Trần Thiên Vũ thấy Ngũ Sướng Nhiễm bị Cố Hân Mộng kéo chạy khỏi hội trường thì vẫn luôn tìm kiếm hai người, nhưng rốt cuộc hắn vẫn không tìm thấy, đợi hắn phản ứng đi đến nơi gửi đồ chờ hai người thì bảo vệ ở nơi đó nói với hắn rằng hai người bọn họ vừa nãy đã tới lấy đồ gửi đi rồi.
Trần Thiên Vũ nóng vội gọi điện thoại di động cho Ngũ Sướng Nhiễm, nhưng lại tắt điện thoại. Trần Thiên Vũ bỗng nhiên giống như ý thức được điều gì đó, hoảng hốt. Không thể, nếu Ngũ Sướng Nhiễm thích người khác, không chịu cùng hắn kết hôn thật, vậy hắn..., vậy hắn chẳng phải là cái gì cũng mất? Không được, hắn chịu đựng đau khổ nhiều năm như vậy, vì cái gì chứ? Hắn không thể để giấc mơ sắp thành hiện thực tan biến như vậy, hắn tuyệt đối không cho phép...
Hắn liên tiếp gọi điện cho Ngũ Sướng Nhiễm, nhưng bên kia nhất định không bắt máy. Hắn nổi giận, lập tức kéo cà vạt vứt đi, một quyền nện vào nơi gửi đồ, phát ra một tiếng vang.... Mười mấy năm, đây là lần đầu tiên hắn đem cảm xúc thể hiện ra bên ngoài, hắn nhịn nhiều năm như vậy, ngụy trang nhiều năm như vậy, đổi lấy được cái gì? Nếu không thể kết hôn với Ngũ Sướng Nhiễm, vậy tất cả tài sản của Ngũ gia hắn cũng không có cách nào đụng tới. Tuy nói hắn là con trai nuôi của Ngũ Dương, nhưng hắn từ đầu đến cuối cũng chỉ là một người ngoài, gia nghiệp khổng lồ của Ngũ gia, cái gì hắn cũng không chiếm được, cho dù để hắn vẫn ngồi cái ghế Hoa Ngu tổng giám đốc thì sao kia chứ? Nói trắng ra cũng chỉ là một gã làm công, tất cả sản nghiệp đều không có phần của hắn. Hắn đã trải qua ngày tháng nghèo khó, không muốn cuộc sống bị người khác xem thường nữa, hắn muốn vươn lên tầng cao của xã hội, trở thành người thượng lưu, hắn muốn gia tài bạc tỉ, giàu có hết mực... Vì giấc mơ này, hắn cố gắng học tập, ở trước mặt mọi người cố hết sức biểu hiện thật tốt, tận tâm lấy lòng Ngũ Dương và Mộ Dung Thanh, còn có Ngũ Sướng Nhiễm, hắn chịu khổ như vậy, nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, kết quả...., nữ nhân khốn kiếp kia lại bị người ta kéo đi mất, người kia lại cũng là một cô gái, Trần Thiên Vũ giận không nhịn được, hắn không cam lòng...
Một ngày trôi qua, di động của Trần Thiên Vũ rốt cuộc vang lên, Trần Thiên Vũ vừa thấy là Ngũ Sướng Nhiễm gọi đến, vội vã bắt máy...
"A lô, Nhiễm Nhiễm, em ở đâu thế? Anh rất lo cho em..." Là rất lo lắng, nhưng hắn không phải lo lắng cho sự an toàn của Ngũ Sướng Nhiễm, mà là...
Ngũ Sướng Nhiễm bị Cố Hân Mộng một mực yêu cầu, nên gọi điện thoại cho Trần Thiên Vũ. Cô cảm thấy, có một số việc đối mặt so với né tránh sẽ tốt hơn, cô cần đi đối mặt, lo liệu mọi chuyện, như vậy cô mới có thể cùng Cố Hân Mộng an tâm ở bên nhau, mới có thể quang minh chính đại, danh chính ngôn thuận ở bên nhau.
"Thiên Vũ, anh tìm em? Tìm em có chuyện gì?" Bàn tay Ngũ Sướng Nhiễm đan chặt vào tay Cố Hân Mộng, tay kia cầm di động.
