Triền Miên Nhập Cốt Tổng Tài Yêu Say Đắm

Chương 341

Chương 341:

Nói nhiều sai nhiều! Không cần thận làm cho anh khó chịu thì mình liền gặp rắc rồi.

“Làm sao, đây là thái độ nhận lỗi của em sao? Đêm hôm khuya khoắt, em với người đàn ông khác anh anh em em ngôi trên một chiếc xe máy, hơn nữa người đàn ông này vân còn nhớ nhụng em, còn có âm mưu gây rồi, chăng lẽ em không nhớ rõ mình là phụ nữ đã có chông sao?”

“Bị tôi bắt tại trận thế nhưng còn dám chạy trốn với anh ta? Lâm Tuyết Lạc, ai cho em lá gan này vậy?” Phong Hàng Lãng gân như gào lên.

“Phong Hàng Lãng, tôi chỉ là đi nhờ xe mà thôi!”

Tuyết Lạc thực sự không chịu nỗi việc bị Phong Hàng Lãng vu oan giá họa.

“Đi nhờ xe? Chẳng lẽ nhà họ Phong không có tài xê sao? Chẳng lẽ bên ngoài không có taxi sao? Nhất định phải đi nhờ xe của một người đàn ông có ý đồ với em à?”

Phong Hàng Lãng vô cùng tức giận: “Đừng làm ra vẻ nói là em không muôn dùng tiền của nhà họ Phong, chẳng lẽ tiên của Phương Diệc Ngôn cùng với những thứ mà Phương Diệc Ngôn cung cấp thì Lâm Tuyết Lạc em L có thể dùng sao?”

“Tôi từng điều tra quan hệ của em và Phương Diệc Ngôn, tên nhóc đó không đơn giản đâu! Ngay cả học bồng mỗi năm của Lậm Tuyết Lạc em, anh ta đều có thể phá lệ xin được. Nếu đồi số tiền này thành một cách khác thì Lâm Tuyệt Lạc em có thể tiêu đến mức cười không ngậm được miệng phải không?”

Lời này của Phong Hàng Lãng thực sự làm Tuyết Lạc bị sốc.

Phong Hàng Lãng, anh nói linh tinh!

Học bông là tự tôi cô găng mà có được.” Tuyết Lạc gấp gáp.

“Các quy tắc và quy định của trường học thì chắc hẳn Lãm Tuyết Lạc em phải hiểu rõ hơn tôi chứ? Một sinh viên mà hàng năm đều phải mở cửa sau thì mới có thể thông qua được, có thể lầy được học bồng Sao? Hơn nữa vì đề lấy | học bồng, cái “đạt tiêu chuẩn” này cũng có thê đổi thành “tốt”

được, đúng không?”

Lúc này Tuyết Lạc mới nhận ra được, hóa ra ba năm học bổng mà mình có đều là công lao của Phương Diệc Ngôn sao?

“Tiền mà Phương Diệc Ngôn dùng cách khác đề cho em thì em lại cỏ thể vui vẻ dùng, lại không chịu dùng tiền danh chính ngôn thuận của nhà họ Phong chúng tôi à?” Phong Hàng Lãng lạnh lùng măng một tiêng.

Tuyết Lạc nghiêng đâu, tức giận trừng mất nhìn gương mặt lạnh lùng ngạo mạn kia của người đàn ông, giọng nói lạnh lùng phản đối: “Nhưng ít ra Phương. Diệc Ngôn chưa từng đưa ra bất cứ yêu câu biến thái nào với tôi! Không giỗng Phong Hàng Lãng anh, vừa giả vờ giả vịt nói là kính trọng anh trai mình, lại vừa làm ra chuyện cực kỳ ghê tởm với người chị dâu là tôi!”

“A… ng Hàng Lãng, anh cái tên câm..

Tuyết Lạc còn chưa nói xong, cả người Phong Hàng Lãng liền như một con báo hung dữ lao tới hướng Tuyết Lạc đang ở trên ghế phụ, dùng cơ thể to lớn khỏe mạnh của anh đè chặt lên thân hình nhỏ bé của cô.

Vóc người rắn chắc của Phong Hàng Lãng là sức nặng mà Tuyết Lạc căn bản không thể chống đỡ được, giống như một bức tường nặng đè lên người, ép Tuyết Lạc kín mít không còn kẽ hở.

Trong lúc sự tức giận bao trùm, người đàn ông tủy ý căn vào phân da mỏng manh trên cổ Tuyết Lạc, cô ý cắn nhẹ để. tạo ra những cơn đau nhỏ và liên tục.

Tuyết Lạc dùng hai tay ra sức chống đỡ thân hình to lớn của Phong Hàng Lãng, nhưng dường như sử dụng toàn bộ sức lực từ khi sinh ra đên giờ cũng không thể đây người đàn ông ở trên người ra; càng như vậy thì càng ép chặt hơn, Tuyết. Lạc cảm thấy không khí trong phôi của mình cũng sắp bị người đàn ông thô bạo này ép hệt rôi.

“Phong Hàng Lãng, tôi sai rồi… tôi sai rội… tôi sai rồi còn không được sao?”

Tuyết, Lạc vừa vội vàng xin lỗi vừa thở gập.

“Biết mình sai ở đâu chưa?” Lúc này người đàn ông mới lười biếng chồng tay lên đề bớt đi hơn phân nửa sức nặng ở trên người Tuyết Lạc.

Bình Luận (0)
Comment