Triền Miên Sau Ly Hôn

Chương 147

Giận quá hóa cười, cô bỗng nhiên hít một hơi, ung dung cười một tiếng: “Lần đầu tiên phát hiện ra dáng dấp của anh Nghiêm đẹp trai lắm đó... khí chất cũng rất tốt, làm như anh ta không tồn tại là chuyện không thể nào, trừ khi tôi không phải là phụ nữ, để anh ta đưa tôi đến công ty chắc có lẽ là sẽ nổi gió đây.”

Nghiêm Minh: “...”

Triệu Mịch Thanh lạnh nhạt nói: “Bạn gái của cậu ta vẫn được đào tạo chuyên sâu ở nước ngoài, em không cần phải mơ tưởng đâu.”

“...”

Nụ cười ở trên mặt của Lương Hạnh lập tức cứng đờ, cả người không lưu loát, cắn răng phun ra một chữ: “Cút!”

Bíp một tiếng cúp máy, cô tức giận đến lồng ngực phập phồng.

Lương Hạnh mở cửa xe sau ra, cung kính nhắc nhở: “Cô Lương.”

Lương Hạnh nghiêm trọng nhìn vào chiếc xe mấy giây, vết sẹo đã kết vảy ở thái dương kéo căng gần như muốn nứt ra, cô bỗng nhiên liếc xéo anh ta: “Bạn gái của anh đang được đào tạo chuyên sâu ở nước ngoài à?”

Tuổi tác có vẻ cũng không nhỏ hơn bọn họ bao nhiêu, có bạn gái cũng là chuyện không kỳ quái.

Nghiêm Minh giật mình, trên gương mặt nghiêm túc lần đầu tiên xuất hiện ra vẻ mông lung, nhưng thoáng qua liền gật đầu: “Đúng vậy.”

Lương Hạnh mấp máy môi, xoay người chui vào trong xe.

Nghiêm Minh nhẹ nhàng thở ra một hơi ở trong lòng, đóng cửa xe lại đi vòng qua đầu xe bước vào ghế lái.

Xe dừng lại địa điểm cách công ty không xa.

“Cô Lương, vì để tránh hiểm nghi, tôi sẽ không đi xuống, tôi vẫn sẽ luôn ở đây chờ cô sau khi cô tan việc thì có thể trực tiếp đến đây.”

Động tác lấy tiền của Lương Hạnh dừng lại, kinh ngạc nói: “Còn tan làm nữa hả? Sẽ không phải là anh chờ ở đây cả một ngày đó chứ? Anh rảnh như vậy luôn đó hả?”

“Không có rảnh, đây chính là công việc hàng ngày của tôi, cho dù là đi chấp hành những nhiệm vụ khác thì phần lớn đều là chờ đợi.”

Lương Hạnh nhíu mày đưa một tờ tiền tới, giọng nói lạnh lùng: “Tôi mặc kệ công việc của anh là gì, đây chính là tiền xe đoạn đường này, tôi sẽ không ngồi nữa đâu, anh có thích chờ hay không thì là chuyện của anh.”

Nói xong, cô lại đẩy cửa bước xuống xe, cạch một tiếng đóng cửa lại, cũng không quay đầu lại mà đi đến tòa nhà công ty.

Hai nhân viên ở quầy tiếp tân nhìn thấy cô, quen thuộc lên tiếng chào hỏi: “Chào buổi sáng quản lý Lương.”

“Ừ, chào buổi sáng.” Lương Hạnh trả lời không mặn không nhạt.

Hai người khẽ giật mình, quan tâm nói: “ quản lý Lương, sắc mặt của cô trông không tốt, có phải là bị bệnh không?”

“Không có việc gì đâu, chắc có lẽ là ngủ không ngon.” Lương Hạnh cười cười, mang theo túi xách trở về bộ phận.

Sáng sớm cô đã sôi ruột rồi, tâm trạng có thể tốt mới là lạ đó.

Vết thương trên trán vẫn còn chưa lành, bây giờ lại bắt đầu thấy hơi đau.

Buổi sáng cô xử lý hết việc trong tay cho xong, Lương Hạnh mua vé xe đường dài đi đến Lâm Thành ở trên mạng, dọn dẹp một chút, sau đó xin nghỉ với Quý tổng một ngày rồi sau đó đi ra khỏi công ty.

Nhưng mà cô vẫn không quên Nghiêm Minh đang quan sát chòng chọc vào một góc nào đó, nếu như để anh ta phát hiện chắc có lẽ là cũng phải đi cùng, cô đi vòng thêm một vòng đi ra từ hướng khác.

...

Nghĩa trang Bách Mộc, khu Hoằng Hưng, Lâm Thành.

Lương Hạnh tra google maps, hơn cả nửa ngày mới tìm được vị trí của nghĩa trang, nhờ nhân viên quản lý kiểm tra trên hệ thống mới tìm được chủ nhân của ngôi mộ.

Đã biết là bạn cũ, ngày hôm nay cô đặc biệt mặc một bộ quần áo màu đậm, cúi đầu nhẹ nhàng đặt hoa ở trước mộ, nhìn cái tên trên tấm bia, nở nụ cười nhẹ nhàng, thấp giọng nói: “Dì Mộc San, thật có lỗi quá, cháu đến đây làm phiền dì rồi, cháu là con gái của Lương Văn Hải, được sự nhờ vả của ông ấy...”

Gió nhẹ thổi là bay loạn mái tóc của cô, trong khu mộ im ắng mặc dù là ánh nắng đầy đủ ấm áp, nhưng mà lại không có bất cứ hơi ấm nào, lạnh lẽo lại nặng nề.

Lương Hạnh trầm giọng nói, giống như là đang tự thì thầm một mình, không bao lâu sau liền rời đi.

Cô không biết người phụ nữ này là ai, cũng không biết là bà ta với ba của cô có mối quan hệ gì, thậm chí tại sao bà ta qua đời cô cũng không có hỏi nhiều. Người mất thì cũng đã mất rồi, hơn nữa còn là đời trước, cô thật sự không có sức lực để truy cứu cái gì.
Bình Luận (0)
Comment