Ánh mắt Giang Hàn Nghiên sắc bén như lưỡi dao: "Mà bây giờ ngài đã biết rõ chân tướng rồi, Trưởng công chúa vẫn sống nhởn nhơ, ngài có thể làm gì? Ngài có thể báo thù cho mẫu thân con được sao? Ngài có thể báo thù cho Thẩm gia được sao?"
Giang Hàn Nghiên thậm chí còn không rót cho Tiêu Du một chén trà, nhanh chóng tiễn người ra về.
...
Năm nay khoa cử công bố kết quả. Trong danh sách đệ tam giáp, có một người, là tên công tử ăn chơi khét tiếng kinh thành, Vương Hoán!
Hoàng thượng ban đầu không hề để ý đến chuyện này. Mãi đến khi phụ thân của Quý phi nương nương, đương triều thừa tướng, cùng hoàng thượng đánh cờ, tiện thể nhắc đến một câu: "Bệ hạ còn nhớ Vương Hoán chứ? Cậu ấm nhà Thượng Thư. Mấy năm trước ở trên triểu, vi thần còn cho rằng hắn là kẻ bất tài vô dụng. Vậy mà giờ đây hắn đã lột xác hoàn toàn, đỗ đạt bảng vàng, vào được đệ tam giáp, xếp hạng thứ ba trăm hai mươi. Thật đúng là ‘sĩ biệt tam nhật, yếu quát tương khán’."
Hoàng thượng nhíu chặt mày, trầm mặc không nói gì. Người nhớ rõ tên công tử ăn chơi bất tài kia.
Năm đó ở yến tiệc, đến lượt Vương Hoán làm thơ, hắn ấp úng mãi không nên lời. Người bên cạnh để cứu nguy, đưa cho hắn bài thơ đã làm sẵn. Vương Hoán vậy mà ngay cả đọc thơ, cũng đọc sai không ít chữ!
Kẻ như vậy, lại trở thành đệ tam giáp trong kỳ thi này?
Hoàng thượng trong lòng sinh nghi, quyết định đích thân khảo sát.
Mọi năm, hoàng thượng chỉ triệu kiến ba người đệ nhất giáp trong khoa cử, để xác định trạng nguyên, bảng nhãn , thám hoa.
Năm nay, Vương Hoán cũng được triệu vào cung để tham gia khoa cử. Hoàng thượng ra đề, lệnh cho hắn làm luận ngữ ngay tại chỗ.
Tay hắn run rẩy như giần sàng, mực dây bẩn cả giấy Tuyên Thành, nửa ngày trời chỉ viết được vài chữ nguệch ngoạc.
Hoàng thượng lại khảo sát học vấn của hắn, hắn ấp úng mãi không nên lời, vậy mà ngay cả "Luận Ngữ" cũng không thuộc hết!
Ngón tay hoàng thượng gõ mạnh lên thành ghế rồng, âm thanh vang vọng như tiếng sấm:
"Gan lớn thật! Khoa cử là nền tảng của triều đình, vậy mà cũng có kẻ dám dùng nó để lợi dụng quyền thế!"
Vương Hoán mồ hôi lạnh tuôn như mưa, mềm nhũn ra trên nền đá cẩm thạch trắng. Hoàng thượng lệnh người triệu kiến chủ khảo kỳ thi khoa cử lần này -- Lý Hoài Tố.
Thấy cơ sự bại lộ, kẻ kia vội vàng quỳ rạp xuống đất, miệng một mực van xin, chỉ nhận hết mọi ta lỗi về mình, tự biết đã phụ bạc thánh ân.
Hoàng thượng giận dữ lôi đình, sai người áp giải Vương Hoán và Lý Hoài Tố vào Đại Lý Tự, long nhan phán rằng: "Vụ án khoa cử lần này, trẫm nhất định phải thân thẩm! Phải tra xét đến cùng cho trẫm!"
...
Đại Lý Tự không dám chút sơ suất, bèn ráo riết truy lùng manh mối khắp nơi. Giang Hàn Nghiên vốn đã sớm thu thập đủ mọi tin tức.
Theo lời khai của Lý Hoài Tố khi dùng thuốc khai, ngoài Vương Hoán ra, trong kỳ thi khoa cử này còn có hơn hai mươi kẻ khác đã dùng tiền mua quan.
Quý phi cẩn thận liệt kê danh sách, rồi bí mật sai người dâng lên Đại Lý Tự khanh. Đại Lý Tự lập tức cho người bắt giữ đám thí sinh kia, từng người một tra khảo nghiêm hình.
Bọn chúng vốn là kẻ yếu bóng vía, hắn mấy chốc đã không chịu nổi hình phạt mà khai ra hết.
Hoàng thượng liền triệu bọn chúng đến Kim Loan Điện, đích thân ra đề khảo hạch tài năng ngay tại điện.
Hơn hai mươi con người, không một ai là kẻ có thực tài, đều là những kẻ ngu dốt, chỉ biết ăn no mặc ấm.
Hoàng thượng nổi trận lôi đình, giận dữ ném mạnh chén trà xuống đất: "Đại Ung ta ba năm mở khoa một lần, vậy mà lại chọn ra toàn lũ sâu mọt như thế này! Nếu để những hạng người này nắm giữ triều chính, giang sơn Đại Ung ắt nguy vong!"
Một kỳ thi khoa cử, mà lại liên lụy đến một số lượng lớn kẻ hối lộ đến như vậy. Hoàng thượng không khỏi lo lắng, trong lòng tràn ngập phẫn nộ.
Đúng lúc này, Quý phi sai người bí mật dâng lên Đại Lý Tự khanh những chứng cứ tội trạng mà Bạch Oản Oản đã dày công thu thập về Lý Hoài Tố.
Đại Lý Tự tức tốc điều tra và phát hiện ra, Lý Hoài Tố vốn là môn hạ của Phò mã Tiêu Du. Rất có thể lần này, hắn ta đã lợi dụng kỳ thi khoa cử để mưu lợi cho Trưởng công chúa và Phò mã.
Tuy nhiên, chứng cứ vẫn còn mơ hồ, Đại Lý Tự không dám tự tiện động đến phủ công chúa, đành phải tâu trình mọi việc lên hoàng thượng.