Trí Tuệ Đại Tống

Chương 87

Chủ khách tận hứng rồi Vân Tranh rời lều đầu nhân, ra hiệu đám Lại Bắt bắt đầu công việc, bảo cả Hầu Tử và Hàm Ngưu đi giúp, còn mình mời Hoàng Hựu Đình tản bộ.

- Hầu Tử và Hàm Ngưu nói bọn chúng đắc tội với người tên Lưu Đại Ba cho nên bỏ trốn, ra ngoài không biết làm gì đành phải đi ăn cướp, bị người ta bắt được đem bán, vãn bối tình cờ gặp được, thấy chúng khỏe mạnh, tay chân nhanh nhẹn thì mua về làm nô bộc, chẳng biết không biết chuyện chúng kể có thật không? Vân Tranh lấy xuất sứ của đám Hầu Tử ra bắt đầu đề tài:

- Khi đó mỗ đã rời Nguyên Sơn nên không rõ, nhưng Hầu Tử đúng là mấy lần ăn trộm của Lưu Đại Ba, nhưng hắn không bắt được tận tay nên không làm gì nổi, giờ Nguyên Sơn loạn như vậy, Lưu Đại Ba thừa cơ trả thù cũng không lạ. Ngoài ta hỏi thế là không kỳ thị xuất thân cường đạo của mình, Hoàng Hựu Đình thoải mái hơn, mở lòng nói: - Hoàng mỗ phí hoài nửa đời người, giờ đây còn phải trôi dạt tới thảo nguyên nương nhờ dị tộc, thật là hổ thẹn.

- Tiên sinh sao phải thương cảm thư thế, chúng ta là người đọc sách lấy tấm lòng đem đạo thánh nhân truyền bá cho thiên hạ làm đầu, thánh nhân không phân biệt sang hèn, không phân biệt dân tộc, chúng ta sao phải ngại. Huống hồ Trương Nghi, Tô Tần chẳng phải nửa đời người thê thảm, thế rồi một Hợp Tung, một Liên Hoành, thân đeo ấn tướng sáu nước uy phong nhường nào, tiên sinh giờ là mưu chủ dưới trướng Hùng Ưng bộ, biết đâu sau này đuổi kịp tiên hiền thì sao?

Hoàng tiên sinh chỉ cười nhẹ: - Vân công tử, chúng ta chỉ vừa mới gặp nhau, vì sao lại ra sức tâng bốc Hoàng mỗ như thế?

- Vì Vân gia cần tiên sinh chiếu cố chuyện làm ăn. Vân Tranh thật thà đáp:

Câu trả lời này làm cả hai nhìn nhau cười lớn, Vân Tranh để lại cho Hoàng Hựu Đình ấn tượng rất tốt, nghĩ mà xem ngay cả người Hán chỉ vì làm thương nhân mà ông ta khỉnh bỉ, vậy mà giờ phải nương mình nơi đất Tạng, coi là nhục nhã, uổng phí học vấn. Hôm nay gặp được Vân Tranh tuy là thương nhân nhưng chưa mất khí cốt văn nhân, hiếm một lần nói nhiều, luận bàn từ cổ tới kim, từ đông sang tây, bất tri bất giác mặt trời ngả về phía tây.

- Chính là thế, vãn bối muốn xướng tên ở Đông Hoa môn, không có gia tộc chống lưng, chỉ còn cách lấy tiền mở đường, tiên sinh muốn thi triển tài hoa để học vấn không phí hoài, như vậy mục tiêu của chúng ta là nhất trí. Vân Tranh đưa cho Hoàng Hựu Đình bầu rượu:

Hoàng Hựu Đình tu ngụm rượu lắc đầu: - Ta hiểu ý công tử, nhưng muốn giúp Hùng Ưng bộ thêm cường đại không dễ, phía trái họ là Hắc Thủy bộ cũng rất cường đại, hai hổ tranh đấu ắt con bị thương, lúc đó đám Hoa Ma bộ còn không thừa cơ lấn tới, cho nên bất kỳ hành động gì cũng sẽ gặp họa, chỉ có thể giữ cái hồ nước này không động đậy được, Hùng Ưng vương cũng có dã tâm, nhưng không có cơ hội.

- Quanh đây chẳng phải rất nhiều đạo phỉ sao, vãn bối nghe nói chỉ cần có giá thích hợp, bọn chúng không ngại giúp bộ tộc đánh trận.

Hoàng Hựu Đình giang tay: - Sao ta không nhìn ra, chẳng qua là tiền lương không đủ, nếu không ta đã sớm kiến nghị Hùng Ưng vương ra tay rồi.

- Tiên sinh từ Nguyên Sơn tới, nơi đó là ổ phỉ trăm năm, tiền bạc cướp bóc được vô số, hẳn là đủ.

Hoàng Hựu Đình hơi giật mình, ngờ vực nhìn Vân Tranh: - Vượt biên khiến triều đình kiêng kỵ thì sao? Gây xung đột biên giới không phải điều Hùng Ưng bộ muốn, họ đã bị kẹp giữa hai cường địch rồi, sao chịu nổi quân Tống hành hạ. Dù biên quan Đại Tống là một đám hèn nhát vô dụng, nhưng người trong triều không ngốc, bọn chúng phái sứ giả mang ít vàng bạc phong thưởng vài chức hàm vô nghĩa, đủ kích động hai tộc kia rồi.

