Trí Tuệ Đại Tống

Chương 961

Ba nghìn quân Liêu bị phân thành nhiều nhóm nhỏ, khi nhóm lớn nhất xuất hiện ánh lửa, những nhóm khác cũng xuất hiện cảnh tương tự, chiếu sáng Tống doanh như ban ngay, nhưng ngọn lửa đó chẳng kéo dài được lâu, doanh trại trở lại yên tĩnh, tù binh mà Vân Tranh chờ đợi không có, biến cố mà y lo lắng cũng không có.

- Da Luật Ất Tân rốt cuộc muốn làm gì? Vân Tranh càng thêm nghi hoặc:

Tô Tuân hỏi: - Đại soái liệu có cẩn thận quá không?

- Không đâu, cảm giác của ta bây giờ rất không tốt, giống xương cá mắc trong cổ vậy, đừng coi thường cảm giác. Vân Tranh quyết đoán hạ lệnh: - Người đâu, đại doanh lập tức phân tán, toàn quân trừ bỏ lệnh nghỉ ngơi, nhổ trại mở rộng ra ngoài ba dặm, lưu đủ chiều sâu cho quân doanh, ta muốn xem rốt cuộc Da Luật Ất Tân muốn làm gì?

Đêm hôm đó Tống doanh rực sáng, hai mươi vạn đại quân, năm vạn dân phu toàn thể hành động, lấy trung quân làm chuẩn, mở rộng quân trại thêm ba dặm.

Đến lúc trời sáng vẫn không có chuyện gì xảy ra, Vân Tranh cảm giác càng bất thường, sau đó tin báo về, Da Luật Ất Tân rút lui ngay trong đêm, hậu quân đã về tới Đồng Đầu Quan.

Hiện giờ lời giải thích hợp lý nhất, ba nghìn kỵ binh tập kích là kế lấy tiến để lui.

Văn Ngạn Bác cũng cả đêm không ngủ trời vừa mới sáng đã tới soái trướng, thấy dáng vẻ tiều tụy của Vân Tranh thì giật mình: - Rốt cuộc xảy ra chuyện gì để Vân hầu chỉ một đêm thôi đã tiều tụy thế này?

Vân Tranh ngáp ngắn ngáp dài: - Không biết!

- Không biết?

Vân Tranh gật đầu: - Đúng là không biết, ta có dự cảm không lành, tựa hồ có đại nạn sắp tới, rốt cuộc là chẳng có chuyện gì xảy ra, ta tính hết mọi khả năng có thể, lệnh đại quân tăng cường tuần tra, phát hiện duy nhất là quân Liêu lui về Đồng Đầu quan.

- Sáng nay, ngay cả hiện tượng thiên văn trăm năm khó gặp ta cũng bài trừ, quan hậu cần đảm bảo kho thuốc nổ có vấn đề sẽ mang đầu tới gặp ta, quân y đảm bảo không có khả năng xảy ra bệnh dịch quy mô lớn, mọi thứ đều an toàn.

- Nhưng cảm giác của ta lại càng tệ, Văn Khoan Phu, ông có thấy chỗ nào bất thường không?

Văn Ngạn Bác là người duy tâm, thích bói toán, biết một số tướng quân thân kinh bách chiến thường có dự cảm nguy hiểm mạnh mẽ mà người thường không có, nên Vân Tranh bất an làm ông ta cũng trở nên khẩn trương, đi đi lại lại suy nghĩ một hồi, vỗ tay đét một cái: - Hay là viện quân của Da Luật Ất Tân tới?

- Không thể, trong vòng trăm dặm chỉ có chúng ta và quân Liêu thôi.

- Hay Liêu hoàng đích thân tới Đồng Đầu Quan rồi?

Vân Tranh bực mình: - Nếu hắn không dẫn theo trăm vạn đại quân mà tới một mình thì có tác dụng cái rắm gì, không chừng lão tử còn bắt sống được hắn.

Văn Ngạc Bác săm soi Vân Tranh: - Hay sức khỏe của Vân hầu...?

Nghe thế Vân Tranh đứng bật dậy: - Truyền quân y, kiểm tra cẩn thận cho Vương công, Trần công, Văn công, Tô tiên sinh cùng các tướng...

Không bao lâu sau quân y tới soái trướng, bắt mặt cho Vân Tranh, nói với Văn Ngạn Bác mặt đầy lo lắng: - Sức khỏe đại soái không hề gì, chỉ vì mất ngủ, lo lắng dẫn tới bốc hỏa thôi.

Vương An Thạch, Trần Lâm bị quân y quấy rầy cũng vội vã chạy tới, nghe Văn Ngạn Bác giảng giải xong, Vương An Thạch khịt mũi xem thường: - Thiên mệnh không đáng sợ.

Vân Tranh còn có nhận thức sâu sắc về thiên mệnh hơn Vương An Thạch, người bị ông trời đá đít bay vèo qua nghìn năm còn sợ quái gì thiên mệnh nữa.

Nhưng dấu hiệu thân thể truyền ra là tồn tại thật, y biết một chủ tướng nghi thần nghi quỷ không thích hợp để thống lĩnh đại quân nữa.

Trần Lâm, Vương An Thạch, Văn Ngạn Bác giờ là đầu não trong quân, bất kể mệnh lệnh gì cũng phải qua hai trong ba người họ đồng ý mới được ban bố thực thi.

Vân Tranh nằm trên giường chẳng buồn ngủ chút nào, đầu óc rà soát lại từng chuyện từ lúc mình rời Nhạn Môn Quan tới giờ, tìm ra chỗ sai lầm, nhưng không có sai lầm nào trí mạng cả.