"Nhiễm Nhiễm, em đang ở đâu? Hôm qua sao em không nói một tiếng đã chạy đi?" Trần Thiên Vũ biết rõ còn cố hỏi, nhưng hắn vẫn muốn nghe xem Ngũ Sướng Nhiễm làm thế nào giải thích, nhưng mà Ngũ Sướng Nhiễm cần giải thích với hắn sao?
"Thiên Vũ, em có chút chuyện muốn nói với anh" Ngũ Sướng Nhiễm cũng không nghĩ là muốn giải thích gì với Trần Thiên Vũ.
Trần Thiên Vũ trong lòng run lên, hắn có dự cảm không tốt, hắn cảm thấy Ngũ Sướng Nhiễm nhất định là nói chuyện mà mình không muốn nghe, nhất định là về sự việc kia, cho nên hắn không muốn Ngũ Sướng Nhiễm mở miệng, cho nên hắn muốn nói gì đó để kìm chân Ngũ Sướng Nhiễm, muốn để cô không tiện mở miệng, "Nhiễm Nhiễm à, ba mẹ vẫn hy vọng chúng ta sớm ngày kết hôn, họ còn muốn nhìn thấy em hạnh phúc, muốn chúng ta có một gia đình hoàn mỹ. Em có biết là ba mẹ vẫn luôn hy vọng được bồng cháu ngoại, chúng ta đều đã lớn, nên vì ba mẹ mà suy nghĩ, không nên để cho hai người đã lớn tuổi mà còn lo lắng cho chúng ta..." Nói đến ba mẹ của Ngũ Sướng Nhiễm, Trần Thiên Vũ hy vọng Ngũ Sướng Nhiễm niệm tình ba mẹ, sợ ba mẹ đau lòng mà cân nhắc việc kết hôn với hắn. Cô có thể không yêu hắn, nhưng cuộc hôn nhân này phải thực hiện, không chiếm được trái tim cô, ít nhất cũng có được con người cô, như vậy hắn mới có được tất cả mọi thứ của Ngũ gia.
"Anh nhìn không thấy sao? Xin lỗi Thiên Vũ, anh đã nói như thế, em cũng không muốn gạt anh, về phía ba mẹ, em sẽ có cách xử lí, cứ như vậy đi" Ngũ Sướng Nhiễm ở trước mặt Cố Hân Mộng có ngốc nghếch, nhưng không có nghĩa là cô thật sự ngốc, cô là một người khôn khéo, theo lời nói của Trần Thiên Vũ cô đã đoán được Trần Thiên Vũ đã nghi ngờ hai người, muốn thử khuyên cô. Nhưng cô lại càng nghe ra ý tứ hàm xúc của hắn, là đang uy hiếp sao? Ít nhất, Ngũ Sướng Nhiễm cho là như thế, cô ghét nhất người khác dùng cái gì đó để kiềm hãm cô, cô ghét bị uy hiếp.
Gác điện thoại, Ngũ Sướng Nhiễm lẳng lặng suy nghĩ. Cô suy nghĩ nên làm thế nào để nói rõ mọi chuyện với ba mẹ đây?
"Có phải thấy khó xử hay không?" Cố Hân Mộng ôm Ngũ Sướng Nhiễm, dịu dàng hỏi.
Ngũ Sướng Nhiễm mỉm cười lắc đầu, ôm lại Cố Hân Mộng, "Yên tâm, chuyện này tôi sẽ xử lý tốt, chỉ là quan hệ của chúng ta nếu để giới truyền thông biết, khẳng định sẽ lại viết bậy bạ một hồi, đối với sự nghiệp của cậu..."
Cố Hân Mộng vươn ngón tay trỏ đè lại môi Ngũ Sướng Nhiễm, không để cô tiếp tục nói, "Chỉ cần ở cùng cậu, việc này, tôi không cần, cùng lắm thì không tiếp tục làm nữa, cũng chỉ là một công việc mà thôi." Công việc không có có thể làm việc khác, nhưng không có người yêu thì thật sự không có, không thể có bất kì ai thay thế được.
Ngũ Sướng Nhiễm cười, "Tối hôm qua chúng ta công khai chạy đi, không biết hôm nay truyền thông sẽ đưa tin thế nào."