- Hoàng tiên sinh, quan trường có câu danh ngôn lừa trên chứ không dối dưới. Đám người trên Nguyên Sơn là ai chứ, là lũ đạo phỉ, bao năm qua Đậu Sa huyện luôn bị chúng tàn phá, không lâu trước đó càng điên loạn công phá Đậu Sa quan, gây món nợ máu ngợp trời, làm không ai không hận nghiến răng nghiến lợi. Nếu như Hùng Ưng bộ phát động mãnh sĩ công hạ Nguyên Sơn, nhổ đi cái đinh này, huyện thừa sẽ báo lên trên là Hùng Ưng bộ xâm nhập hay nói bản thân hắn đã tiêu diệt sơn tặc trăm năm.

- Còn về tài sản trên Nguyên Sơn thi đương nhiên thuộc về Hùng Ưng bộ, nếu dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, chẳng những hai bộ Hắc Thủy và Hoa Ma không kịp phản ứng, dù là người Đậu Sa huyện muốn biết cũng phải nửa tháng sau rồi.

- Hoàng tiên sinh có khoản tiền này, thong thả gây dựng Hung Ưng bộ, đó là lúc thi triển hùng tài, còn về phần vãn bối, chỉ cần theo đuôi kiếm chút tiền lẻ là được.

Hoàng Hựu Đình trầm ngâm, kế hoạch này không tệ, Nguyên Sơn không thiếu tiền bạc, đủ đồ mưu, Hung Ưng bộ sau này vó ngựa đi tới đâu, nơi đó sẽ có địa điểm kinh doanh của Vân gia, quan trọng hơn nữa Vân gia có một tên thế này, không muốn hưng thịnh cũng khó.

Vân Tranh không che dấu tham vọng của mình, dùng tay làm đao chặt xuống: - Vân gia làm ăn không bao giờ độc chiếm lợi nhuận, mà để mọi người cùng phát tài, Hoàng tiên sinh thấy sao?

Hoàng Hựu Đình không trả lời ngay, thực ra đầu nhân chỉ coi ông ta như phó nhân sai bảo, còn xa mới đạt tới địa vị mưu chủ, không thể kiến nghị đầu nhân được, nhưng không có nghĩa là không thể mưu đồ, chỉ cần khéo chuyển lời cho đầu nhân, âm mưu cần ấp ủ, một ngọn cỏ sinh ra sẽ dần dần ươm lên dã tâm của đầu nhân.

….

Lại Bát bận rộn giao dịch, mỗi lần thành công, hắn đều tặng cho mục dân một món quà nhỏ, hoặc là bánh ngọt, hoặc là mứt quả khô, nhìn thấy nhà người ta có tiểu khuê nữ thì rộng rãi tặng cho tấm vải hoa.

Sự khảng khái của hắn lan truyền khắp thảo nguyên, hắn có thể cùng hán tử Thổ Phồn cao như ngọn núi tán gẫu trâu cừu năm nay gầy béo ra sao, có thể thoải mái ném túi rượu cho đối phương, thấy đối phương uống như trâu thì đá một cái cướp về, đối phương chỉ chùi miệng cười ha hả...

Mỗi người có một sân khấu thích hợp cho mình, Lại Bát đã tìm được sân khấu của hắn, ở nơi này Lại Bát không phải là kẻ bỏ trốn ti tiện, mà là thương nhân khảng khái trứ danh, tại nơi này hắn không cần lo khuê nữ bị ốm chẳng biết đi đều cầu cứu, tuy vẫn vất vả như trước, nhưng hắn mong sự vất vả này kéo dài mãi, cho tới khi tử vong đoạt mất nó.

Nhìn Vân Tranh phóng ngựa rong ruổi trên thảo nguyên, Lại Bát vô cùng cảm kích, thiếu niên này đã thay đổi cuộc sống của hắn, đó là thiếu niên đặc biệt, từ ngày đầu tiên thấy y nhàn ngã nằm trên xe trâu trở về trại là Lại Bát biết rồi.

Ngựa không quen cưỡi thì không nên cưỡi nhiều, khi ba thiếu niên sướng khoái nhảy từ lưng ngựa xuống mới phát hiện vấn đề, chân không khép lại được nữa, phải dạng ra đi như vị, khiến mục dân được một phen cười thỏa thuê.

Người ngựa phối hợp không tốt mép trong đùi sẽ không ngừng ma sát với yên ngựa, chẳng mấy chốc sẽ làm chỗ da thịt mềm nhất trên người bị cọ xát tới sưng đỏ, nếu không xoa thuốc có thể bị thối rữa.

Mấy phụ nhân lớn tuổi quát tháo đám thanh niên chê cười người ta, bọn chúng lúc mới cưỡi ngựa đứa nào chẳng vậy, vừa mắng vừa nhai thảo dược trong mồm muốn cởi quần đắp thuốc cho đám Vân Tranh, làm cả ba chạy trối chết, lần này tất cả đều cười lăn cười bò.

Thảo nguyên tuy bao la, nhưng người Thổ Phồn lại vô cùng nghèo khó, vật tư của bọn họ quanh đi quẩn lại chỉ vài thứ, mà thứ khiến bọn họ hứng thú nhất chỉ có muối, trà và nồi sắt.

Sau ba ngày hàng hóa thương đội ít đi ba phần, nhưng trâu nhiều lên, đặc biệt là còn có ngựa, 100 con, Hùng Ưng vương cho phép Vân Tranh đổi bằng đó con ngựa.

Để báo đáp lại sự khảng khái của đầu nhân, Vân Tranh quyết định đích thân chế biến món không chỉ mời đầu nhân, mà mời toàn bộ mọi người cùng chung vui.
Bình Luận (0)
Comment