Trí Tuệ Đại Tống

Chương 598

Khi đạo ý chỉ này của Triệu Trinh phát ra, Trương Đông Nghiêu gạt lau sậy khô héo trước mắt, nhìn trướng bồng kéo dài trên mặt băng hơn mười dặm, nói nhỏ với Cao Hoài Đức: - Nên ra tay thôi.

Cao Hoài Đức dứt khoát lắc đầu: - Đừng vội, Da Luật Trọng Nguyên không ra tay, chúng ta cũng không ra tay.

Trương Đông Nghiêu tức giận thấp giọng rít lên: - Các huynh đệ phục kích ở trên băng tuyết nửa ngày rồi, nếu đợi tới đêm, không cần người Liêu tới giết, mọi người cũng chết cóng hết. Tập kích là phải đúng lúc, bất ngờ, giờ là lúc thích hợp.

Cao Đăng đột nhiên đứng lên phất cờ, Cao Hoài Đức vội kéo hắn ngã xuống, tức giận nói: - Ngươi muốn làm cái gì?

Cao Đăng rút trường đao ra: - Phụ thân, Trương tướng quân nói không sai đâu, tới gần được doanh trại người Liêu thế này là kỳ tích rồi, nay người Liêu đang chuẩn bị làm cơm, canh phòng lơi lòng đừng là thời cơ hiếm có, không nên đợi thêm nữa, ha ha ha, con nói mà, phụ thân muốn đợi cũng không được, đã có người đánh tới rồi..

Cao Hoài Đức thất kinh, nhìn thấy người Nữ Chân đã hò hét xông lên.

- Khốn kiếp! Tấn công!

Tức thì tiếng tù và vang vọng tận trời xanh.

Bên không phòng bị luôn bị thua thiệt, người Liêu còn chưa kịp tập kết đã bị Khắc Lý Bát dẫn người xông thẳng vào quân trướng, nhìn thấy người Nữ Chân xông tới như dã thú cuồng bạo, phản ứng đầu tiên của bọn chúng không ngờ là... bỏ chạy.

Cảnh tượng đó cổ vũ Cao Hoài Đức không ít, ông ta gầm lớn, tay khiên thay đao, tự thân làm sĩ tốt xông tới, người Nữ Chân đã hành động, mình không thể không theo.

Cao Đăng cười ha hả theo sát cha mình, người Nữ Chân đã xé toang lớp phòng ngự lỏng lẻo của người Liêu, quân tống đánh vào trại vô cùng thuận lợi, hắn cười ha hả chém bay đầu một tên quân Liêu giáp trụ xộc xệch, thấy trong lều đốt lửa, chẳng thèm suy nghĩ ném luôn một quả tạc đạn vào. Một tiếng nổ dữ dội, tiếp ngay đó là ngọn lửa vàng bùng lên, lưỡi lửa nuốt chửng lều bằng da dê.

Nghe tiếng quân Liêu gào thét bỏ chạy tứ tán, Trương Đông Nghiêu bắn ra một mũi tên giết tên tướng địch đằng xa, lòng nuối tiếc, nếu mình có chiến mã, lần này nhất định có thu hoạch lớn.

Rất bất ngờ, chiến lực của người Liêu chẳng hề mạnh như Trương Đông Nghiêu e ngại, những người Liêu y phục hoa lệ vừa khóc gào vừa chạy với tốc độ làm hắn thất kinh.

Áp Tử hà khói đen cuồn cuộn, tiếng chém giết, tiếng la hét, khóc gào khắp nơi.

Lều người Liêu ở vòng ngoài cháy ngùn ngụt, vô số kỵ binh truyền lệnh cầm cờ các màu đang tỏa đi khắp nơi, quan quân quát théo, sĩ tốt đầu buộc khăn đỏ lấy vũ khí tiến tới vị trí chiến đấu.

Người quá vạn là vô biên vô cùng, phóng mắt nhìn tới từng dòng lũ màu đỏ từ bốn phương đổ tới, đến khi mặt băng hoàn toàn bị sắc đỏ lấn át.

Cao Nhạc bình tĩnh quan sát chiến trường, mắt nhìn về phía tây bắc, nơi đó có một cái đài cao, trên đài là một cái lều cực lớn màu trắng, từ rất xa có thể thấy được ánh kim trên giáp của đáp hộ vệ đứng thành rào chặt chẽ, đó hẳn là chỗ của hoàng đế nước Liêu rồi. Cao Nhạc hít sâu một hơi, dẫn bộ hạ rời chiến trường hỗn loạn, vòng qua hố băng mà người Liêu phá ra để bắt cá, đánh thẳng tới.

Người Liêu phát hiện ra hành tung của đám quân Tống này la hét ngăn cản, nhưng bị người Nữ Chân chặn đường, người Nữ Chân được vũ trang, thực lực tăng lên tới mức kinh hoàng.

Đao thép tất nhiên hơn giáo gỗ, chỉ cần một đao bổ xuống, cả người lẫn giáp đều bị chém đứt, hơn ba nghìn người Nữ Chân dính máu tươi giống như mãnh thú hồng hoang, phá tan nát những đội ngũ bố trí vội vàng của người Liêu, người Liêu lúc này trả giá cho món nợ máu chúng gây ra cho thân tộc của họ.

Phía trước lều trắng bỗng nhiên có một lang kỳ màu đen hạ xuống, chĩa thẳng về phía trước.

