Trí Tuệ Đại Tống

Chương 572

- Vân hầu đừng hiểu lầm, lão phu tuyệt đối không tán đồng kế hoạch xuất chinh này, vì thế ngài cũng không cần liên tưởng tới sự kiện Ngũ Câu đại sư bị hạ cổ để phục vụ mục đích phía sau nào đó. Bàng Tịch ngồi xuống ghế, về sự kiện Lữ Huệ Khanh, ông ta có linh cảm có dính dáng của quan lại dòng thanh lưu, nhưng ông ta không phải loại đi nói sau lưng đồng liêu, hết sức tránh Vân Tranh hiểu lầm, sự thể vốn đã nghiêm trọng lắm rồi: - Khi Cao Kế Tuyên bắt đầu thao tác việc này lão phu mới biết, thậm chí ngăn cản Cao Kế Tuyên hồi kinh diện thánh, nhưng khi bệ hạ quyết ý, lão phu không còn cách nào mới đành phái ngài tới Nhạn Môn quan, trấn thủ quốc môn, đề phòng sự thể không như ý.

- Nếu đã không thể hi vọng gì vào đám người kia nữa, Vân soái, lão phi mong ngài sớm sớm tới Nhạn Môn Quan, đó là yếu địa sinh tử của Đại Tống ta, không thể tùy ý vứt bỏ. Nói tới đó đứng lên vái một cái.

Vân Tranh bóp trán: - Hệ thống phòng ngự của mình còn chưa hoàn thành, đã vội vàng đi gây sự với cường địch, ngài lật hết sử sách xem, thiên cổ có chuyện nào như thế không?

Bàng Tịch thở dài, cẩn thận lựa chọn từ ngữ nói: - Vân hầu, ngài xưa nay luôn không tiếc công sức kích lên hùng phong của bệ hạ, bắt đầu từ Thiếu Niên quân ở Hoàn Châu, sự thể ra thế này, ngài cho rằng mình không có chút trách nhiệm gì sao?

Vân Tranh nhất thời cứng họng.

Bàng Tịch nhìn quanh, dù biết không sợ nghe trộm vấn hạ thấp giọng xuống: - Không phải lão phu trách ngài, ngài còn trẻ, đương nhiên cần cái nhiệt huyết đó. Song thiên tử là tiêu chí của quốc gia, thay trời thống ngự bốn phương, đức trạch ban bố tứ hải, một quân vương nhân từ là phúc của thiên hạ, cũng là phúc của chúng ta, tú tài là để đọc sách, ngài kích động đi giết lợn, giờ lợn không giết được, còn bị cắn trả cho.

- Bệ hạ chỉ trấn thủ triều cương là đủ, còn chuyện khác giao thần tử làm, quan lại phân chia chức trách, tứ dân ai có phận sự người đó, trên dưới có trật tự thì phồn vinh xương thịch, bình an lâu dài. Ngài trước giờ một mực hành sự thông qua tác động vào bệ hạ, lập kế hoạch không hỏi xu mật xứ, hành sự không qua tam ti, không biết đã thành gian thần rối loạn triều cương, là nguồn gốc bất ổn quốc gia trong mắt bao người không?

Vân Tranh toát mồ hôi, thi lễ: - Té ra là như vậy, nghi hoặc bao ngày được gỡ bỏ, Vân mỗ không dám chậm trễ nữa, ba ngày sau sẽ tới Nhạn Môn quan xem sự thế phát triển, nếu nước Liêu đánh phủ Hà Gian, ta sẽ xuất quân hướng Tây Kinh nước Liêu, Địch soái sẽ tấn công Yến Vân, vây ngụy cứu Triệu, ép nước Liêu phải nuốt cơn giận này xuống.

Bàng Tịch thở phào nhẹ nhõm: - Thế thì tốt, tin rằng bệ hạ qua phong ba này, trong thời gian dài không tùy ý nói tới chuyện binh đao nữa.

Tiễn Bàng Tịch ra tận đầu ngõ, Vân Tranh gõ đầu về nhà, lần này Bàng Tịch thực sự xòe bài rồi, trước nay luôn cho rằng ở Đại Tống này chọn phe, thì phe hoàng đế là chắc nhất, về cơ bản điều đó không sai, nhưng không thể vì thế làm việc không có trình tự, hậu quả của nó chính là bị người ta coi là gian thần loạn chính.

Giờ yên tâm rồi, huân quý vẫn vô dụng như trước, không phải giả heo ăn thịt hổ, mà heo thật, huân quý vô dụng kết hợp với hoàng đế nóng đầu lên cái gì cũng dám làm, không phải là một nhiệt tình kết hợp với một ngu dốt là cái gì?

Bảo sao sự kiện Cao gia lạ lùng như vậy, Cao Hoài Đức tự hủy thanh danh giúp hoàng đế, bản thân đi đầy, nữ quyến chịu nhục, thực sự là trung thành hết mức, người ta trả giá như thế, hoàng đế có thể không động lòng à? Vị Cao lão thái quân kia làm sao không biết chân tướng, vậy mà vẫn mặc áo kỹ nữ chạy ra ôm chân ngựa để Cao Kế Tuyên gõ chuông long phụng, kiếm lấy thanh danh cho Cao gia, đúng là cân quắc anh thư.

Trên đường về, bất giác nhớ lại thiếu nữ hấp tấp mấy lần va vào mình, Vân Tranh chỉ biết buông một tiếng thở dài.