Ngồi dậy, đem hết chuyện mình làm sai ghi ra, đợi khi lòng bình tĩnh lại sẽ đi sửa chữa.

Sai lầm nhỏ tích lũy lại thành sai lầm lớn, cuối cùng thành sai lầm trí mạng.

Húp một bát canh gà do Hầu Tử mang tới, rất ngấy, nhưng vì dáng vẻ lo lắng của hắn, Vân Tranh vẫn húp hết, húp xong thấy ngực càng thêm khó chịu, nằm trên giường hành quân đơn giản lăn qua lật lại, bất kể thế nào cũng không ngủ nổi, đành rời giường, đứng trên thảo nguyên ngập tràn ánh nắng nhìn rặng núi xa.

Hàm Ngưu dưỡng bệnh lâu ngày hôm nay bỗng nhiên xuất hiện, còn mặt giáp trụ, chùy xích đeo bên hông, Vân Tranh đi đâu bám theo đó.

Vén áo choàng của Hàm Ngưu, thấy cường nỏ đã lên sẵn dây, sau lưng gài đoản đao, đeo đầy tạc đạn, chẳng trách hắn đi đường mà như cái chuông gió.

- Tháo tạc đạn ra, ngươi không sợ nó chẳng may phát nổ à?

Hàm Ngưu lắc đầu: - Lão gia cảm giác không tốt, Hàm Ngưu cũng cảm giác không tốt lắm, nên phải võ trang đầy đủ, hay chúng ta dắt cả chiến mã tới.

- Lúc này ta cưỡi ngựa nói không chừng ngã chết.

- Có Hàm Ngưu ở đây lão gia không ngã được đâu, ý tiểu nhân là có chiến mã, chẳng may xảy ra chuyện gì chúng ta chạy cho nhanh.

Vân Tranh bật cười, vỗ vỗ vai Hàm Ngưu: - Ta là chủ soái, cho dù có chuyện thật cũng chẳng chạy được, con bà nó đó là trách nhiệm. Dù ta có chạy cũng sống không yên, chẳng bằng ở cùng sĩ tốt, dù có xuống âm phủ cũng náo nhiệt hơn.

Hàm Ngưu toét miệng cười: - Nếu thế Hàm Ngưu cũng theo lão gia.

Nói chuyện với Hàm Ngưu cảm giác thoải mái hơn nhiều, Vân Tranh đá hắn một cái: - Nói thừa, ngươi không theo ta thì theo ai? Cái tên đầu đất ngươi, ở bên ngoài là hung đồ tốt nhất, ở trong quân là tốt thí tốt nhất, theo ta là hơn, có ăn có uống có lão bà.

- Phải rồi, sao ngươi đẻ khỏe thế? Nha đầu năm nay sinh ra đã là đứa thứ sáu!

Hàm Ngưu giơ hai ngón tay: - Lão gia, thứ bảy rồi, một cặp sinh đôi.

- À phải, con bà nó, năm nào tiền mừng tuổi cũng thu nhiều hơn người ta, Hầu Tử có được hai nha đầu, nghe nói trước khi bắc chinh hắn đang bận kiếm thêm nữ nhân?

- Hắn có tìm nhiều nữ nhân nữa cũng vô ích, chỉ sinh thêm được một đống nhi tức phụ cho tiểu nhân thôi, khuê nữ nhà hắn bị tiểu nhân bao sạch rồi.

Vân Tranh há mồm: - Ở phương diện ta không bằng ngươi, có điều vẫn hơn Hầu Tử, ít ra còn có hai nhi tử.

- Ba! Hàm Ngưu đánh mặt về phía tây nhắc nhở:

Vân Tranh xấu hổ vô cùng đá đít Hàm Ngưu một cái, lẩm bẩm: - Con bà nó đúng là ba đứa thật!

- Nhị gia cũng không tệ, bà nương gửi thư nói, công chúa lại có thai rồi, chẳng biết nam hay nữ, bụng Tịch Nhục tỷ tỷ cũng to tướng, suốt ngày nói là muốn sinh khuê nữ, lão gia, nữ nhân đều thích sinh khuê nữ à?

- Rắm thối, lời vớ vẩn đó là do Triệu Uyển nói không phải Tịch Nhục, chuyện nữ nhân phiền lắm, nói cho ngươi biết, đại đa số nam nhân có nhi tử xong sẽ muốn có khuê nữ, ngược lại nữ nhân luôn muốn sinh bảy tám nhi tử.

Hàm Ngưu gật gù ra chiều rất lão thành: - Trong nhà không có nam đinh không được, Hầu Tử tương lai già rồi, bên cạnh không có ai dưỡng lão, tiểu nhân có thể cho hắn một nhi tử thừa tự, để tránh khi chết rồi chẳng có ai ra mộ khóc cho.

Vân Tranh giơ ngón cái lên: - Ngươi tính toán hay lắm, cho nhi tử của ngươi ăn thừa tự của Hầu Tử vẫn họ Vân thôi, chẳng khác mẹ gì.

- Khác lớn lắm, tiểu nhân đã hỏi lão nhân rồi...

Nói chuyện với Hàm Ngưu luôn làm người ta vui vẻ, vì không cần phải suy nghĩ gì, chỉ là Vân Tranh vừa thoải mái một chút liền thấy mệt, Hàm Ngưu trải thảm lên cỏ, chẳng mấy chốc Vân Tranh đã ngủ bất tỉnh nhân sự. Hàm Ngưu ngồi xuống bên cạnh, cắm đao xuống đất, nỏ đặt trên đùi, cảnh giác nhìn bốn xung quanh...
Bình Luận (0)
Comment