"Tùy bọn họ muốn viết thế nào, tôi không coi trọng, chỉ là..., chỉ là làm liên lụy đến cậu, hôm qua là vì tôi xúc động, tôi không nên ở trên sân khấu kéo cậu đi ra ngoài" Cố Hân Mộng có chút hối hận, truyền thông viết về nàng thế nào cũng không sao, lần này không như lần trước, bởi vì nàng thật sự yêuNgũ Sướng Nhiễm, cho dù viết cũng không xem là viết bậy? Bị người khác biết hai người có tình cảm yêu đương thì sao đây? Như vậy không phải là hướng người bên ngoài tuyên bố Ngũ Sướng Nhiễm là của nàng sao? Chỉ là, nàng không muốn Ngũ Sướng Nhiễm cũng đối mặt với áp lực, không muốn Ngũ Sướng Nhiễm cũng bị người khác chỉ trỏ.
"Tôi lại càng không để ý, bọn họ đưa tin đối với tôi một chút ảnh hưởng đều không có, cậu không cần tự trách." Thật sự thì có thể ảnh hưởng gì đến cô? Nhiều nhất là để Ngũ Dương và Mộ Dung Thanh tìm cô nói chuyện mà thôi. Nhưng mà, cô cũng muốn sớm giải thích với bọn họ chuyện này, muốn sớm nói chuyện.
"Nhiễm, thật xin lỗi, làm cho cậu phải đối mặt với mọi chuyện." Cố Hân Mộng ôm Ngũ Sướng Nhiễm, tiến sát vào trong lòng của Ngũ Sướng Nhiễm. Lựa chọn cùng Ngũ Sướng Nhiễm ở một chỗ, nàng liền rõ ràng hiểu được tương lai của hai người phải đối mặt với cái gì, nhưng chỉ cần có Ngũ Sướng Nhiễm ở bên cạnh nàng, nàng nhất định sẽ dũng cảm, tuyệt đối không buông tay Ngũ Sướng Nhiễm nữa.
Hai người lại ở trên giường nướng thêm một lát, cho đến khi mặt trời lặn mới quyết định đứng dậy đi ra ngoài ăn cơm. Cố Hân Mộng rửa mặt xong, rốt cuộc mở điện thoại ra, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, có Hiểu Đồng, nhưng phần lớn là của Hoàng San. Cố Hân Mộng đoán rằng Hoàng San khẳng định hỏi về chuyện hôm qua hai người trên sân khấu nắm tay chạy khỏi hội trường, nói không chừng giới truyền thông bây giờ đang náo nhiệt, mấy tháng trước mới bình ổn scandal đồng tính của nữ nghệ sĩ nổi tiếng, vậy mà trên sân khấu lễ trao giải lại kéo người kế thừa tương lai của tập đoàn Hoa Tinh chạy đi, a, đề tài giật gân cỡ nào, có truyền thông nào sẽ bỏ qua đề tài như thế đây?
Cố Hân Mộng nếu lựa chọn bước đi này, sẽ không để ý kế tiếp sẽ phải đối mặt cái gì. Tóm lại, nàng không hối hận, nhưng là theo phép tắc, nàng vẫn gọi lại cho Hoàng San. Như nàng dự đoán, Hoàng San chính là hỏi nàng về hành vi lớn mật hoang đường ngày hôm qua, nhưng là lần này Hoàng San không có dám mắng Cố Hân Mộng, bởi vì người hôm qua Cố Hân Mộng kéo đi là chủ của cô, cô có thể chất vấn quở trách sao? Trừ phi cô là không muốn làm việc nữa.
Cố Hân Mộng còn từ Hoàng San nghe được một in, chính là bây giờ có rất nhiều truyền thông đưa tin sự kiện ngày hôm qua, một số truyền thông thủ hạ không lưa tình phân tích lung tung quan hệ của hai người, nhưng đại đa số truyền thông lại viết qua loa về sự kiện, càng nhiều truyền thông ngay cả chuyện này cũng không đưa tin. Bởi vì ở thành phố Z có rất nhiều truyền thông đều thuộc công ty con của tập đoàn Hoa Tinh, cho dù không phải cũng nể mặt mũi Ngũ Dương, bọn họ không dám đắc tội với Ngũ Dương, lỡ như làm ông nổi giận, đi thu mua công ty của ngươi, rồi lại phong sát người tất cả, cho ngươi không tìm được việc, Ngô Đinh Huy chính là một ví dụ điển hình, tuy rằng việc này không phải Ngũ Dương làm, nhưng là người bên ngoài đều chụp mũ lên tập đoàn Hoa Tinh, trong lòng hiểu được, trong giới giải trí, đắc tội ai cũng được trăm ngàn lần đừng đắc tội với tập đoàn Hoa Tinh, bởi vì tập đoàn Hoa Tinh là lão đại trong giới giải trí. Cho nên rất rõ ràng, tuy rất nhiều truyền thông đều đang theo gió, nhưng phong ba lần này cũng không gây sát thương như lần trước.
