lộ quân của Vân Tranh, đại tướng quân lại không có quyền điều quân. À khác chứ, khác lớn, Vân Tranh tam phẩm, còn Địch Thanh nhị phẩm.

Trên bàn của Địch Thanh rất nhiều công văn, có thể nói chất đống như núi, Vân Tranh tiện tay cầm một cái liếc mắt qua, là tấu phân phối ruộng cho quan quân, kể tội tri châu không cấp đủ ruộng cho quân đọi, nói là chi phí quân đội quá nhiều, thiên hạ khổ cực, không có ruộng chia cho quân đội.

Vân Tranh lấy luôn một cái bút đỏ phê:" Tri châu trong nhiệm kỳ của mình suốt ngày chỉ biết ăn chơi ca múa, không chịu làm việc, tướng sĩ trong quân có thể cướp lấy ruộng của tri châu mà dùng!"

Viết xong đọc một lượt, gật gù hài lòng, lục lọi xem bản tấu nào thú vị nữa không phê duyệt tiếp.

Địch Thanh nhìn lời phê của Vân Tranh cũng chẳng sửa, đặt sang chỗ tấu sớ đã phê duyệt: - Chịu ấm ức thì tới chỗ khác mà phát tiết, ra cửa rẽ trái là phòng của Hàn Kỳ đấy.

- Kẻ nào dám làm tiểu tử ấm ức sớm đi đếm răng cả rồi, chỉ có hôm nay bị Địch công ngài lột da, mất hết thể diện lại còn chuốc lấy một tên giám quân là kẻ thù.

Địch Thanh cười gằn: - Ngươi dọa kẻ tâm lý có sơ hở như Hàn Kỳ còn được, chứ lão hồ ly như Bàng Tịch thì đạo hạnh còn kém lắm, để lão phu bóc trần còn hơn để Bàng Tịch nhìn thấu, lúc đó muốn thoát thân thì đừng mơ. Không biết tốt xấu, còn tới trách lão phu.

Vân Tranh chán nản ngồi xuống: - Làm sao bây giờ, Lý Thường làm giám quân, thế thì thò một ngón chân khỏi ranh giới cũng không nổi. Tiểu tử chỉ được phái đi cầm quân, Phú Bật vẫn làm tri phủ, giờ kẹp ở giữa đánh đấm gì nữa.

- Làm tướng quân ở Đại Tống này là như vậy đấy, trước kia ngươi may mắn có thể tùy ý hành sự, chuyến này thưởng thức nỗi khổ của tướng quân rồi đấy. Nếu như ngươi không có tâm tư tạo phản thì nên chấp nhận sự tồn tại của giám quân đi. Địch Thanh vừa phê duyệt tấu chương vừa nói: - Ngươi tản mạn quen rồi, lần này tuân thủ quy củ cũng không tệ.

- Thế thì có khác nào bắt đeo còng nhảy múa chứ!?

Địch Thanh bỏ bút xuống: - Những việc này ta vốn có thể từ chối không làm, nhưng văn thư không thể giao cho người khác làm, vì trong triều chỉ hai ta dám hỗ trợ tướng sĩ, làm lão đại mà không thể để thủ hạ dựa vào thì tính gì là lão đại.

Vân Tranh chắp tay một cái bội phục, Địch Thanh dám nói dám làm, ông ta chia hết chiến lợi phẩm cho quân tốt mình chịu hết trách nhiệm, tự vấn bản thân còn thua xa lắm.

Nhưng Địch Thanh thản nhiên nói tiếp: - À phải rồi văn thư ngươi vừa phê duyệt nhớ dùng ấn, khi đó đám ngu hầu phía dưới có xung đột với cũng có thể báo danh ngươi miễn tội, dù sao ngươi bị đàn hặc nhiều rồi, thêm vài bản không sao.... Mà ngươi quen Tất Thăng à?

