Trí Tuệ Đại Tống

Chương 57

Tiêu chủ bạ vốn có kế hoạch hoàn hảo, trong đó bảo toàn kho lương là mắt xích quan trọng để ông ta mua chuộc lòng người, bây giờ Lưu đô đầu để thân trần toàn thương tích dẫn bách tính tới, thủ vệ kho lương dưới ánh mắt đỏ rực như máu của hắn, không dám ngăn cản, đành len lén phái người phái người đi báo tin cho Tiêu chủ bạ.

Lúc này Tiêu chủ bạ đang ngồi đờ đẫn trên ghế, mắt không còn chút sinh khí nào, mỗi tiếng rên rỉ của Tiêu Vô Văn như một nhát dao đâm vào lòng ông ta.

Nhà chỉ có mỗi một nam đinh này nữa, lo nó chết non, nên lấy cái tên xấu là Vô Căn, không ngờ là kết cục lại đúng như cái tên.

Đến khi tâm phúc gài vào kho lương tới báo cáo, Tiêu chủ bạ mới từ từ ngẩng đầu lên, gằn giọng nói: - Nói vớ nói vẩn, Lưu Quý chỉ là con chó lão phu nuôi, hắn không có gan cũng không có năng lực ấy, tự mình lên trận tác chiến với bạo dân? Nực cười.

- Chủ bạ đại nhân, không thể sai được hiện giờ khắp thành đang tung hô hắn như anh hùng, mấy đại hộ lớn cũng ra mặt giúp hắn xử lý hậu quả.

Tiêu chủ bạ càng nghe mặt càng âm trầm, ông ta mưu tính gian khổ, lại còn tổn thất mất đứa cháu trai này làm sao để kẻ khác hớt mất trái ngọt, gọi phó dịch tới: - Ngươi đi gọi Lưu Quý tới đây cho ta.

… …

Sắc trời tối dần, có hai chiếc xe trâu chở nặng chầm chậm rời Đậu Sa quan, Vân Tranh ngồi trên càng xe cúi đầu trầm tư, hán tử trong trại đều bước đi trong lặng lẽ, chứng kiến cảnh trong quan, lòng ai cũng nặng nề.

Bây giờ Lưu đô đầu không muốn xung đột với với Tiêu chủ bà cũng không được nữa rồi, thôi quan phụ trách giám quân của Vĩnh Hưng quân đã tới ngoài Đậu Sa quan, thấy thành quan đã được quan binh trong thành khống chế trở lại, không cho quân vào thành nữa, tuy chủ tướng Vĩnh Hưng quân cực kỳ bất mãn, nhưng không dám trái ý thôi quan.

Nhà Tống đề phòng quân địa phương làm phản nên tướng không nắm quân, quân không biết tướng, địa vị thua xa quan văn nên không làm cách nào được.

Viên thôi quan kia đã 600 quan tiền do đám phú hộ góp lại, số tiền đó đủ viên quan lục phẩm này lờ đi yêu cầu của đám mãng hán trong quân.

Thôi quan chỉ có bát phẩm, ngang với Lâm huyện lệnh, còn Tiêu chủ bạ nói trắng ra không phải quan, chỉ là viên tiểu lại nho nhỏ cửu phẩm, thường gọi là hương phẩm, do địa phương tự bổ nhiệm, không có đăng ký ở lại bộ. Còn thôi quan là cánh tay trái phải của tri phủ, chức vụ này luôn thuộc về tâm phúc tri phủ, vì thế nhiều khi người ta gọi hai vị thôi quan này chính là hai vị môn thần của phủ nha.

Nay vị Tả môn thần Hầu Phong Hầu Như Hải này cho quân đóng ngoài quan ải, tự mình dẫn tâm phúc đi vào xem xét tình hình.

Tiêu chủ bạ trước đó vì đau lòng bởi tai họa của đứa cháu nên phản ứng chậm chạp bị Lưu đô đầu nhanh chân đi trước chiếm lấy thành quả, lần này ông ta không phạm sai lầm nữa, vừa hay tin Hầu Như Hải tới, vội vàng ra ngoài nghênh tiếp, năm xưa ở Thành Đô, hai người coi như có quen biết, nhưng vừa ra ngoài thì lòng trầm xuống. Hầu Như Hải đang nhíu mày nhìn thi thể Hàn Đức, còn bên cạnh Lưu đô đầu đang thao thao bất tuyệt, không rõ nói gì.

Hầu Như Hải cực kỳ phẫn nộ, thấy Tiêu chủ bạ đi tới, sầm mặt hỏi: - Không biết Tiêu chủ bạ có cái nhìn thế nào về cái chết của Hàn bộ đầu.

