Trí Tuệ Đại Tống

Chương 69

Trâu có lông dài thì không phải là trâu, đó là nhận thức chung của người Đại Tống, giết trâu này không có gánh nặng tâm lý, không bị quan phủ phạt. Thế nhưng Thương Nhĩ cầm dao ướm chỗ nọ thử chỗ kia một hồi cuối cùng không ra tay, hắn chưa bao giờ giết trâu, giết trâu là việc đòi hỏi kỹ thuật, không phải đâm chết nó là xong.

Thế là Vân Tranh mời Trương đồ tể ở trong thành tới, vì không thể lãng phí bất kỳ bộ phận nào trên thứ được gọi là "con thuyền của cao nguyên" này.

Lông trâu có thể bện thành thừng dày, sừng trâu có thể làm cung, da trâu chế áo da khan hiếm, gân trâu càng vô vàn ứng dụng, toàn thân thứ ly ngưu này đều là bảo bối.

Còn về nội tạng của nó, nhìn ánh mắt của người trong trại là hiểu nó sẽ không bị lãng phí, y cũng thèm sách trâu lâu rồi.

Trương đồ tể gần như là chạy tới, vừa vào trại nhìn thấy năm con ly ngưu buộc ở cột liền lao tới sờ đầu sờ chân, còn kích động hơn là sờ nữ nhân, cuối cùng còn ghé mặt vào người chúng cọ cọ, làm Vân Tranh nhìn thấy buồn nôn.

- Vân Đại, năm con trâu này là của ta, đều là của ta hết. Sờ soạng khắp người năm con trâu xong Trương đồ tể mắt tỏa sáng chạy tới trước mặt Vân Tranh, hoa chân múa tay phấn khích nói:

Vân Tranh lùi ngay lại: - Bỏ con dao xa ta ra, loang loáng hãi cả người.

Trương đồ tể vội dắt dao vào hông, chẳng biết người Tống tình cảm phong phú hay là tuyến lệ phát triển, mắt rơm rớm: - Ông trời ơi, ông trời ơi, Lão Trương cuối cùng cũng có cơ hội giết trâu sống rồi, vốn tưởng tài nghệ tổ tiên truyền lại cả đời không dùng tới, không cho giết trâu sống, cái cấm lệnh này hại chết đám đồ tể bọn ta.

Vân Tranh thấy mình quá sáng suốt, nếu không mời hắn tới giết trâu, sau này hay tin hắn tới giết mình mất: - Trương thúc, bình tĩnh đã, năm con trâu này là của thúc hết, thế nào, không thành vấn đề chứ, mai tiểu tử mời khách, thiếp mời đã gửi đi rồi.

- Đã gửi thiếp mời rồi? Không ngờ Trương đồ tể phẫn nộ rống vào mặt Vân Tranh: - Nhìn cho rõ đi, đây là trâu, là thứ gia súc quý nhất trên đời, dù hoàng gia cũng phải tế trời trước mới được giết trâu, nếu không khuyên được trâu cam lòng chết đi thì không được giết, vì đầu trâu mặt ngựa sẽ tìm tới cửa, trâu không phải là thứ muốn giết là giết, biết không hả?

Lùi lại mấy bước, nước bọt suýt bắn vào mặt, tuy Vân Tranh chẳng sợ gì đám âm thần đầu trâu mặt ngựa, nhưng tập tục của hương dân thì ngươi nhất định phải tôn trọng, quy củ của nghề nghiệp ngươi phải tôn trọng, đó là sự tôn trọng với truyền thống văn hóa. Trương đồ tể mặc quần cộc xuống sông, có trời mới biết được hắn ta làm cái gì, hắn lấy nước rửa sạch công cụ giết mổ, rồi tắm rửa sạch sẽ sau đó thay quần áo mới, khoanh chân ngồi trước con trâu lật cuốn sách, lải nhải khuyên trâu đi chết, đại khái giống thứ kinh siêu độ, đám đồ đệ đằng sau cũng quỳ xuống cúi đầu, mặt thành kính, biểu lộ sự trân trọng với sinh mạng.

Mặc dù đồ tề biểu đạt tình cảm này nghe có vẻ rất mỉa mai, nhưng thực sự là thế, Vân Tranh giờ mới nhận ra nghề đồ tệ cũng có đạo đức nghề nghiệp của họ, rất đáng tôn kính.

Rất lâu sau đọc hết cuốn kinh, Trương đồ tể mắt đẫm lệ ôm lấy con trâu thủ thỉ, đang lúc làm Vân Tranh cảm động thấy mình chỉ một lòng một dạ nghĩ tới chuyện ăn thịt trâu đúng là tội ác thì, phụt, máu từ cổ trâu xối xả tuôn ra, Trương đồ tể chọc dao nhọn hoắt vào con vật tội nghiệp...

Tiên sư cha nhà nó, đồ tể rốt cuộc là đồ tể, mình đúng là thằng ngốc suýt nữa bị lừa, hậm hực phẩy tay bỏ về nhà, chuyện giết chóc dù sao cũng không phải thứ hay ho, không xem thì hơn.

Những người rảnh rỗi ở trong trại đều tới hỗ trợ, giết trâu tới tưng bừng như mở hội, Trương đồ tể dùng mười tám món hung khí giết trâu của hắn tới trạng thái vong ngã, thuần thục vô cùng.

Đại Ngưu, Tiểu Hổ, Trùng Trung mang về câu trả lời của ba vị khách, nói ngày mai bọn họ nhất định tới dự tiệc đúng giờ, vô sỉ nhất là Lưu huyện thừa, dặn Vân Tranh để cho hắn một cái đùi trâu, hắn mang về ướp muối ăn dần.