- Không quen, chẳng qua tiểu tử thấy ông ta oan uổng, sáng tạo ra đồ tốt mà không ai dùng chưa nói, đem tặng miễn phí lại suýt mất mạng, tiểu tử lần trước vì thuốc nổ mà cũng gần như vậy, nên đồng cảm.

Địch Thanh gật gù: - Lúc trên kim điện bệ hạ đã hạ chiếu miễn tội chết cho Tất Thăng, vào Tương tác giám làm đại tượng, coi như có kết cục tốt rồi.

Chuyện Tất Thăng không cần hỏi tới nữa, quan tâm nhiều chỉ hại người ta thôi, bị Địch Thanh cảm nhiễm, Vân Tranh lần đầu tiên trong đời tới quan giải làm việc, mất một lúc hỏi đường mới tìm ra vị trí của mình ở binh bộ.

Y vừa xuất hiện liền làm không khí như đóng băng, đám tiểu lại chạy qua chạy lại chuyển giấy tờ công văn đờ người, rối rít cúi đầu chào, từ các phòng, đủ mọi ánh mắt len lén nhìn, cứ như thú quý hiếm.

Kệ đám người đó, kệ cả viên lại run như cầy sấy trước cửa phòng, Vân Tranh bước vào phòng làm việc riêng của mình, ở Đại Tống được gọi là quan giải.

Phòng rất lớn, tuy bỏ hoang nhưng vẫn được quét dọn sạch sẽ, trong phòng ngoại trừ một cái bàn một cái ghế ra thì chẳng có cái gì cả, thế là Hầu Tử nhanh nhẹn chạy đi, một hồi sau mang tới lò than, ấm chén, pha ấm trà, mới có chút không khí.

Vân Tranh ngồi vào ghế, hắng giọng một tiếng, uy phong nói với viên lại gác ở cửa: - Đem công văn cần bản quan phê duyệt tới đây.

- Bẩm đại tướng quân, ngài không có văn thư nào để phê duyệt cả, lang trung binh bộ đã mang đi hết rồi.

- Hừm, thì ra là thế, vậy đem công văn đã phê duyệt tới cho ta xem.

Thấy viên lại ấp a ấp úng, Vân Tranh vỗ bàn: - Nói với tên lang trung chó má gì đó, thời gian của lão tử có hạn, không muốn ăn đòn thì mau mang công văn tới đây, hôm nay trên triều lão tử mới đánh một tên, tay còn ngứa lắm.

- Dạ dạ... Viên lại cuống cuồng bỏ chạy, ác danh của Vân ma vương không phải dọa chơi, hôm nay trên triều y đánh ngôn quan trước mặt quan gia còn chẳng hề hấn gì, ai gây sự với y khác nào biến thành bao cát miễn phí.

Thế là chỉ trong một tuần trà phòng của Vân Tranh đã bị nhấn chìm trong đống công văn, làm Hầu Tử và Hàm Ngưu phải vất vả sắp xếp, bàn không có chỗ chứa, để cả lên ghế.

Vân Tranh thuận tay lấy một bản tấu, không ngờ lại là từ năm Khánh Lịch thứ tám, yêu cầu cấp một ít vải vóc, đến bây giờ còn chưa được phê duyệt.Vân Tranh trước tiên đem công văn đặt lên bàn, trước tiên tìm ghi chú quyền hạn của Vân Huy đại tướng quân, mới hiểu quyền của mình thực ra rất lớn, Triệu Trinh không lừa bịp mình, cấp cho thực quyền thật chức, trước kia mình chỉ nghĩ nó là cái hàm xuông, cảm khái một phen, để ba tên binh bộ lang trung hưởng lợi rồi, nhất là tên lang trung khảo công ti phụ trách nhân sự, lấy danh nghĩa của mình gài cắm người khắp nơi.

Quyền lực của mình, mình có dùng hay không là chuyện của mình, bị kẻ khác lạm dụng là không thể chấp nhận được.
Bình Luận (0)
Comment