Trí Tuệ Đại Tống

Chương 688

Bên cạnh Vân Tranh chẳng có mỹ nhân, chỉ có hòa thượng béo ú, tối hôm qua đội ngũ của Vân Tranh đã tới được Hoàng Trạch tự, Ngũ Câu bây giờ là chủ trì nơi đó, đánh chết ông ta cũng không cho mang rượu thịt vào trong chùa, nói cái gì mà có Phật tổ đang nhìn, phải làm sao cho thà người ta biết đừng để người ta thấy.

Thế là mang rượu thịt ra cái đình cỏ ngoài Hoàng Trạch tự, Vân Tranh cho rằng với sự thần thông quảng đại của Phật tổ sao không biết ông ta ăn thịt uống rượu, nhưng nhìn Ngũ Câu ăn như rồng cuốn hổ vồ, đánh nuốt vào lòng.

- Ta bị bãi quan rồi, còn do bị Bao Chửng dùng di nguyện kéo xuống, xưa nay không phải hạng đại gian đại ác thì danh thành không thèm dùng cách này, tuy giám quân của ta cố gắng lèo lái nguyên nhân sang hướng khác, vẫn có kẻ cố ý truyền đi. Cho nên giờ ở Đại Tống, ta là kẻ đại gian ác, sau này ông phải đọc thêm cho ta vài cuốn kinh, để ta khỏi vào địa ngục.

Ngũ Câu miệng ngậm chân gà, đầu lắc quầy quậy: - Ngươi chắc chắn sẽ vào địa ngục rồi, không gì cứu nổi đâu.

Vân Tranh bĩu môi: - Ông nói câu đó không biết thẹn à, mà nuốt hết đi rồi hẵng nói, đến là tởm.

Ngũ Câu cầm bầu rượu lên tu một ngụm nuốt trôi thịt xuống, tiếp tục nói: - Nếu ngươi bị bãi quan về quê thật có phải tốt biết bao, cái nơi non nước hữu tình đó sẽ thêm một vị danh sĩ, nếu tâm ngươi đủ đạm bạc, nghiên cứu thành thần tiên đất Thục cũng không phải quá. Nhưng nay mãnh hổ ẩn núi rừng, không biết ai là con hươu bị nhắm tới, sinh linh thiên hạ lại một phen than khóc.

Vân Tranh ợ một cái rõ to: - Rồi sẽ có ngày ấy thôi, muốn diêu diêu tự tại cũng cần cái giá của nó, Phật nói ta không vào địa ngục ai vào, lão tử không chinh chiến mấy năm qua, ông cũng chẳng thể an lành ngồi đây uống rượu ăn thịt nói nhảm được đâu. Chậc chậc, mới đi Đông Kinh một chuyến mà ông nhiễm không ít thói xấu đám sĩ đại phu rồi nhỉ, mở mồm là thanh cao, ngậm mồm là đạm bạc, thương dân đau đời, thích thế, ta cho các ngươi lên biên ải xem các ngươi có mở mồm nói được những câu thối tha đó không?

- Này, ngươi tức giận ai thì kiếm kẻ đó mà chửi nhé, đừng thấy hòa thượng béo hiền mà bắt nạt.

Hai người một si một ngốc, chửi nhau xong phá lên cười, bằng hữu, đôi khi chính là dùng để trút giận...

Hoàng Trạch Tự nằm phía dưới chân Ô Long Sơn hùng vĩ, cũng hùng tráng không kém, xây dựng ở chốn hoang vắng mà đại điện, bảo tháp, lầu chuông, tường cao không thiếu gì, mặc dù năm tháng đã để lại không ít vết tích sương gió, nhưng chỉ làm ngôi chùa càng thêm trang nghiêm, Cát Thu Yên rất thích ngôi chùa này, tới đây nàng thay trang phục thời Đường, để tóc thời Đường, suốt cả ngày dẫn dẫm thiếu niên Tô Thức, Bột Bột, Lão Hổ đi du lãm chùa miếu, thắp hương bái Phật.

