Trí Tuệ Đại Tống

Chương 779

Vân Nhị nghe những lời như di ngôn của Tôn chưởng quầy, chợt hiểu ra điều gì, tái mặt chạy tới nắm tay lão chưởng quầy, tay ông ta mềm nhũn rũ xuống, vội cầm lấy bình rượu ngửi, kinh hãi thốt lên: - Rượu độc?

- Đúng, lão nô có cái bầu âm hương hai ngăn, chứa hai loại rượu để phòng thân, không ngờ có ngày dùng cho mình. Tôn chưởng quầy nói vô cùng gian nan máu miệng trào ra, không biết lấy đâu sức lực nắm lấy tay Vân Nhị, nghiến răng nói: - Nhị gia, hãy nghe lời cuối của lão nô, lão gia giết người vô số, cho nên thiên hạ đều hiểu lầm, ai cũng nghĩ rằng lão gia là kẻ tàn nhẫn hiếu sát, lấy máu lập nghiệp, kỳ thực không phải thế, lão gia lập nên Vân gia lớn mạnh như bây giờ là dựa vào sự bao dung nhân từ, không phải nhờ giết chóc. Nhị gia, xin... đừng... đừng...

- Đừng nói nữa, giành sức đi, chuyện đó nói sau. Vân Nhị hai mắt ươn ướt, lớn tiếng quát tháo: - Rửa ruột, rửa ruột! Nhanh lên! Các ngươi còn đứng ì ra đó làm gì...

- Đừ... Tôn chưởng quầy không kịp nói lời cuối cùng, máu từ khóe mắt chảy ra, độc đã phát tác, không cách nào cứu được nữa, toàn thân bắt đầu co giật chẳng bao lâu nằm im, tay nắm tay Vân Nhị trượt xuống đất...

Vân Nhị như bị sét đánh trúng, thẫn thờ ngồi đó.

Khúc Chung đi tới bên cạnh Tôn chưởng quầy, đưa tay kiểm tra rồi lắc đầu bảo đại hỏa kế vừa mang nước rửa ruột tới: - Ông ấy chết rồi, đừng kinh động nữa.

Vân Nhị như kẻ mộng du trở về chỗ ngồi, đầu óc trống rỗng, ai ngờ chớp mắt chuyện thành ra thế này: - Ta sai rồi sao?

Lần đầu tiên Vân Nhị chất vấn bản thân từ đáy lòng, hai tai không hiểu sao chỉ có tiếng nổ đùng đoàng, hình ảnh Tôn chưởng quầy thất khiếu chảy máu như khắc vào trong đầu, nhắm mắt lại vẫn nghe thấy.

Đại hỏa kế dậm chân một hồi, mọi chuyện đang tốt đẹp, vậy mà chỉ nửa ngày thôi đã trở nên be bét, đi vòng quanh, cuối cùng dừng lại như quyết định cái gì, rút đao ra chém xuống tay trái của mình, nhưng bị Tham Thủy Viên ném một cục đá cuội đánh bay đao đi, đang định nói nhưng bắt gặp ánh mắt âm u của Nghiêm lại đại đành nuốt vào.

- Nhị gia, nếu lão chưởng quầy định ra kế mưu, vậy chúng ta phải chấp hành thôi, không thể để cái chết của ông ấy lãng phí. Chỉ cần những người Nữ Chân thấy xác của lão chưởng quầy, tiểu nhân bị thương, tội này sẽ gán chắc lên đầu Tôn Tán Tào, Liêu Đông chắc chắn sẽ loạn như đúng kế hoạch.. Đại hỏa kế đành tới bên cạnh Vân Nhị khuyên nhủ:

- Ngay mai lên thuyền, chúng ta về đảo Hải Lư, Hà Phương, công bố một chiếc thuyền lớn của Vân gia va phải băng chìm rồi, đại chưởng quầy và khách trên thuyền đều gặp nạn. Ngươi sai người truyền tin này tới Tô Châu, rồi đem hai thuyền hàng tới cho người Nữ Chân ở Đại Hồ, nhiều lương thực với vải bông một chút, cả rượu nữa... Vân Nhị nói nhanh xong câu này rồi vội vàng chạy về phòng, không cho ai nhìn thấy mặt mình:

Đại hỏa kế định chạy theo khuyên can, nhưng Khúc Chung đưa tay ngăn lại: - Bỏ qua đi, lần này thất bại rồi, lần sau tính kế khác, con mẹ nó, nếu Nhị gia mà dùng cái chết của Lão Tôn để thực hiện kế hoạch của mình, lão tử sẽ chạy trốn ngay tức khắc, ai mà biết lần sau có tới lượt lão tử hi sinh không.

Nghiêm lão đại gật đầu: - Đúng thế, lão tử cả đời này chịu thiệt thòi bởi kẻ máu lạnh dã tâm rồi, theo chủ tử như lão gia thư thái hơn nhiều, Nhị gia còn trẻ, phạm phải sai lầm cũng có thể thông cảm, biết cảnh tỉnh là tốt.

- Nhưng kế hoạch bỏ dở nửa chừng...

Khúc Chung phất tay: - Hiện giờ chúng ta có sáu chục hải thuyền, đánh Tô Châu thành không được, nhưng thu phục các đảo nhỏ vẫn dư sức. Bây giờ tranh thủ trên đường về thanh trừ các đảo nhỏ xung quanh Trường Sơn đảo một lượt, mùa thu quay lại, thanh lý thêm một lượt nữa, khi ấy lão phu đảm bảo, chúng ta muốn bao nhiêu đảo thì có bấy nhiêu đảo.

