Trí Tuệ Đại Tống

Chương 842

Cả nhà Vân Nhị đi rồi, Vân Tranh nằm xuống bãi cỏ mềm, chỉ cần quay đầu sang, xuyên qua khóm sen thưa thớt sẽ thấy đám cung nữ đang thi ca đấu vũ.

Từ khi Vân gia vào thiên lao, Thục phi rất thích tới đây xem ca vũ, hôm nay hát bài từ của Đông Phương Sóc, hôm trước là của Liễu Tam Biến, trước nữa là thơ Đỗ Phủ, cứ thế này lần sau thành biểu diễn yến song phi mất.

Ôi nữ nhân này, biết rõ hai người họ chẳng thể xảy ra chuyện gì, vậy mà cứ làm quan hệ của họ trở nên vô cùng ái muội, tới giờ thậm chí không thèm che dấu gì nữa, Tào hoàng hậu không biết mới là lạ.

Tự biến mình thành oán phụ có gì hay chứ?

Chỉ là người ta khổ công biểu diễn, Vân Tranh không thể để nàng thất vọng.

- Đừng nghe nữa, Ngỗi Minh đã sinh con rồi, thiếp không muốn nhà ta thêm đứa con tư sinh đâu. Lục Khinh Doanh ôm gối ngồi bên trượng phu, hết sức vô tình bóc trần tâm tư của trượng phu:

Vân Tranh lúng túng: - Nói cái gì vậy?

Lục Khinh Doanh phì cười: - Không cần phải dấu diếm, phu thê đã mười mấy năm, chút tâm tư của chàng, thiếp không hiểu sao? Nhìn bộ dạng dương dương đắc ý vừa rồi của chàng, kỳ thực không phải chàng hưởng thụ mỹ sắc, mà hưởng thụ cái cảm giác được người ta sùng bái chứ gì.

- Được rồi, về nhà đi, có thiếp và Thu Yên sùng bái chàng là được rồi, đừng ngóng hoa cỏ bên ngoài, toàn rắn đọc thôi, chẳng có gì tốt.

Mặt Vân Tranh đỏ rực như tấm khen che mặt tân nương.

Lục Khinh Doanh kéo tay trượng phu mắng: - Chính là cái bộ dạng này, chàng đường đường Đại tướng quân cơ mà, bị nói trúng tâm tư, thẹn quá hóa giận cũng được, nói dối không biết xấu hổ không được, bày ra bộ dạng chột dạ hổ thẹn làm người ta đau lòng... Được rồi, về nhà đi, nam nhân luôn có xuân mộng, tỉnh mộng rồi chẳng về nhà đi đâu, đêm mơ thành cá bơi vào ổ của ngươi ta là được.

- Thực ra ta muốn biến thành chim...

Không biết cóc ở đâu mà kêu suốt cả đêm, chẳng những kêu to mà còn kéo dài, làm người ta bực bội, Vân Tranh tới rạng sáng mới mở màng thiếp đi.

Lòng loạn nên dễ mơ.

Giấc mơ thì không cách nào kể cho người khác biết rồi, người có hai lão bà mà ngủ dậy quần dinh dính, chuyện này chỉ có thể trời biết, đất biết, mình biết.

Chẳng nhìn rõ người trong mơ là ai, chỉ nhớ cảnh tượng đó rất ướt át, Vân Tranh cực kỳ không muốn tỉnh lại.

Tỉnh giấc thì đã là buổi trưa, cơm trưa vẫn chủ yếu là cá, gần đây có rất nhiều cá từ ao sen bơi tới, nhất là cá đối, loại cá này ăn tươi ngọt tuyệt vời, là món không thể thiếu trong bữa ăn của Vân Tranh.

Vân Tranh ăn cá, hai khuê nữ đầu đội vòng hoa chạy đi chạy lại, sau khi được phụ thân khen xinh đẹp, bọn chúng càng hái nhiều đỗ quyên trang trí tóc mình.