Nhìn cảnh tượng lao động hăng say ngoài cửa sổ, mặt Vân Tranh dần trở nên lạnh lẽo, mồi nhử đã thả, giờ tới lúc bố trí gông cùm với đám người Nguyên Sơn, cái vùng đất như chốn đào viên nhân gian này, làm sao cho phép đám sói đói tồn tại được.

Đậu Sa trại có một cái nồi rất to, nói cụ thể chút là cái nồi đồng rất to, nghe đâu là tổ tiên truyền lại, còn liên quan tới cả Gia Cát Lượng nữa, xa xôi lắm rồi không ai nói rõ được, có điều Vân Tranh đoán đây là cái nồi hành quân khi Gia Cát Lượng bảy lần tha Mạnh Hoạch.

Bình thường tộc trưởng cất thứ này ở Tiên Nhân Động, nó thuộc hàng linh vật trong trại, không tùy tiện đem dùng, hôm nay mới hiến bảo bối này ra để nấu thịt trâu.

Nồi nhỏ nấu thịt trâu không thơm, đây là kiến thức thông thường mà bất kỳ người con tây bắc nào cũng hiểu, thịt trâu cắt ra từng miếng nhỏ cũng không ngon, cho nên Vân Tranh bỏ từng tảng thịt trâu cho vào đun bằng lửa lớn, làm bong máu ra, cho nước mới vào đun tiếp, tới lượt thứ ba mới chính thức là nước luộc trâu.

Mỗi tội hương liệu ít quá, chỉ có gừng hành và hoa tiêu, thôi hết cách, tạm vậy.

Luộc trâu là công việc tốn sức, Thương Nhĩ và Thương Hổ để mình trần, đứng trên ghế cao, dùng gậy trúc lớn không ngừng lật thịt, mồ hôi nhễ nhại cũng được trả công xứng đáng, mùi thịt trâu thơm lừng tỏa ra bốn phía.

Cả trại tập trung bên nồi thịt trâu ăn cơm, vui như ngày hội vậy, thịt trâu chưa ăn được, nhưng mỡ trâu thì đã có thể chan canh ăn rồi.

Múc ra cho thêm muối vào là thành món cực ngon, ở Đại Tống này cơ hội ăn thịt trâu với người bình thường gần như là không có. Chỉ là cơm chan nước canh thôi mà Thương lão ăn được ba bát lớn, ăn xong đặt bát xuống, than thở, sống thế này đúng là tội nghiệt.

Luộc thịt trâu chín tới bảy phần thì dùng móc vớt ra, cho vào mẹt để nguội, cắt thành từng miếng nhỏ hơn, bôi thêm dầu thù du, hoa tiêu, ít đường rải lên vậy là xong, món thịt trâu khô được làm xong rồi.

Thực ra Vân Tranh trước kia chưa từng làm thịt trâu khô, chỉ ăn thôi, nhưng với một đầu bếp có nghề, ăn một món có thể đoán ra bảy phần cách chế biết, vả lại thứ này tàm tạm là đủ.

Người Giang Chiết vì đi nhiều cho nên cần mang theo các loại dưa muối, chỉ có dưa muối mới không hỏng trên những chuyến hành trình xa, thế là chao đậu phụ cũng ra đời.

Vân Tranh lo nhất là nơi này không khí ẩm thấp không thể mau chóng làm khô thịt trâu, nếu không được thì đành đem sấy, thịt trâu sấy thiếu đi mùi nắng, vị hơi kém một chút rồi, nhưng không sao, thời buổi này có thịt trâu khô mà ăn đã là phúc, ai còn yêu cầu gì nữa.

Năm con trâu tất nhiên phải nấu năm lần, nấu tới con cuối cùng thì đã là nửa đêm, lần này thịt trâu phải nấu chín hẳn, mai đãi khách trông cậy vào nó.

Cả trại không ai chịu đi ngủ hết, bận rộn náo nhiệt, trẻ con đứa nào cũng há mồm ra mong có được ít thịt vụn cho đỡ thèm, cơm tối đã ăn no tròn bụng rồi vẫn còn tranh nhau.

Tịch Nhục là bận rộn nhất, nàng lo đám phụ nhân thái thịt ăn vụng, có hai người đã nó tới trợn hết lòng trắng rồi mà vẫn kiếm cơ hội nhét thịt vào miệng, nàng tức tới tối mặt.

Vân Tranh an ủi: - Người ta thích thì cứ đệ họ ăn đi, trong trại cả mà, chả thiệt, với lại sau này việc tương tự còn nhiều lắm, không đề phòng nổi đâu, đợi họ ăn phát chán rồi sẽ không ăn nữa.

- Không phải đâu thiếu gia, bọn họ ăn không biết đủ là gì, người xem mẹ của Hổ Sơn kìa, ăn nữa là bội thực mà chết đấy, cậy con mình nấu thịt nên ăn trắng trợn không biết kiêng dè là gì, lão bà của hắn còn trộm một miếng chạy về nhà.

Vân Tranh vỗ đầu Tịch Nhục: - Không như vậy thì sao nào, một mình ngươi thái thịt có mà tới tháng sau cũng chưa xong, ta lại là thư sinh yếu đuối, không giúp gì được cho ngươi, Vân Nhị cũng không được, thôi thì coi như là tiền công của họ, đều là người trong trại, tính toán làm gì nhiều, nhà ta còn dư dả để cho người khác ăn là phúc đấy.

Tịch Nhục không hiểu sao thiếu gia luôn ung dung như vậy, ngay cả chim sẻ ăn hoa màu nhà mình cũng phải lấy đá ném đi, vì sao lại khoan dung cho những phụ nhân kia như vậy, đôi khi nàng thấy mình cách thiếu gia thật xa, xa tới mức làm nàng tủi thân.
Bình Luận (0)
Comment