Chính giữa đại đường không phải là Phật tổ mà là tượng Võ Tắc Thiên, thần thái an tường, đầu đội mũ phật, thân mặc áo màu, lộ cánh tay và nửa bầu ngực, dáng vẻ thánh mẫu Phật môn, cách ăn mặc này Cát Thu Yên không dám theo, đoán chừng chỉ Hoa Nương mới dám thôi.

Ngoài ra còn có một khối đá lớn khắc thành Võ Tắc Thiên mặc cung trang, kiều diễm mà trí tuệ, còn có câu thơ tán thưởng:" Tuyệt thế giai nhân tuyệt thế hùng, y quan vạn quộc miện lưu sùng; tu mi hữu hạnh triều thần hạ, tể phụ đa tài tới các trung. Lục xích di cô hưng hạo kiếp, thiên thu cao thị ngưỡng phong công ; tàn sơn thặng thủy lưu tiêm ảnh, y cựu khuynh thành túy nhạn hồng." Không chỉ ngợi ca vẻ đẹp ngàn năm của nàng còn cả hùng khí nam nhân cũng phải khuất phục.

Cát Thu Yên không chút khách khí gọi thợ may ở Quảng Nguyên tới chuyên môn may cho mình trang phục giống bức tượng này, về tới đất Thục, cảm giác như hổ thả về rừng, tâm thái vô pháp vô thiên lập tức thể hiện ra.

Quảng Nguyên chính là quê hương của nàng, cũng nằm gần cửa ngõ vào Thục, nơi này liên tục bị đại quân càn quét hai lần, thế lực Di Lặc giáo bị nhổ tận gốc, Cát Thu Yên lén lút về một chuyến, cảnh còn người mất, thân nhân không biết thất tán nơi nào. Những năm qua nàng dùng lực lượng ám vệ truy tìm cũng bặt vô âm tín, Vân Tranh nói có lẽ họ đã đi tha hương, nàng biết, khả năng họ bị chết trong thanh trừ nhiều hơn.

Minh nguyệt xuất cao sơn là một trong số mỹ cảnh của đất Thục, nhưng giờ là buổi sáng, nên chẳng có chăn, Cát Thu Yên ngồi ở mép giường chống cằm chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ tới thất thần, hai ngày qua nàng bái hết hơn trăm pho tượng Phật nơi này, đem hết thức ăn vào vóc mang theo chia cho người cô quả ở Quảng Nguyên, chỉ một nguyện cầu nhỏ, mong người thân nàng bình yên sinh hoạt nơi nào đó giữa thiên hạ này.

Có một bàn tay vuốt ve bờ mông mình, chẳng cần giật mình, cũng chỉ có một người dám vuốt mông hổ thôi, xoay người hai cánh tay ngọc quấn quanh cổ y, cánh môi dâng lên hôn một cái, hờn dỗi: - Phu nhân sắp tới rồi, chàng sẽ không yêu thương thiếp như thế này nữa.

Vân Tranh ôm lấy vòng eo nhỏ ăn chắc của Cát Thu Yên, tay lướt theo đường cong mạn diệu dưới đó nữa là bờ mông tròn đầy đàn hồi: - Trước kia ra sao thì sau này cũng thế, ta có hai lão bà thôi, ai cũng yêu thương.

Cát Thu Yên làu bàu: - Chàng luôn yêu thương phu nhân hơn thiếp, phu nhân có cả một nhà mẹ đẻ lớn, thiếp lẻ loi một mình.

- Nàng không thích thì đừng theo, ở cùng ta với khuê nữ là được.

- Thiếp muốn mà được à, chàng lại chẳng phải không biết phu nhân bá đạo ra sao, muốn thiếp đi theo, thiếp dám nói không, lần nào cũng lấy dung mạo thiếp ra nói, cái gì mà nạp thiếp nạp sắc, làm người ta coi thiếp như hạ nhân...

