Triền Miên Sau Ly Hôn

Chương 374

CHƯƠNG 374: THẬT KHÓ TỪ CHỐI

Khoa cấp cứu bệnh viện.

Nữ bác sĩ đeo kính sau khi xử lý vết thương cho Triệu Mịch Thanh xong thì vén màn bước ra, vừa cởi găng tay, vừa liếc nhìn Lương Hạnh đang ôm ngực chờ đợi: ” Vợ chồng son cãi nhau thì cãi đi, cũng không nên động tay động chân làm gì, còn dùng bình xịt hơi cay làm hại nhau nữa, nếu không phải cấp cứu kịp thời thì hậu quả khó lường được… ”

Lương Hạnh vốn dĩ đang thong thả đi dạo bên ngoài, khi thấy bác sĩ bước ra còn chưa kịp lên tiếng mở miệng hỏi thì đã bị chỉ trích, vừa định mở miệng phản bác thì thấy rèm cửa được mở ra, Triệu Mịch Thanh vừa bước ra ngoài vừa cài lại mấy nút áo của bộ vest.

“Cảm ơn nha bác sĩ, tôi cũng không sao rồi, làm phiền tới bác sĩ rồi.” Anh nói xong, sau đó rất tự nhiên đứng bên cạnh Lương Hạnh, bày ra dáng vẻ lo lắng cho vợ mình.

Vị bác sĩ kia nhìn anh một cái, vẻ mặt u ám ban đầu đột nhiên rực rỡ hẳn lên, tươi cười vỗ lấy cánh tay anh: “Cậu trai trẻ thật khiến cho người khác đau lòng, nếu như cậu còn chưa kết hôn thì tôi đây nhất định sẽ giới thiệu bạn gái cho cậu.”

Hai tay Lương Hạnh ôm ngực, nhìn thấy cảnh này, một câu cũng không nói lập tức bước chân ra ngoài.

Không lâu sau thì Triệu Mịch Thanh đuổi theo, ánh mắt còn có chút sưng đỏ, Lương Hạnh nghe được tiếng bước chân của anh duy trì đều đều giống cô thì trên mặt không chút cảm xúc nói: “Anh nói gì với bác sĩ rồi? Vợ chồng son cãi nhau?”

“Anh nói em là mẹ của đứa trẻ, cái này cũng không thể tính là bóp méo sự thật chứ? Về phần người khác hiểu như thế nào thì anh cũng không cách nào kiểm soát được.” Ngay cả Triệu Mịch Thanh khi nói ra câu này cũng chưa phát hiện được trên mặt anh có bao nhiêu nhu hòa vui tươi.

Bước chân của Lương hạnh đột nhiên dừng lại, cô quay đầu lại sắc mặt không vui như muốn vạch trần cái gì đó, nhưng sau khi đối mặt với vẻ mặt nhu hòa chưa kịp thu lại kia của anh thì cô mím môi không nói lời nào.

Cô nhìn thẳng vào đôi mắt sưng đỏ của anh, trong lòng đè nén ý định muốn đưa tay ra chạm vào, quay đầu tiếp tục bước đi: “Một năm không gặp, khả năng theo dõi người của anh vẫn chưa được tốt lắm.”

Triệu Mịch Thanh không có cách nào phản bác, hình như cũng không muốn phản bác, anh theo cô ra khỏi cổng lớn bệnh viện rồi mới cản người lại: “Chúng ta nói chuyện đi.”

Vẻ mặt anh nghiêm túc, ánh đèn đường chiếu rọi xuống đôi mắt đen của anh, mang theo cảm giác lưu luyến thâm tình, dường như trong nháy mắt sẽ nuốt chửng người không tha.

Lương Hạnh lảng tránh ánh mắt của anh, vung tay muốn tránh ra nhưng lại bị anh ngăn lại không khỏi kinh ngạc.

Sau khi cân nhắc một chút, trước khi lên tiếng, cô nghe thấy người đàn ông hỏi câu đầu tiên: “Lương Hạnh, nghe nói em tìm Chí Hằng muốn nói tới chuyện hợp tác?”

Không cần suy nghĩ nhiều cũng biết được cái từ “Nghe nói” này là do ai nói, Lương Hạnh không tí do dự vạch trần: “Ngay cả chuyện còn chưa giải quyết, anh đều biết hết, mục đích của anh đây là để cho Lưu Nam chuốt say Tông Ba chứ gì?”