Thế là Vân gia bận rộn nháo nhào, gia chủ lại sắp đi rồi, Lục Khinh Doanh rất mong trượng phu ăn Tết xong mới đi, nhưng Vân Tranh lắc đầu, còn ở nhà ăn Tết có khi Đại Tống cũng nguy. Theo lý mà nói tướng soái trấn thủ biên ải được mang theo thị thiếp, Lục Khinh Doanh muốn Cát Thu Yên theo cùng, Vân Tranh cũng từ chối, lần này hành quân gấp, không đơn giản chỉ là lên đường nhậm chức, y đã không cho phép quân kỹ xuất hiện trong quân của mình thì làm sao có thể mang theo thị thiếp.

Chủ soái thời này là thế, nếu mình không sợ, tự dẫn quân xông lên, bộ hạ sẽ đi theo, mình không mang theo nữ nhân, tướng tá khác cũng không dám có gan mang theo, nếu mình không tham ô, người khác cũng không dám tham ô, một khi vào quân doanh là cả vạn cặp mắt nhìn vào, cho dù mình võ nghệ chẳng ra gì, khi toàn quân cần tiến quân, vẫn phải lên trận, không làm gương không được, không ai thay thế được.

Trước kia Vân Tranh có lúc còn cho rằng Địch Thanh đeo mặt nạ xuất hiện ở tuyến đầu là hành vi mang màu sắc chủ nghĩa anh hùng cá nhân, thiếu sáng suốt, chủ soái phải tọa trấn ở nơi an toàn chỉ huy tác chiến. Đến khi đến mình lên chiến trường mới hiểu, đây không chỉ là vấn đề sĩ khí, mà còn cả vấn đề thông tấn, chủ soái không ở tuyến đầu thì không thể chỉ huy hiệu quả, bất lợi là ở tuyết đầu, đồng nghĩa rất khó giải cứu chủ tướng.

Chỉ huy sứ Nhâm Phúc chiến tử tại Hảo Thủy xuyên, đó là võ tướng cao cấp tam phẩm, Quảng Nam đông lộ kiểm hạt tướng Trương Trung và Quảng Nam tây lộ kiểm hạt tướng Trương Giai là hai danh tướng chết trong tay Nông Trí Cao, chỉ cần có một trận chiến định đoạt kết quả chiến tranh xảy ra, quan quân cao cấp chết không có gì lạ.

Vân Tranh không hề muốn mặc giáp lên trận, y thích mặc áo lông cừu, đứng ở phía sau quan chiến, nhưng mà ở thời thông tin liên lạc kém phát triển này, không cho phép chuyện đó, đây là nguyên nhân đám quan văn chỉ có thể thủ thành hoặc giành thắng lợi nhỏ, còn một khi gặp bất lợi là đại bại, vì trong loạn quân muốn tổ chức lại quân đội, chủ tướng không ở trên trận là không thể làm được.

Tới giờ Vân Tranh hai lần xung trận, hai lần đều khi quân địch có dấu hiệu bại trận, dù là thế từ chiến trường lui về, hai chân y vẫn run như gẩy đàn tỳ bà, may sức khống chế của y không tệ, nên chẳng ai phát hiện ra được.

Tướng môn nhiều quả phụ, Dương gia không cần nói rồi, ngay cả Thạch gia, Tào gia vô dụng như thế mà cũng có quả phụ, trận Thanh Đường, cháu Thạch Trung Tín chiến tử, khi về ông ta chỉ hỏi cháu mình tác chiến có đắc lực không?

Sinh ở ra ở tướng môn, chiến tiến sa trường luôn là vinh dự, dù suy bị tới mức nào.

Hầu Tử đi rất lưu luyến vì Tiểu Trùng khóc chết đi sống lại, áo cưới vẫn còn mang trên người mà trượng phu lại phải xuất chinh. Hàm Ngưu thì thống khoái hơn nhiều, vẫy tay với lão bà một cái là đi, sau đó khoanh tay xem nhà Hầu Tử diễn kịch vui.

Lục Khinh Doanh thần sắc như thường, chu đáo buộc áo choàng cho trượng phu, nở nụ cười tươi, bế Lạc Lạc lên hôn cha tạm biệt, tiểu nha đầu còn chưa hiểu chuyện, chỉ nghĩ cha đi như thường ngày thôi, còn ngoảnh mặt đi không chịu hôn, Vân Tranh cười ha hả, hôn liền mấy cái vào hai má phúng phính của nó.

Cát Thu Yên mỗi tay bế một đứa bé, mặt buồn thiu, nàng đã chuẩn bị hành trang lên đường rồi.

Về nhà tính tròn chưa được ba tháng đã đi, Vân Tranh áy náy lắm, mọi chuyện cứ chẳng diễn ra theo dự tính, than thở cũng không ích gì, càng như thế, càng phải nhanh chóng giải quyết rốt ráo.

Lần này Tô Tuân bị thấp khớp không theo quân được, Tô Thức bị ông đưa vào quân, cho bớt tính lông bông, tên này khi đi còn dương dương đắc ý làm bài thơ hành quân lai láng, khiến Vân Nhị hâm mộ vô cùng, hắn cũng muốn tới Nhạn Môn Quan xem cho biết, nhưng thân phận con tin, không thể đi đâu được hết, chỉ biết bịn rịn chia tay đại ca.
Bình Luận (0)
Comment