Vân Tranh vỗ mông Cát Thu Yên một cái: - Là nàng vô dụng thích theo đuôi người ta, giờ lại còn nói lời mát mẻ, nếu không muốn nghe những lời đàm tiếu, làm sao lần nào rời nhà cũng ăn mặc đẹp đẽ làm người ta chú ý. Khinh Doanh là chủ mẫu, không thể ăn mặc thành bộ dạng yêu tinh như nàng, nàng xinh đẹp hơn chủ mẫu, còn không cho người ta nói nạp thiếp nạp sắc à?

Cát Thu Yên hớn hở leo lên người Vân Tranh, hai mắt như bừng sáng: - Chàng cuối cùng cũng chịu thừa nhận thiếp đẹp hơn phu nhân rồi nhé, thiếp chỉ quan tâm điểm này, về phần người khác nói gì thiếp mặc kệ.

Vân Tranh cứ như trêu đùa tiểu muội tử, thân mật vuốt chóp mũi Cát Thu Yên một cái, Cát Thu Yên hơi chun mũi, nàng thích được Vân Tranh cưng chiều, đôi mắt như hồ nước thu một thoáng mang vẻ đẹp non nớt ngây thơ của thiếu nữ, làm Vân Tranh nhìn tới ngây ra: - Làm mẹ rồi vẫn đi so đo mấy thứ nhỏ nhặt đó, như trẻ con vậy.

Cát Thu Yên gò má hồng, ánh mắt xuân tình dập dờn, chỉ thấy hạ thể đã ẩm ướt, kẹp chặt đùi ức chế cảm giác ngứa ngáy do Vân Tranh khiêu khích, hừ một tiếng: - Ai là trẻ con, người ta rõ ràng tuổi người ta trên chàng … hừ, tiểu đệ đệ.

Một câu tiểu đệ đệ khiến tà hỏa của Vân Tranh tức thì sôi sùng sục, Cát Thu Yên thét một tiếng, bị Vân Tranh ấn ngã xuống bàn, mép váy xốc lên, quần lót kéo xuống, hai cặp đùi trắng hơn sương tuyết lộ ra, Vân Tranh áp người lên hơi thở nóng rẫy: - Giờ thì ai trên ai dưới?

Cát Thu Yên càng ương bướng, hai chân kẹp chặt tới mức một ngón tay cũng không nhét vào được, quay đầu lại, sóng mắt đong đưa: - Tiểu đệ đệ, ức hiếp tỷ tỷ.

Thế này đúng là đổ dầu vào lửa rồi, Vân Tranh kéo váy nàng lên chùm qua mặt, trang phục thời Đường thực sự quá tiện lợi, Cát Thu Yên không nhìn thấy gì hết, hai tay nắm mép bàn, hốt hoảng kểu: - Á, tiểu đệ đệ làm … á … a …

Vân Tranh thô bạo tiến vào thân thể nàng, Cát Thu Yên sinh ra thứ khoái cảm triệt để thần phục, kích thích cao độ, chẳng hề kiêng dè phát ra tiếng rên rỉ hoan khoái.

Mưa xuân mấy độ tưới ướt vườn hồng, chiến trường di chuyển từ bàn ra giường lớn, trên dưới cũng thay đổi, khi Cát Thu Yên ngồi trên người Vân Tranh, ánh mắt như vị nữ vương trên cao nhìn xuống, ra sức rong ruổi tìm kiếm khoái cảm vô tận, mỗi lần Vân Tranh định chiếm lại chủ động đều bị nàng trấn áp, đột nhiên bên ngoài có tiếng gọi một tiểu nha đầu: - Phu nhân, phu nhân, đại phu nhân tới rồi.

Thế là vị nữ vương vừa rồi cao cao tại thượng tức thì mặt xám như tro tàn, khựng người dây lát, nhảy dựng lên như mèo bị dẫm phải đuôi, cuồng cuồng đi tìm quần áo, Vân Tranh cười khổ không thôi, đâu phải bị bắt gian, làm sao mà sợ thành như thế?
Bình Luận (0)
Comment