Triệu Mịch Thanh trực tiếp né tránh lời nói thâm ý của cô, hỏi vấn đề rõ hơn một chút: “Em tới tìm Chí Hằng, có phải vì tranh chấp với vụ kiện của Tuần Thị đúng không?”

Lương Hạnh im lặng một lúc lâu, lấy im lặng làm câu trả lời.

Nếu không phải do Trịnh Vân chặn ngang một bước, thì vụ của cô cũng đã thương lượng xong, mượn lực lượng của Chí Hằng để đối phó với Tuần Thị, cô sẽ nắm chắc phần thắng nhiều hơn.

Trong khoảnh khắc cô im lặng, ánh mắt của Triệu Mịch Thanh dần tối sầm lại, anh vén lại mấy sợi tóc của cô ra phía sau tai, đồng thời không nặng không nhẹ nhắc nhở: “Nước của Tuần Thị sâu hơn em tưởng tượng nhiều, chuyện này em cũng đừng nhúng tay vào nữa.”

Lương Hạnh ngay lập tức hiểu rõ ý của anh, ngẩng đầu nhìn thẳng anh mắt của anh: “Anh đi điều tra Tuần Tráng?”

Triệu Mịch Thanh im lặng, không có phủ nhận, sau đó hơi nhướng mày như nắm bắt cơ hội hiếm có, thân hình cũng nghiêng về phía trước: “Nếu em muốn biết, có thể bàn điều kiện với tôi.”

“Không cần đâu.” Lương Hạnh nhíu mày nhìn anh một cái, lập tức thay đổi xoay người vẫy tay gọi xe taxi ở đại lộ đang cách đó không xa.

Xe taxi dừng lại ở trước mặt cô, Lương Hạnh mở cửa xe chui vào, không lâu sau thì Triệu Mịch Thanh cũng chui vào theo, ngồi bên cạnh cô rồi nói với tài xế: “Khách sạn Triệu Hòa.”

Trên đường đến khách sạn, Lương Hạnh dựa vào cửa sổ xe mơ màng ngủ thiếp đi, trong lúc ý thức không rõ cô cảm thấy được Triệu Mịch Thanh đang nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan xen với nhau hết sức rõ ràng, dường như có một sức mạnh vô hình siết lấy trái tim cô khiến lòng cô run rẩy không thôi.

Cô giả vờ ngủ lờ mờ xoay ra ngoài cửa sổ, đồng thời lực trong lòng bàn tay tăng lên không ít.

Triệu Mịch Thanh sửng sốt hết một lúc, sau đó dời tầm mắt ra khỏi đôi bàn tay đang nắm chặt lấy nhau, rồi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không mấy rõ ràng của cô, đột nhiên nở nụ cười.

“Đúng rồi đó, đừng có thức dậy, thức dậy thì không giống như vậy nữa đâu.” Anh dựa người vào lưng ghế nói nhỏ sau tai cô.

Lương Hạnh chậm rãi mở mắt ra, trong tầm mắt mông lung nhìn thấy phong cảnh đang chạy như bay ngoài cửa sổ, cô lại cảm thấy tâm trạng thoải mái không thuộc về bản thân cô, ít nhất không phải bây giờ.

Lương Hạnh hy vọng Triệu Mịch Thanh có thể hiểu được, trong quan hệ giữa hai người họ, cô luôn đóng nhân vật cự tuyệt, rất vất vả, tim đau tới mức mất đi cảm giác, vậy mà trên mặt lại hiện ra dáng vẻ không sợ hãi.

Xe dừng trước khách sạn Triệu Hòa, đáy mắt mờ mịt của Lương Hạnh đều chậm rãi tan biến, sắc mặt cô tự nhiên, giọng nói trầm thấp hô lên: “Mịch Thanh…”

Thân thể Triệu Mịch Thanh cứng đờ, đôi mắt khép hờ của anh đột nhiên mở ra, vẫn nhớ tới dư vị Lương Hạnh đang thì thào bên tay anh: “Mịch Thanh.”

Xa cách một năm, nghe lại giọng nói ôn nhu dịu dàng của cô khi gọi tên anh, anh có loại cảm giác dường như đã trải qua mấy đời.