Tiêu chủ bạ tuy kinh hãi, nhưng ông ta là cáo già đã qua rèn luyện, mặt lập tức đổi sang vẻ đau thương, bước chân lảo đảo đi tới, cởi áo che lên thi thể Hàn Đức: - Không ngờ Hàn bộ đầu cũng hi sinh, nghe nói đao pháp của hắn truyền thừa từ tiền triều, có thể một địch trăm, anh hùng như vậy lại gãy cánh ở nơi này. Nói rồi quay sang Lưu đô đầu: - Ngươi thân là đô đầu của bản huyện, chức trách thủ gia vệ quốc, vậy mà chỉ biết lo cho nhà mình, vứt bỏ bách tính toàn thành, ngươi đã biết tội chưa?

Lưu đô đầu không nói không rằng, đầu hơi cúi xuống, uy nghiêm Tiêu chủ bạ tạo dựng trong lòng hắn không thể xua đi một sớm một chiều, nhưng hai tay nắm chặt, bất kể có phải Tiêu chủ bạ cố ý hay không, nếu không có Vân Tranh hiến kế thì hắn thực sự thành dê thế tội trong lần tai họa này rồi, giờ không phải ngươi chết thì ta chết.

Tiêu chủ bạ thấy Lưu đô đầu không dám cãi lời mình, hừm một tiếng, tạm thời tha cho hắn, với ông ta loại đầu óc ngu xi, tứ chi phát triển này mình bóp một cái là chết, quay sang chắp tay với Hầu Như Hải: - Mời đại nhân vào hàn xá, ti chức sẽ đem chuyện xảy ra ở trong huyện bẩm báo với đại nhân.

Đáng lẽ đúng ra thì phải mời quan trên tới huyện nha nói chuyện mới đúng, mời vào nhà ý là muốn hối lộ, đây là thông lệ ngầm ở quan trường. Khi đó chủ nhà sẽ đặt thứ mình muốn hối lộ ở chỗ bắt mắt nhất, quan trên nếu hài lòng sẽ vỗ lên thứ đó, khi rời đi ắt có phó dịch chủ nhà đem tới tận phủ cho.

Không ngờ Hầu Như Hải từ chối, chỉ thi thể Hàn Đức, hỏi lại lần nữa: - Nói cho ta biết, cái chết của Hàn bộ đầu là sao, đây rõ ràng là dấu vết của đao và cũng tiễn, ở Đậu Sa quan này ngoại trừ 20 bộ cung tiễn của thủ quân, e chỉ có thế gia võ huân như Tiêu gia mới có đúng không, Hàn bộ đầu là cao thủ hiếm có, bản quan không tin đám bạo dân chỉ biết cầm cuốc kia lại có thể sử dụng cung tên thuần thục tới giết chết hắn, ông xem con phố này tổng cộng có 46 bộ khoái ngã xuống, đều là trước nhà ông, Tiêu chủ bạ không thấy cần giải thích à?

Tiểu chủ bà chết điếng, nhìn quanh thấy xác chết mặc trang phục bộ khoái nằm la liệt, thình lình chỉ mặt Lưu đô đầu: - Đồ súc sinh, lão phu xưa nay đối đãi với ngươi không bạc, vì sao ngươi lại ác độc vu oan cho ta?

Bởi vì ông ta rõ hơn ai hết, những bộ khoái này phải chết ở cách đó cả một con phố, ông ta giết Hàn Đức đang định ra cổng thành chi viện ở đó.

Lưu đô đầu không đáp, khom người đứng một bên, bộ dạng chờ đời Hầu Như Hải xử trí, thái độ này làm Hầu Như Hải hài lòng, đây là một tên mãng hán không giỏi trò lươn lẹo mồm mép, loại người như vậy thông thường dễ đối phó nhất, còn sao nữa, không phải Tiêu chủ bạ cũng định lấy hắn ra gánh tội đấy à?

Hầu Như Hải phất tay, tức thì có một trăm binh sĩ cầm thương xông vào Tiêu gia, lúc này chỉ cần tìm được cung tiễn thì Tiêu gia có bản lĩnh bằng trời cũng không thể lật lại vụ án.

- Các ngươi dám! Tiêu chủ bạ quát lớn ngăn cản, nếu để đám người này vào nhà thì xong hết rồi, thấy Hầu Như Hải không thu lại lệnh, chạy nhanh vào nhà, hét lên: - Đóng cửa!

Hầu Như Hải chẳng những không giận mà còn mừng thầm, chứng tỏ Lưu đô đầu nói không sai, tám phần là Hàn Đức chết trong tay Tiêu chủ bạ, chuyến đi này của mình không cần tay trắng rồi, phất tay: - Xông lên, bắt lấy cho ta.

