Trí Tuệ Đại Tống

Chương 529

Long Thiết Kiều lần nữa bái tạ Vân Tranh chỉ báo, nhìn Vân Tranh trở về đội ngũ, khóe môi nhếch lên thành nụ cười kín đáo, đứng dậy phủi bụi trên hiếu phục, ung dung chắp tay về hậu quân.

Xe ngựa của Lý Thường ở hậu quân, Long Thiết Kiều lặng lẽ tới bên xe nói nhỏ: - Lão đại nhân, Vân soái đã giáo huấn ti chức rồi, ti chức không biết đường tiếp theo phải đi thế nào, xin lão đại nhân chỉ bảo.

Giọng Lý Thường lành lạnh truyền ra: - Ngươi thật to gan, dám giở trò thông minh vặt trước mặt Vân Tranh, cẩn thận làm hỏng việc đấy, nhớ kỹ, tuyệt đối không được nghĩ thông minh hơn y, thành thực mà làm việc, chuyện Mạt Nhi Thủy Ba đã xong, giờ ngươi phải khiến Kiết Bưu của Mông La Giác tin Thanh Nghị Kết Quỷ Chương muốn tạo phản, chuyện này phải nhanh.

- Đồng Chiên tuy bám lấy Một Tàng Ngoa Bàng, nhưng hắn không nhất định quyết sẽ chiến đâu, nên phải khiến cho hai bên hao tổn binh lực mới được.

- Long Thiết Kiều, ta biết ngươi muốn gì, trên đời này không ai không theo đuổi chữ lợi, triều đình cho phép cá nhân có tâm tư nhỏ, nhưng đối diện với đại thị phi, kẻ không lấy quốc sự làm trọng sẽ không có đất dung thân. Vì giang sơn này không phải chỉ của Triệu gia, chúng là của thị tộc chúng ta, không được phá hoại, ngươi có năng lực tiến xa trong sĩ đồ, những lời này ta phải cảnh cáo ngươi.

- Lão phu là trọng thần triều đình, bị người ta đánh gãy răng ngay trước mặt văn võ bá quan, còn phải nuốt vào bụng, ngươi chịu chút ủy khuất có là gì, khi ngươi thực sự nếm thử tư vị quyền lợi, ngươi sẽ phát hiện, hi sinh đều xứng đáng.

Long Thiết Kiều nghe rất chăm chú, không bỏ qua một lời nào, đợi Lý Thường nói xong, khom người tạ ơn: - Ti chức biết phải làm gì rồi, Kết Bưu là kẻ ngu xuẩn, chỉ cần khiêu khích một chút là nổi giận, không khó dự hắn vào bẫy. Chỉ là nay ti chức không có người để sai bảo, một vài việc khó thi hành, xin lão đại nhân chi viện.

Lý Thường vỗ tay một cái, Báo Tử lập tức từ sau xe đi ra đợi lệnh.

- Thành Báo là thủ hạ dũng mãnh nhất trong tay ta, đừng thấy hắn trẻ mà xem thường, dù trong Thiếu niên quân cũng là hạng kiệt xuất đấy.

Long Thiết Quân kinh ngạc: - Người của Thiếu niên quân?

Lý Thường mỉm cười: - Lạ lắm à?

- Dạ không, không có gì. Long Thiết Kiểu thoáng nghĩ một cái là hiểu, bội phục vái Lý Thường một cái rồi đi.

Trong xe rất rộng rãi, bố trí xa hoa, Thôi Đạt rót cho Lý Thường một chén rượu nho: - Vân soái giao nhiệm vụ nhầm người rồi, chuyện này ngài mới là chuyên gia, chưa nói gì khác, những lời vừa lôi kéo vừa răn đe đó, một trăm Thôi Đạt cũng không làm được.