Một lúc sau anh mới tìm về giọng nói của mình rồi nhẹ nhàng “Ừm”một tiếng, giây tiếp theo thấy cô quay mặt lại, cúi xuống hôn cô không chút do dự.

Đôi môi mỏng lạnh lẽo bao phủ, lôi cuốn dục vọng lạnh lẽo, đan xen vào đó là tất cả bất bình cùng lo lắng trong lòng Lương Hạnh.

Triệu Mịch Thanh lại tồn tại do dự.

Khi cô muốn kéo nụ hôn sâu hơn đến một tình huống không thể kiểm soát khác, anh đột nhiên đưa tay rồi đẩy cô ra, trong mắt anh là một tia kinh ngạc và ẩn nhẫn không thể kiềm chế được.

“Lương Hạnh …” Anh khẽ thì thầm tên cô, rồi nhìn vào đôi mắt mông lung ngập nước của cô, mới nhịn hết mấy lời muốn nói xuống.

Xe cũng chậm rãi dừng lại, tài xế cũng im lặng theo, không nhẫn tâm phá vỡ hình ảnh này.

Không bao lâu, Lương Hạnh nhếch môi cười khẽ, cười vì bị vạch trần hay là cười vì nhắc nhở: “Triệu Mịch Thanh anh thấy chưa, trong hai người chúng ta rốt cuộc là ai khổ cực hơn ai?”

Anh lập tức hiểu ra được, ánh mắt ảm đạm, hầu kết lên xuống, giọng nói âm trầm: “Xin lỗi, Lương Hạnh…”

Trên thực tế, ngay cả anh cũng hiểu được bây giờ không phải là thời điểm tốt nhất, một năm trước cô và đứa nhỏ bị thương tổn, xét đến cùng đều do anh gây thù chuốc oán mới bị Thượng Điền và Tề Hàm nhắm tới, mà bây giờ lời hứa của anh còn chưa có thực hiện được, có một số việc còn chưa có hoàn thành.

Nguyên nhân chính là vì sự thờ ơ lạnh nhạt và phản kháng của Lương Hạnh lần nữa nên anh mới có thể yên tâm thoái mái làm chuyện gần gũi với cô, nhưng một khi thái độ giữa hai người thay đổi thì sự cân bằng này sẽ bị phá vỡ.

Khi đối mặt với chuyện Lương Hạnh chủ động tiếp cận, Triệu Mịch Thanh đột nhiên tỉnh táo lại, trở ngại chắn ngang hai người họ chưa bao giờ là tình yêu.

Cô trái lương tâm cự tuyệt còn khổ não hơn anh cầu mà không được nhiều.

Lương Hạnh cười nhạt, không nói lời nào, vừa đẩy cửa xuống xe thì thấy Lưu Nam và Tống Ba đang đứng trước cửa khách sạn, đều là dáng vẻ sợ ngây cả người.

Lương Hạnh dùng vẻ mặt lạnh lùng nhìn hai người, bước đi cũng không dừng lại, không bao lâu thì Tống Ba cũng đi theo sau, cúi đầu nhận lỗi: ‘Tổng giám, tôi biết lỗi rồi…”

Bước chân của Lương Hạnh cũng không dừng lại, hệt như có ai đó đang đuổi theo từ phía sau, cho tới khi cửa thang máy đóng lại thì sắc mặt mới dịu đi xíu, cô liếc mắt nhìn những người xung quanh: “Trở về rèn luyện tửu lượng của anh lại đi, uống say rồi cái gì cũng nói ra sạch sành sanh, sớm muộn gì cũng ăn thiệt thòi.”

Cô cũng không có trách cứ gì nhiều, Tống Ba không tiếng động thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại do dự trả lời: “Nhưng mà Tổng giám, lần này không phải là không có thu hoạch gì, tôi nghe thấy trợ lý Lưu gọi điện thoại cho Triệu tổng, có nhắc tới một chuyện mà chuyện này tôi nghĩ cô sẽ rất hứng thú.”

“Chuyện gì?” Lương Hạnh nhìn qua, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên.

“Về chuyện Tuần tổng của Tuần Thị, anh ta tưởng tôi ngất đi nên cũng không kiêng dè gì.”

“…”

Bình Luận (0)
Comment