Sau khi nhận được thư cứu viện từ Đậu Sa quan, Hầu Như Hải tức tốc dẫn Vĩnh Hưng chi viện, nửa đường đã nghe thám báo truyền tin về Đậu Sa quan thất thủ, trong tình huống đó việc quan trọng nhất là phải nhanh chóng ổn định cục diện Đậu Sa quan, lúc này cần tìm một người có uy vọng ở địa phương chủ trì đại cục đã, tránh bạo loạn lại sinh bạo loạn, còn chuyện khác thì từ từ giải quyết, sự xuất hiện của Lưu đô đầu thực sự không thể đúng lúc hơn, một anh hùng tắm máu bảo vệ bách tính đủ an định địa phương, hắn còn được cả bách tính lẫn phú thương ủng hộ, không thuận nước đẩy thuyền thì còn đợi tới bao giờ.

Hai bên giao chiến vô cùng kịch liệt, Hầu Như Hải mặt trối sầm nhìn bộ hạ không ngừng trúng tên ngã xuống, gần như sắp tan rã rồi, nóng ruột phất tay lệnh cho toàn bộ số quân còn lại tham gia vòng chiến, ông ta mang tới toàn là hảo thủ, không ngờ hơn trăm người mà không đánh lại mấy chục người.

Lưu đô đầu rút đao ra, bảo vệ trước Hầu đại nhân căn bản không muốn tiến liên, rút lui từ từ.

- Lưu Quý, ngươi làm gì thế, mau tránh ra, binh sĩ ở phía trước chiến đấu, sao bản quan có thể rút lui. Trước mặt bách tính Hầu Như Hải muốn lui cũng không được:

- Không được đại nhân, bây giờ Đậu Sa quan chỉ còn dựa vào mỗi mình ngài, Tiêu lão tặc hung hãn vô cùng, ngàn vạn lần không thể tiến lên, tiểu nhân dù chết cũng phải bảo vệ đại nhân an toàn. Lưu đô đầu vung đao, lớn tiếng nói với xung quanh: - Các vị hương thân phụ lão, Hầu đại nhân anh minh xét đoán đã phát hiện ra Tiêu lão đầu chính là kẻ câu kết với sơn dân, dẫn chúng vào tàn hại thân nhân chúng ta, nay âm mưu bại lộ, đang trốn trong nhà, ngoan cố kháng cự, mọi người nói xem, loại người này có đáng sống không?

- Không!

- Giết, giết chết lão tặc.

Tiếng hô mới đầu lác đác, sau đó lớn dần, người nọ truyền tai người kia, cuối cùng thành cơn hồng thủy ầm ầm cuốn về phía Tiêu gia.

Hầu Như Hải kinh ngạc phát hiện ra, bách tính tay không tấc sắt xông vào Tiêu gia, bọn họ dùng cánh cửa ngăn tên cho quan binh, người cầm gậy người ném đá, cuồn cuộn xông tới, cảnh tượng đó làm ông ta khiếp sợ cùng phấn khích, thế nào là lòng dân hướng về? Đây chính là lòng dân, bách tính có chỗ phát tiết phẫn nộ, Đậu Sa quan sẽ dễ quản lý hơn, chỉ cần mặc cho họ phát tiết, bọn họ sẽ quay trở lại bản tính nhu nhược phục tùng, từ xưa là thế.

Nhìn bách tính trúng tên vẫn không chịu ngã xuống mà cắn răng xông tới, Hầu Như Hải hô: - Tráng sĩ diệt giặc, sau cuộc chiến bản quan nhất định có thưởng.

Thế là ít bách tính còn do dự cũng hò hét nhau xông vào, chỉ còn duy nhất Lưu đô đầu và Hầu Như Hải đứng ngoài.

Kết cục được định sẵn, Lưu đô đầu lấy cái ghế ở hiệu bên cạnh mời Hầu Như Hải ngồi, một lúc sau bắt đầu có bách tính ôm tài sản Tiêu gia chạy ra, ông ta cũng không ngăn cản, như vậy mới tốt, tài sản của Tiêu gia bị cướp sạch, sau này ai có thể nói mình vì tiền bạc của Tiêu gia mới làm chuyện diệt môn, Tiêu gia có không ít mối quan hệ bên trên, quan trọng hơn nữa phú gia đại hộ tiền bạc bày ra ngoài luôn là số ít, thế nào chẳng có mật thất hầm ngầm, bách tính trong lúc vội vàng không thể tìm ra những chỗ đó, đợi họ đi hết mình thong thả mới vào là được.

Phải rất lâu sau một tên ngu hầu y phục căng phồng, không biết dấu bao nhiêu thứ trong đó đi ra bẩm báo: - Bẩm đại nhân, Tiêu gia tặc tử đã chết sạch, mời đại nhân kiểm nghiệm.
Bình Luận (0)
Comment