Đại hỏa kế nóng nảy nói: - Như thế một là thời gian quá dài, Tôn Tán Tào khi ấy ổn định được Liêu Đông, sẽ không trơ mắt nhìn chúng ta thực hiện kế hoạch đâu.

- Hai nữa là mọi người không biết, Nhị gia vừa nhận được thư nhà, tình cảnh của đại lão gia ở Thục rất gian nan, chúng ta cần sớm ngày đưa tộc nhân tới chỗ an toàn, thế gian này có chỗ nào an toàn nhất, tất nhiên là nơi của chính mình.

- Trai tráng Giáp Tử doanh nếu không trong quân thì đi theo thương đội cả rồi, ở lại chỉ còn người già yếu tàn tật, một khi có biến cố sẽ không ai thoát được, cho nên Nhị gia mới gấp gáp như vậy.

Nghiêm lão đại cau mày: - Càng trong lúc nguy nan thì càng phải bình tĩnh, Nhị gia sở dĩ vừa rồi phạm sai lầm chính là quá gấp gáp, không đủ trấn tĩnh nhận định tình hình, rút lui đi, ngươi nghĩ tình hình Nhị gia bây giờ thích hợp tiếp tục kế hoạch sao, chỉ càng làm mọi chuyện tồi tệ hơn mà thôi.

Đại hỏa kế thở dài, quả thật là như vậy, lúc này Nhị gia tâm tính bất ổn không cách nào thực thi kế hoạch, chỉ đành ra ngoài tổ chức hậu sự cho Tôn chưởng quầy, ngoài ra cũng chuẩn bị cho đám Hốt Lực Ba Xích một tang lễ có thể diện.



Ngày hôm sau Vân gia rút quân toàn diện, để lại đảo Hắc Sơn cháy rừng rực, rất nhiều dầu hỏa được tưới khắp đảo, mục đích của Vân Nhị là triển để biến hòn đảo gần thành Tô Châu nhất này thành vùng đất hoang không còn lại bất kỳ thứ gì, phá thương đạo mang tới nguồn hàng hóa vô tận cho người Liêu.

Ít nhất phải bóp chết kế hoạch lập thị bạc ti của Tôn Tán Tào từ trong trứng nước.

Cuối cùng Vân Nhị rời khỏi hòn đảo mà mình đã ở tới bốn tháng, mang theo sáu mươi ba chiến thuyền lớn.

Quay trở lại biển khơi, vạn dặm sóng đào mang tới cho Vân Nhị sự an ủi lớn, nhưng hắn càng ngày nói càng ít, đại hỏa kế thì càng ngày càng tích cực cười nói.

Từ trong biển câu lên được một con cá biển thôi cũng vui vẻ nửa ngày, con cá trơn trượt quẫy mình thoát khỏi tay hắn, đại hỏa kế chổng mông trên sàn thuyền bắt cá làm mọi người cười rộ lên, Vân Nhị cũng cười, nếu không cười, tên này sẽ có biểu diễn khác khó coi hơn.

Xem hải trình, Vân Nhị chà tay lên mặt cho tự nhiên, cười với Khúc Chung ngồi dựa lưng vào mạn thuyền: - Mai chúng ta sẽ tới đảo Sa Môn, thế nào, còn khẩn trương không?

Khúc Chung thời gian qua ngày đêm không ngừng bện thừng da, Vân Nhị ước tính ít nhất phải dài tới hai trăm mét rồi, ấy là ông ta còn làm cho hắn ba đôi giày da cực đẹp, hai bộ yên ngựa, ba cái đai lưng.

Đoán chừng Khúc Chung mỗi ngày ngủ chưa tới hai canh giờ.

- Chỉ mong họ còn sống. Khúc Chung nói một câu, động tác càng ngày càng nhanh:

- Yên tâm đi, chỉ cần người còn ở đảo Sa Môn, cho dù có lật tung cả hòn đảo lên ta cũng tìm cho ông. Vân Nhị nói rất kiên quyết:

Khúc Chung dừng tay: - Đảo Sa Môn canh phòng nghiêm ngặt, là cấm địa của Đại Tông.

- Cấm địa với ngươi thôi, ngươi có biết tù phạm trên đó có thể cho người ta lựa chọn sử dụng không? Chẳng qua số người đó có tư cách rất ít, vừa vặn Vân gia có tư cách này, chẳng qua là đại ca ta không dùng. Vân Nhị quả quyết nói: - Cho dù không có quyền lực, bây giờ chủ quan đảo Sa Môn vừa khéo là một kẻ có tên là Địch Vinh, hắn ta giống ta, đều cưới nữ tử hoàng gia, không cách nào làm quan lớn, muốn ra ngoài làm việc chỉ có hai lựa chọn là làm ngục tốt và quan tiền lương.

- Phải rồi, ông bên thừng da làm cái gì vậy?

Lời của Vân Nhị làm Khúc Chung có thêm hi vọng: - Sau đảo Sa Môn có một vách đá sát biển, tiểu nhân định dung dây thừng leo lên.

Vân Nhị cười lớn: - Hay là ngươi leo vách núi, ta vào từ cửa chính, cho tên đó một bất ngờ nho nhỏ.

Khúc Chung lắc đầu: - Có thể vào bằng cửa chính, ai còn đi leo vách nói, nơi đó rất dốc, không cẩn thận là rơi xuống tan xương nát thịt.
Bình Luận (0)
Comment