Con ngươi Trương Đông Nghiêu co lại, hắn biết kỳ hiệu đó, trong vòng một khắc nữa lang kỵ sĩ tấn công, vội trèo lên một cái đài quan sát nhìn quanh, thấy Khắc Lý Bát đã đột phá phòng tuyến thứ hai, tràn tới phòng tuyến thứ ba với khí thế không gì cản nổi. Cao Đăng thì bị đám giáp sĩ vây chặt ở phòng tuyến thứ hai, tuy ra sức tác chiến nhưng không qua được, còn Cao Hoài Đức và Cao Nhạc gộp binh làm một bên đánh bên cản truy binh hướng tới cái lều hoa lệ kia.

"Uỳnh!" Một tiếng, năm sáu tên quân Liêu bị thổi bay lên không, mặt băng xuất hiện cái hố sâu một xích, tạc đạn chưa đủ uy lực để phá lớp băng dày trên hồ.

Liên tiếp những quả tạc đạn ném ra, tiếng nổ lớn nối nhau làm người Liêu choáng váng nhìn không biết đối phương làm gì, cũng không biết mình phải làm gì, đến khi tướng lĩnh quát cho mới lộn xộn giơ lá chắn lên xông tới.

Rắc rắc, tiếng động rợn xương sống cũng với vết nứt trắng như rắn bò lan đi, Trương Đông Nghiêu vội vàng quát lui quân tốt, sau đó co chân chạy, nghe sau lưng có tiếng động như trời sập cũng không dám ngừng lại, tới khi đến được chỗ an toàn quay đầu nhìn, phát hiện mặt băng xuất hiện cái hố đen rộng tới hai mẫu, đội quân Liêu đông nghìn nghịt đứng đó đã biến mất, một số bộ hạ không chạy kịp của hắn cũng đang quẫy đạp bên mép băng, chỉ chốc lát biến mất dưới dòng nước lạnh đen ngòm...

Hồn vía còn chưa về Trương Đông Nghiêu nghe thấy tiếng gió rít trên đầu, chẳng nhìn cũng biết, xe ném đá của người Liêu đã phát động.

- Tản ra, tản ra! Trương Đông Nghiêu cùng những quân hầu có kinh nghiệm ra sức hò hét..

Cao Nhạc nghe thấy tiếng động lớn phía Trương Đông Nghiêu, nhìn thấy mặt hồ bị phá một mảng lớn ngăn cản người Liêu cứu viện, cha thì suất lĩnh bộ tốt bảo vệ cánh trái của mình, cho tới giờ hắn vẫn chưa dùng thuốc nổ, bài tẩy chỉ dùng lúc nguy cấp, hắn không giống đám người ngu ngốc kia.

Cao Hoài Đức đột nhiên đi qua Cao Nhạc, nói nhanh: - Cha đi trước, con ở sau, nếu chuyện không thành, đột vây từ phía tây, cha đã để lại sau Tiểu Hắc Sơn đủ vật tư cho con, nấp ở đó đợi chiến sự qua đi thì tìm cách rời đi, không cần về, sống được là tốt rồi.

Cao Nhạc sững người, còn tưởng mình nghe nhầm, đang định hỏi thì cha hắn đã vung đao xông vào quân địch.

Khắc Lý Bát chống trảm mã đao đã sứt mẻ xuống mặt băng, đứng sừng sững như núi, mắt nhìn không chớp vào đội ngũ kỵ binh đang từ từ tiến tới, đằng sau đám kỵ binh kia là kẻ thù giết cha hắn, giết vợ con hắn, diệt tộc hắn, lần đầu tiên hắn thấy kẻ thù tới gần như thế.

Hắn không cần biết người Tống và mấy tên người Liêu kỳ lạ kia có mục đích gì, hắn chỉ có một mục đích, đó là đích thân chặt cái đầu chó của Da Luật Hồng Cơ xuống, chỉ có thế mới rửa sạch được xỉ nhục của dũng sĩ Nữ Chân.

Kỵ binh trên mặt băng không thể phóng nhanh được, mưa tên ào ào bắn tới, hắn chỉ cần giơ đao che mắt, tên bắn lên khải giáp chỉ phát ra tiếng leng keng, không thể xuyên qua được bộ nhân giáp nặng tới năm mươi cân.

Cái mũi lớn của chiến mã phun ra làn hơi trắng, xông tới như quái thú, Khắc Lý Bát xoay người tại chỗ ba vòng, tích đủ sức lực vào trảm mã đao, bổ vào thiết giáp kỵ của người Liêu: - Chết đi!

Máu phun xối xả, chiến mã mất đầu ngã xuống, giáp kỵ ngã xuống mặt băng sống chết không rõ, kéo không ít kỵ binh ngã theo, trượt dài trên mặt băng, trọng giáp kỵ binh của người Liêu gọi là liên hoàn kỵ, một đội mười người dùng xích sắt nối ngựa vào nhau, kỵ binh cầm thiết sóc, là vũ khí phá trận số một.

Khắc Lý Bát điềm tĩnh tiếp tục bước tới, trảm mã đao lần nữa xoay tròn, lần này trảm mã đao không chém đứt đượt giáp cổ của con ngựa, nhưng đầu lâu vẫn rơi xuống, phun ra mần sương máu.

Ngửa cổ cười dài, Khắc Lý Bát bước qua thi thể ngựa, bấp chấp kỵ binh sau lưng, vẫn tiến tới.

Kỵ binh người Liêu tràn tới như sóng, hắn như tảng đá ngầm bên bờ biển, sóng tan vỡ hết đợt này tới đợt khác, còn hắn không hề suy chuyển.
Bình Luận (0)
Comment