Triền Miên Sau Ly Hôn

Chương 466

Chương 466

“Biết.” Cô thu lại tầm mắt, thản nhiên đáp, không khỏi nghi ngờ: “Không phải cô đối với Cố Thời…”

“Nói gì vậy?” Cung Kì nghe vậy, mặt bâng quơ xua tay: “Tôi là người chủ nghĩa không kết hốn, không giống với chị.”

Lương Hạnh ở nhà Cung Kì chỉ ăn qua loa vài miếng mang tính tượng trưng. Sau khi quần áo được hong khô, cô liền thay quần áo và đi ra ngoài. Đầu tiên bắt taxi đến công ty, sau đó từ công ty lái xe về nhà.

Khi cô mở cửa vào nhà, Triệu Mịch Thanh vừa dỗ cho con ngủ, đúng lúc từ trong phòng bước ra, hai người đưa mắt nhìn nhau ở khoảng cách không gần cũng không xa.

“Về rồi à?” Triệu Mịch Thanh cầm bình sữa đi qua phòng ăn đi vào bếp rửa sạch, trên đường đi cố ý đi vòng qua hành lang, gõ nhẹ lên trán Lương Hạnh: “Công ty gần đây rất bận sao?”

Lương Hạnh cúi đầu, sau khi đặt túi xuống thì giả vờ thay giày, cố ý né tránh tầm mắt của Triệu Mịch Thanh, chỉ khẽ “ừm” một tiếng.

Thay giày xong, nghe tiếng nước “rào, rào” trong bếp, cô chậm rãi đi tới, dựa vào cửa nhìn bóng lưng bận rộn của người đàn ông: “Em chưa kịp đến bệnh viện, mẹ có hỏi gì không?”

“Không.” Giọng nói dịu dàng của người đàn ông cùng với tiếng nước chảy truyền vào tai Lương Hạnh: “Hôm nay, An Ngôn đã gọi “bà ngoại”. Mẹ rất vui, tối ăn rất nhiều cơm.”

“Vậy thì tốt.” Lương Hạnh nghe vậy, từ từ thở phào nhẹ nhõm, xoay người đi tới ghế sô pha.

Trong ánh sáng mờ tối trong phòng khách, người phụ nữ ôm gối ôm ngồi ngắn người trên ghế sô pha.

Sau khi nghe thấy tiếng bước chân từ phòng bếp chẫm rãi đến gần, cô dường như vô thức nhanh chóng nhắm mắt lại, giả vờ mệt mỏi đang nghỉ ngơi.

Triệu Mịch Thanh bưng một cốc nước ấm đi tới, dừng lại ở vị trí cách ghế sô pha chưa đến hai mét, thu hết động tác nhỏ vừa rồi của người phụ nữ vào đáy máy.

Trái tim anh từ từ chùng xuống.

Mười phút trước khi Lương Hạnh mở cửa bước vào, anh đã nhận được cuộc gọi từ Cố Thời và biết được mọi chuyện.

Anh hơi hắng giọng, bước lại gần và ngồi xuống bên cạnh cô. Lương Hạnh mở mắt ra theo động tĩnh không lớn không nhỏ, nặn ra nụ cười trống rỗng nhìn anh, đưa tay bưng ly nước, cầm trong lòng bàn tay.

“Mịch Thanh, em đã nghĩ…” Cô cúi đầu, đầu ngón tay gõ gõ vào thành cốc, phát ra âm thanh lanh lảnh nho nhỏ.

Người đàn ông nghe vậy, cổ họng cuộn lên cuộn xuống khó khăn, không đợi cô nói tiếp, trái tim đã bóp chặt. Anh sợ cô thẳng thắn bộc bạch về sự bát lực hay thậm chí là sợ hãi cuộc hôn nhân của họ.

Đôi mắt anh dán chặt vào một bên khuôn mặt người phụ nữ, bàn tay vừa duỗi ra nắm lấy cổ tay cô lặng lẽ cuộn tròn, vờ như bình tĩnh “ừm” một tiếng.

Lương Hạnh tựa như nhận ra được điều gì đó, quay đầu nhìn anh trực diện, đột nhiên bật cười: “Em muốn nói là, chúng ta hãy dọn về nhà em ở đi. An Khê và An Ngôn đã quen sống trong phòng của chúng.

Khi mẹ em ra viện, không gian ở đây cũng không còn nhiều.”

Giọng nói của cô trong trẻo và êm dịu, mỗi một từ như gõ vào trái tim của Triệu Mịch Thanh, không khỏi khiến cho ấn đường của người đàn ông giật giật. Cuối cùng, ánh mắt anh rũ xuống, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên ngón tay trắng nõn đơn thuần của cô, nhàn nhạt đáp lại: “Được, nghe theo em.”

Ngày hôm sau, Triệu Mịch Thanh thu xếp đề dời chỗ ở.

Căn hộ giữ nguyên dáng vẻ ban đầu, anh làm bữa tối cuối cùng ở đó, sau đó chuẩn bị ra ngoài đón Lương Hạnh sau khi tan sở và cùng nhau đến bệnh viện.

Đang đóng gói hộp cơm thì nghe thấy tiếng gõ cửa “cốc cốc”, anh hơi nhíu mày, đi tới cửa, từ trong gương chống trộm nhìn thấy mẹ Triệu đang đứng bên ngoài, vẻ mặt lập tức ảm đạm.

Triệu Mịch Thanh hiểu ý định ban đầu của Lương Hạnh khi chuyển về nơi ở cũ là sợ mẹ Triệu sẽ lại tìm đến.

Anh xoay nắm cửa mở cửa, đứng ở cửa lạnh lùng nhìn mẹ ở bên ngoài.

Một tay mẹ Triệu cong bên người, trên cánh tay đeo một chiếc túi hàng hiệu. Bà ngước mắt nhìn quan sát Triệu Mịch Thanh một lượt từ trên xuống dưới, rồi nhếch miệng vô cùng mỉa mai: “Con từ bỏ chức tổng giám đốc Long Đằng không làm, nhưng lại cam tâm tình nguyện ở nhà làm bảo mẫu cho người phụ nữ đó?”

Bình Luận (0)
Comment