Lý Thường thoải mái dựa vào tấm da điêu, cầm cốc rượu nho thong thả thưởng thức: - Lão phu giúp bệ hạ kinh lược Giang Nam, trị không dưới mười tên như Long Thiết Kiều, có chút khôn vặt, nhưng lại nghĩ mình là người đại trí, cách cục thấp, bọn chúng cứ nghĩ sau khi tạo phản, thể hiện một chút lực lượng của mình sẽ được triều đình sử dụng, bọn chúng đánh giá cao bản thân quá rồi.

- Đám tiểu lại tầng cấp thấp luôn cho rằng thượng tầng triều đình cũng suốt ngày đấu đá loại trừ nhau, nhưng không biết người đứng ở vị trí cao, suy tính không chỉ là đấu tranh, còn vì toàn cục, cho dù đấu tranh cũng dưới điều kiện không để ảnh hưởng tới giang sơn, không phải làm bừa vô nguyên tắc.

- Vân soái xem chừng có chút tình cảm với vùng đất Thanh Đường này, nên làm việc cứ do dự, chúng ta nên giúp một tay, lão phu sớm được về nhà, bớt phải chịu tội. Với lại một mình Vân soái thôi thì loại người này sẽ còn nghi ngại, thêm giám quân danh nghĩa là kẻ đối đầu với tướng lĩnh nữa, hắn dù tám phần sức cũng bỏ ra mười hai phần.

Thôi Đạt ý đồ mở rộng kinh doanh tới Đông Kinh, vừa vặn gặp lúc Lý Thường bán cá muối, mùi cơ hội nặng như thế, làm sao hắn bỏ qua, hai người nhanh chóng bắt tay, Thôi Đạt trước kia dựa vào đường Vân Tranh phất lên, nhưng tới Đông Kinh mới biết tình thế của người bằng hữu này không hề tốt, vội tìm chỗ dựa khác, lấy trong lòng ra một con hổ bạch ngọc: - Sau này không đánh cược với ngài nữa, nếu không Thôi Đạt có gia tài lớn đến mấy cũng không đủ bại gia.

Lý Thường vuốt chòm râu dê cười lớn, cái mồm đầy răng vàng trông vô cùng chói mắt.

Vân Tranh dẫn quân đi qua hẻm Hổ Khiêu, tới doanh trại Mạt Nhi Thủy Ba tộc, song không thấy Hạt Dược, cũng không thấy Quỷ Chương, nhưng lại gặp được Củng Phong, gió sương trên thảo nguyên tựa hồ chẳng ảnh hưởng tới hắn, da dẻ vẫn trắng như ngọc, chỉ là bản tính gian xảo lộ liễu năm xưa đã biến mất sạch.

Hoàn cảnh địa vị đúng là làm thay đổi con người, sau khi thành mưu chủ của Thanh Đường, khí chất thay đổi hẳn, bộ dạng tiên phong đạo cốt.

- Củng Phong huynh lâu rồi mời gặp, ta vẫn muốn chặt đầu huynh như năm nào. Vân Tranh chắp tay cười lớn: - Bảy năm trước đã muốn làm thế, nhưng khi ấy chỉ nghĩ trong đầu không nói ra được.

Củng Phong chắp tay đáp lễ: - Củng mỗ là người loạn ly, sống không được về quê cũ, chắt chẳng được vào mộ tổ, đã đáng thương như thế rồi, Vân soái còn nhỡ lòng nào trà đạp.

- Nói đi, Đồng Chiên định tính toán ra sao?

Củng Phong lấy trong ống tay áo ra một bản tấu chương: - Tiết độ sứ muốn mời Vân soái suất lĩnh đại quân tới Lam Sơn gây áp lực với Một Tàng Ngoa Bàng ở sau lưng, tiết độ sứ sẽ chặn đánh hắn ở Dã Hồ lĩnh, nhưng nói trước, đại quân của ngài không được vượt qua Dã Hồ lĩnh, nếu không sẽ coi như muốn công phạt Thanh Đường ta.

Vân Tranh nhíu mày: - Thế thì ta chẳng được lợi gì sao, lại còn phải đối diện với tinh nhuệ Tây Hạ chặn đánh, ta làm cả rương chứa tài vật rồi, các ngươi định để ta tay không trở về à?