Hiện là lúc đỗ quyên nở đẹp nhất, khả năng tiên đế thích loại hoa tươi màu này, hai bên suối toàn là đỗ quyên đỏ như lửa, dõi mắt nhìn con suối nhỏ như được hỏa long quấn quân.

Hoa đỗ quyên chóng tàn, chỉ hai ba ngày cánh hoa sẽ rụng để nụ hoa mới mở, hoa rụng sẽ theo gió bay đi, nhưng đa phần rơi xuống con suối nhỏ, dòng suổi trong vắt giống như trải lên tấm thảm đỏ.

Rất thú vị, cá chép Vân Tranh nuôi trong suối rất thích lấy hoa đỗ quyên làm thức ăn, chỉ cần mặt nước rung động, thế là một cánh hoa biến mất, hoa rụng rất nhiều, cá không sao ăn hết.

Cá ăn no cũng giống người, trôi lềnh bệnh trên mặt nước, mới đầu Vân Đình tưởng cá đã chết, lấy que chọc chọc, con cá giật mình trốn xuống nước, thế là nó có trò chơi mới.

Vân Tranh thì chỉ thích ăn thịt cá thôi, tài nấu nướng của Tịch Nhục rất tuyệt, vượt xa y từ lâu rồi, cá này không cần gia vị, chỉ cần ít hành gừng đem hấp, thịt cá đỏ như son, ăn mãi không chán.

Người thích ăn cá nhất ở Vân gia là Vân Tranh, Lục Khinh Doanh thích ăn thịt trâu, nàng có cái số phú quý, cái gì triều đình cấm thì nàng thích thứ đó.

Sở thích của Cát Thu Yên thì hơi khác người, thi thoảng một mình nấu nồi canh rắn ăn ngon lành, Vân Tranh ăn thử rồi, chẳng thích cách nàng thái mỏng thịt rắn, y là thích phải cắn ngập răng.

Đám nhóc thì không thích mấy thứ nhiều xương, Vân Đình thích nhất là những món xương ống, thích cầm khúc xương còn to hơn cánh tay mình ngồi gặm.

Ăn cơm xong, Vân Tranh phát hiện mình say rồi, hai chân mềm nhũn, người khác nói chuyện mà nghe cứ như là sấm nổ, mắt nhìn cái gì cũng nhập nhòe, lòng thất kinh, mồm muốn nói, nhưng không nói ra được nữa.

Ngã vật xuống đất, đầu óc quay cuồng nhìn thấy ánh mắt kinh hoàng của Lục Khinh Doanh, dồn hết chút tỉnh táo cuối cùng, mở đôi mắt đỏ như máu, trước khi hôn mê kịp nói: - Độc, thức ăn! Độc...

Không biết qua bao lâu, Vân Tranh nhận ra thính giác tựa hồ trở lại, âm thanh từ xa truyền tới gần, rất ồn áo, muốn mở mắt ra, nhưng hai mí mắt nặng tựa ngàn cân, không sao mở ra được.

Cảm giác đó chỉ có chốc lát, sau đó lần nữa không còn biết gì.

Lại tỉnh, cảm giác như mình đã tới âm phủ, có tiếng khóc nữ tử vang vọng bên tai, tiếng khóc kéo dài không dứt, rất thảm thiết.

Mình cứ thế mà đi à?

Vân Tranh không cam tâm, y hét thật lớn trong lòng, dùng hết nghị lực mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt sưng to như trái đào của Lục Khinh Doanh, vậy là mình còn sống, định an ủi lão bà, nhưng mồm khô đắng, mí mắt bị mệt mỏi khủng bố kéo sụp, tiếp tục hôn mê.

Lần này có cảm giác rồi, bị người ta đổ thứ nước đắng kinh khủng vào miệng, cảm giác càng trở lại nhiều thì càng bị nó hành cho chết đi sống lại.

- Tỉnh rồi, tỉnh là tốt rồi.

Không ngờ người đầu tiên chào đón Vân Tranh lại là ông già Bàng Tịch, khóe mắt chất đống rỉ mắt, tởm kinh lên được.

