Triền Miên Nhập Cốt Tổng Tài Yêu Say Đắm

Chương 270

Chương 270:

Rất tốt! Phong Hàng Lãng anh muốn kết quả ngay bây giờ. Không người phụ nữ nào có thê thoát khỏi sự tân công của Phong Hàng Lãng anh. Chỉ là Phong Hàng Lãng anh muôn có hay không, bằng lòng hay không mà thôi.

Vệt máu tươi tràn ra từ môi bị căn của Phong Hàng Lãng, nhỏ giọt trên ngực Tuyệt Lạc và lan dàn xuống dưới. Một vẻ đẹp đẫm máu khác lạ.

Phong Hàng Lãng đột nhiên cảm thấy tình cảm có phân nguội lạnh của mình lại bùng nô, và nó cũng đang có xu hướng nhân đôi. Anh không muôn chịu đựng những cảm xúc nguyên thủy như vậy, anh quyêt định tuân Hiến cơ thê mình và làm những gì anh muốn làm.

Người đàn ông. bắt đầu hôn cô một lần nữa. Lần này có vẻ hơi tàn nhẫn hơn, với một vêt căn nông giữa hai hàm răng, như muốn ăn tươi nuốt sông cô.

Tuyết Lạc cảm thấy hơi khó chịu, cô theo bản năng dùng cả hai tay để chặn sự xâm nhập của người đàn ông.

“Tuyết Lạc, ngoan nào…” Phong Hàng Lãng khàn giọng nói, ném vào tai cô một câu khiên cô đỏ mặt tim đập nhanh: “Một lát nữa thôi là tốt rồi… Em sẽ cân tôi!”

Mỗi lần đều như vậy. Khi người đàn ông này muốn làm gì, anh sẽ dỗ dành cô khiến cô phải ngoan ngoãn.

Coi cô là một con mèo con hay con chó con? Nhưng Tuyết Lạc vẫn không có bất kỳ phản kháng nào đối với những hành động và lời nói dối này của anh. Như thê bị quỷ ám, anh khiến cô phải ngoan ngoãn, và sau đó cô thực sự đã ngoan. Cho phép anh nuốt chứng. bản thân mình từng chút một, cuối cùng chìm vào bền bờ ấm áp mà anh dùng những thứ tình cảm giả tạo đó tạo nên!

Để rồi mất đi cơ thể, cũng mắt luôn cả trái timl Khi Tuyết Lạc tỉnh dậy, căn phòng đã ngập tràn ánh bình minh.

Chỉ nhớ rắng đêm qua người đàn ông đó bị một cú điện thoại gọi đên rôi đi mắt. Lúc đó Tuyết Lạc quả thực quá mệt mỏi. Cô thật sự rất hâm mộ thê lực mạnh mẽ của đàn ông, Khi ¡ dày vò một người phụ nữ yêu đuôi, giỗng như những con vật trong thế giới động vật tranh giành quyên sở hữu, đã đánh mắt nền văn minh cơ bản nhất của loài người.

Tuyết Lạc thực sự không muốn cử động, cảm giác đau đớn và mệt mỏi lan tỏa khắp người.

Mục đích của việc đến Phong gia là đề bàn về chuyện ly hôn với Phong Lập Hân, nhưng việc ly hôn không thảo luận được, lại còn vô tình mật đi cả thể xác.

Mình là ngốc sao? Hay là không biết suy nghĩ nữa rồi?

Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa nhịp nhàng từ tồn. Không cân đoán, đó nhất định không phải là người đản ông độc ác không lịch sự Phong Hàng Lãng. Mà chắc chắn là dì An.

Tuyết | Lạc nép mình trong chăn vừa xấu hồ vừa thẹn thùng. Điều duy nhất có thể làm là giả vờ ngủ.

Nghĩ rằng dì An không thấy cô đáp lại thì nhật định sẽ ròi đi, nhưng không ngờ bà ấy lại tự đầy cửa tiến vào.

Nhìn những mảnh quần, áo vương vãi trên sàn, dì An thở dài lắm bẩm: “Quần áo còn lành lặn như vậy sao không thể từ từ cởi chứ, xé rách thành ra như Vvậy.. . Quá lãng phít”

Dì An vừa nói vừa đề khay điểm tâm xuống cái bàn lùn ở đầu giường, cúi xuống nhặt từng mảnh quân áo toáng loạn.

Tuyết | Lạc đang ở trong chăn càng trở nên xấu hồ hơn. Khuôn mặt nhỏ đêu đã nóng bừng lên một mảng. Cô không còn mặt mũi nào đề đối mặt với dì An nữa mà, Tuyết Lạc chỉ có thể giả vờ như một con đà điều giấu cả người và đầu vào trong chăn.

Thật ra thì cô rất muốn nói “Máy lời nói này đành phiền dì An đi kiêm tên thủ phạm đầu sỏ Phong Hàng Lãng mà nói ây! Dù sao thì tên thủ phạm đó cũng không nghe thấy chỉ tội cho cô lân nào cũng là người vô tội hứng chịu mây việc xấu hỗ này. Cũng không còn mặt mũi để gặp người khác luôn rồi”.

Nhưng cây r muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Tuyết Lạc xâu hỗ chỉ muộn trôn đi thôi, nhưng càng muôn trốn thì dì An càng không bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy.

Bình Luận (0)
Comment