Củng Phong cười nhạt: - Vân soái sở dĩ có thể qua được hẻm Hổ Khiêu là vì tiết độ sứ hạ lệnh bỏ phòng ngự, nếu không ngài chỉ hít bụi Một Tàng Ngoa Bàng, đã có quân công, còn chưa hài lòng sao?

- Lão tử nay đã là hầu gia mới trên hai mươi, có thêm quân công với ta là mật ong tẩm độc, ta cần gì quân công, muốn hại chết ta à?

Củng Phong không còn cách nào khác: - Được, vậy tại hạ tự làm chủ, chiến mã thu hoạch được sẽ chia đôi, thế nào?

- Ngươi thực sự có thể làm chủ à, vậy nói giới hạn thật của các ngươi đi, nói thật nhé, ta không hứng thú rườm lời với mấy tên Hán gian như ngươi.

Mặt Củng Phong tức thì đỏ như vài điều: - Tại hạ ở Đại Tống không được trọng dụng...

Vân Tranh xua tay cắt ngang: - Hồ sơ quan viên đợi chức ở Đại Tống chất cao như núi, sĩ tử ngày đêm chờ đỗ đạt, một ngày lập công báo quốc không biết bao mà kể, ngươi đã làm cái chuyện đến người nhà đều không chấp nhận thì đừng giải thích nhiều. Nói tính toán của Đồng Chiên đi, ta không rảnh lằng nhằng.

Củng Phong cắn răng nói: - Quân Tống phải cầm chân được bản bộ Trương Giáng.

- Nếu thế toàn bộ chiến mã của ta, bò dê của các ngươi, đây là điều kiện cuối cùng.

- Bò dê cũng có thể cho các vị, nhưng dùng lương thực đổi, ngoài ra tù binh có thể giao hết cho quân Tống, đây cũng là điều kiện cuối cùng của Thanh Đường, nếu không hoặc các vị quay về, hoặc chúng ta dùng gươm đao nói chuyện.

- Tốt, hãy quyết định như thế.

Vân Tranh rất hài lòng với kết quả đàm phán, hiện vấn đề là phải mau chóng đuổi kịp Một Tàng Ngoa Bàng đã, sau đó là phải chọn vị trí an toàn, nếu không ở cuộc chiến ba bên này, ai là con mồi, ai là thợ sẵn sẽ rất khó nói. Cả ba đều là kẻ địch, đồng thời là minh hữu tiềm tàng, chỉ cần lợi ích thích hợp đều có thể thay đổi mũi tấn công.

Long Thiết Kiều ở hẻm núi vắng, hài lòng nhìn đám Báo Tử và bộ hạ theo chỉ dẫn của hắn hóa trang thành người Tây Hạ, làm hắn hài lòng nhất là khi khoác lên tấm áo da thú, ánh mắt đám thiếu niên này không khác gì sói, có điều chỉ lừa được người thường thôi, lọt vào mắt hắn vẫn còn nhiều sơ hở, song đủ rồi, nói cho đám thiếu niên đó biết nơi tộc Mông La Giác chăn thả.

Biện pháp của Long Thiết Kiều đơn giản mà trực tiếp, một đám người Tây Hạ cướp bò dê của tộc Mông La Giác, sau đó đợi tộc nhân của Kết Bưu đi tìm hắn vạch tội, sau đó có người phát hiện ra đám người kia không phải là người Tây Hạ thực sự...

Còn về phần làm sao đổ tội cho Thanh Nghị Kết Quỷ Chương thì Long Thiết Kiều vẫn đang suy nghĩ, bất kể thế nào, Mông La Giác bộ phải bị tắm máu một lượt, đó là khởi nguồn.

Chuyện gì cũng cần có một sự khởi nguồn, sau đó biến thành hậu quả gì thì chỉ có trời mới biết, toàn bộ quá trình cần dựa vào thủ đoạn tiếp theo đó để đưa nó phát triển theo phương hướng mình muốn.
Bình Luận (0)
Comment