Mồm không chịu nghe sai bảo, cố gắng cười, môi chỉ nhích lên được một chút, mình mà ngã xuống lúc này, Bàng Tịch nhất định thống khổ không kém gì Lục Khinh Doanh.

- Tỉnh rồi, tỉnh rồi, ha ha ha, tỉnh rồi, cha gia đi bẩm báo với bệ hạ!

Lại thêm một người nữa không ngờ tới, Trâu Đồng Minh tóc tai bù xù, hắn có kinh nghiệm giao tiếp với người nằm liệt giường, nhìn ánh mắt Vân Tranh còn có thể truyền tin tức, cao hứng chạy mất, với hắn mà nói, chỉ cần đầu còn dùng được là người sống, hắn lý giải tình trạng của hoàng đế cũng như thế.

Hai mắt Lục Khinh Doanh sưng húp, nhưng nàng không khóc nữa, cũng chẳng thấy nàng tỏ ra vui mừng, mà ác độc đổ thứ thuốc đen xì đắng nghét vào mồm Vân Tranh.

Vân Tranh bây giờ chỉ muốn một bát nước mát cho tỉnh táo, nếu có chén trà lạnh thì cũng là kiến nghị tốt, thứ y ít muốn nhất là thứ thuốc đen xì xì.

Chẳng biết thứ thuốc này có thể chữa bệnh không, riêng vị đắng của nó đủ để giết người.

Vẫn là huynh đệ chu đáo, Vân Nhị bê một bán nước ấm đỡ đại ca uống, Vân Tranh ra sức uống, chỉ sợ bị mang đi mất.

Tỉnh lại rồi thì không chết được, cũng chẳng biết là lý luận của cái nhà nào, chỉ biết vừa rồi cả phòng còn chật kín người thoáng cái chỉ có Lục Khinh Doanh và Vân Nhị.

Trong chăn còn có người, Vân Tranh không cần nhìn, chỉ cần ngửi mùi là biết người đang ôm chặt mình trong chăn là khuê nữ.

Lòng chua xót, nước mắt không làm sao kìm lại được, đứa bé này không biết sợ hãi tới mức nào nên mới cứ bất chấp tất cả ôm phụ thân.

Chỉ cần cả nhà vẫn ở bên là tốt rồi.

Tinh thần thả lỏng, thân thể tự động buông tín hiệu nghỉ ngơi, tiếp tục hôn mê, lần này ngủ cực say.

Lần nữa tỉnh lại, cảm giác tê liệt biến mất, hệ miễn dịch và hệ tiêu hóa đã thải hết độc tố ra ngoài, quay sang bên cạnh thấy lão bà ôm tay mình ngủ ngon lạnh.

Vân Nhị ngồi trên ghế, mắt nhìn chằm chằm lên nóc nhà, không biết đang nghĩ gì.

Vân Tranh khẽ kêu một tiếng.

- Đại ca tỉnh rồi... Vân Nhị nhảy dựng lên, nước mắt tràn ra như suối, chạy vội tới giường:

Vân Tranh gật đầu, cười nhẹ.

- Huynh hôn mê, đầu óc đệ hỗn loạn, tẩu tẩu bảo Hàm Ngư đi gọi ngự y, mấy đứa nhỏ khóc nức nở, Tịch Nhục cứ muốn tự sát, tiểu tẩu còn muốn đi giết hoàng đế... Vân Nhị nghẹn ngào:

Vân Tranh thở dài, giọng dần lưu loát hơn: - Ta bị trúng độc, lại trong thời gian bị giam giữ, hoàng gia tất nhiên bị nghi ngờ lớn nhất, những ngày qua không ít kẻ khó sống hả?

- Đệ không rõ. Vân Nhị lắc đầu:

Hai người nói chuyện như vậy mà Lục Khinh Doanh không hề biết, những ngày qua nàng nàng gần như không ngủ, Vân Tranh luồn tay vào mái tóc nàng, vuốt ve thủ thỉ: - Thực ra nữ nhân có thể đi vào lòng ta chỉ có nàng, nữ nhân trong mơ cũng chính là nàng.

HẾT
Bình Luận (0)
Comment