Cố Hân Mộng gác điện thoại cười cười, nàng nghĩ có lẽ là vì thân phận của Ngũ Sướng Nhiễm mới không phát sinh chấn động như trong dự đoán. Nhưng mà, như vậy cũng là chuyện tốt không phải sao? Ít nhất Ngũ Sướng Nhiễm cũng sẽ không bị người ta nói bậy bạ.
Điện thoại tắt máy, Ngũ Sướng Nhiễm cũng từ nhà vệ sinh đi ra, cười hướng Cố Hân Mộng, từ phía sau đưa tay ôm lấy thắt lưng của Cố Hân Mộng, "Hân, cho tôi mượn bộ quần áo." Cô cũng không thể mặc đồ dạ hội tối qua mà đi ra ngoài chứ?
Cố Hân Mộng nắm lấy tay Ngũ Sướng Nhiễm đặt ở thắt lưng, ôn nhu cười, "Không cho, cậu cứ như vậy đi ra ngoài cũng được."
"Như vậy sao?" Ngũ Sướng Nhiễm cố ý biết còn hỏi, "Được rồi, cậu đã không ngại người khác nhìn thấy tôi gợi cảm như vậy thì tôi cũng không để ý!"
"Ba hoa" Cố Hân Mộng đánh nhẹ tay Ngũ Sướng Nhiễm, để cô buông tay đang ôm mình ra, "Tôi đi lấy quần áo cho cậu."
Ngũ Sướng Nhiễm cười, Hân nhà cô lúc ôn nhu cũng thật ôn nhu nha! Làm cho cô hận không thể lại đem Cố Hân Mộng đẩy ngã trên giường nhẹ nhàng khi dễ một phen, nhưng lại tự nghĩ, hai người cả ngày chưa ăn cơm, cô không ăn cũng không nỡ để Cố Hân Mộng bị đói a!
Trong lúc ngọt ngào, điện thoại reo lên, Ngũ Sướng Nhiễm cầm lên nhìn, là Mộ Dung Thanh gọi đến, nụ cười trên mặt của Ngũ Sướng Nhiễm lập tức tan đi, mày nhăn lại, vẻ mặt có chút nghiêm trọng, do dự tiếp điện thoại, "Chào mẹ." Một tiếng này, làm cho Cố Hân Mộng nhịn không được liếc mắt nhìn Ngũ Sướng Nhiễm, sắc mặt cũng đột nhiên trở nên thật nghiêm trọng. Nàng đoán được Mộ Dung Thanh sẽ nói cái gì với Ngũ Sướng Nhiễm, tình cảm của hai người lại gặp phải nguy cơ, bởi vì nàng biết, người nhà hai người khẳng định sẽ cực lực phản đối ngăn cản hai người ở bên nhau.
"Mẹ, ngày mai chúng ta đến công ty nói chuyện được không? Con sẽ đem hết mọi chuyện nói với mẹ và ba" Ngũ Sướng Nhiễm đoán không sai, Mộ Dung Thanh là hỏi về mối quan hệ của cô và Cố Hân Mộng, hai người hôm qua có hành động như thế, Ngũ Dương và Mộ Dung Thanh muốn không biết cũng khó.
Chưa nói vài câu, Ngũ Sướng Nhiễm gác điện thoại, tuy rằng Mộ Dung Thanh không có hùng hổ dọa người, nhưng tâm tình của cô vẫn nặng nề như cũ. Chuyện gì đến sẽ dến, nên đối mặt thì sớm muộn gì cũng phải đối mặt. Ngày này, cô đã sớm biết, không phải sao? Nhưng nghĩ là một chuyện, lúc đối mặt thì tâm trạng vẫn nặng nề. Nhưng mà cô đã hạ quyết tâm, mặc kệ ba mẹ ngăn cản thế nào, cô sẽ không buông tay Cố Hân Mộng, sẽ không dễ dàng bỏ đi tình yêu của mình, thế nhưng cô sẽ phải thuyết phục ba mẹ thế nào để họ chấp nhận đây?