Triền Miên Sau Ly Hôn

Chương 478

Chương 478

Một lúc lâu sau mới phát ra một thanh âm khô khốc: “Mộc Điệp… Có chuyện gì sao?”

Ở môi trường khu nghĩa trang yên lặng như vậy, cô vẫn duy trì thái độ cơ bản nhất.

Người đàn ông mặc áo lông nặng trịch, khóa kéo mở rộng, bên trong mặc một chiếc áo len màu xám nhạt, thoạt nhìn lạnh hơn Lương Hạnh rất nhiều, chỉ là hai má đỏ và mũi bừng, còn không ngừng thở ra hơi ấm.

Yên lặng một lát, người đàn ông mới ổn định lại hơi thở.

Hai người cách nhau một cái đầu xe, Mộc Điệp nhìn nhìn người đi tới, tinh thần hơi hoảng hốt: “Tôi từng gọi điện thoại cho em.”

Lương Hạnh sửng sốt một chút, sắc mặt chợt khôi phục một chút nghiêm túc, cũng không che giấu cảm xúc: “Tôi nghĩ rằng giữa chúng ta chẳng có hảo cảm gì cả.”

Cho nên ngày đó ở kinh đô, cô đã kéo số liên lạc của anh ta vào danh sách đen.

Trong một thời gian dài, Mộc Điệp đứng trước cửa số văn phòng, suy nghĩ cả một buổi sáng, rốt cuộc tìm ra một lý do miễn cưỡng thỏa đáng. Sau khi nhắn gọi dãy số đó lại truyền đến âm thanh báo không thể chuyển cuộc gọi được, nội tâm anh ta cười khổ một trận, nụ cười khổ đó dần lan lên khóe miệng.

“Anh không nên hiểu lầm, tôi tới nơi đây không có liên quan gì tới anh.” Cô dừng một chút, đột nhiên nhìn về phía lối vào khu nghĩa trang ở đối diện, thật tâm giải thích, sau đó còn nở một nụ cười tự giễu: “Ba của tôi cũng đã qua đời, chắc hẳn anh cũng biết tin này chứ? Thật đáng tiếc vì ông ấy không chết trong tay anh, có đúng không?”

Hàm ý của lời này khiến yến hầu Mộc Điệp lăn lộn hai vòng, ánh mắt trở nên khô khốc, Có vài lời muốn nói nhưng há miệng thở dốc một cái vẫn không thể nói ra.

Cuối cùng vẫn ẩn nhẫn, gật đầu một cách máy móc rồi lùi ra sau một bước, trước khi đi còn thản nhiên mở miệng: “Cảm ơn em có thể đến thăm bà ấy nhưng tôi nghĩ sau này em không cần làm vậy đâu.”

Anh ta xoay người đi vào khu nghĩa trang, lúc đi ngang qua đầu xe đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt sáng rực: “Nếu em tin tưởng thì hãy đọc một vài tin nhắn đã bị chặn đi.”

Nói xong cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Lương Hạnh đứng bên cạnh cửa xe, tầm mắt do dự nhìn bóng người đang đi xa, bóng người đó đã hoàn toàn biến mắt, chỉ để lại một con đường nhỏ trồng rỗng trước mắt.

Cô thở phào một hơi, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hon, bàn tay không tự giác được liền sờ vào điện thoại trong túi xách.

Quay vào trong xe bật điều hoà lên, một bầu không khí ấm áp nhanh chóng bao chùm lấy cô.

Khuôn mặt đau rát được gió thối rất nhanh đã tăng nhiệt. Lương Hạnh cúi đầu, nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại trước mặt mình. Rất nhanh “ting” một tiếng, có một tin nhắn đến.

Đột nhiên, đôi mắt của cô co lại. Dường như máu trong toàn thân cô đông cứng lại như bị đóng băng vậy.

Trong đầu nổ đùng đoàng. Đúng vào cái lúc cô sắp mắt đi năng lực suy nghĩ thì chiếc điện thoại trong lòng bàn tay cô lại rung lên “ù ù”, kéo mạch suy nghĩ của cô quay trở về hiện thực. Cô nhìn chằm chằm vào cuộc gọi đến trên màn hình điện thoại. Cô thở dài một hơi.

“Đàn anh…” Cô ấn nghe, sau khi nói xong thì nhận được một hồi im lặng rất lâu ở bên đó.

Lúc ba cô qua đời, Lương Hạnh không hề đặc biệt làm phiền đến người đàn anh đang đi công tác ở nước ngoài. Cho nên lúc tin buồn này truyền tới chỗ anh thì cũng đã qua rất lâu rồi.

Nghe giọng nói khàn khàn bên đó tự thuật, Lương Hạnh nhắc tay lên nhìn thời gian một cái: “Bây giờ em đang ở Lâm Thành, vừa mới làm xong việc. 3 giờ chiều nay, chúng ta gặp nhau đi.”

3 giờ chiều, hai người đã hẹn gặp mặt nhau ở quán cà phê.

Lúc sắp đến buổi trưa, tuyết của Nam Thành lại rơi xuống rồi. Lương Hạnh đi xuyên qua tuyết, dẫm lên tuyết đang xoã tung phát ra tiếng “cọt kẹt”.

Cô đẩy cửa bước vào trong. Cô dễ dàng nhận ra người đàn ông ngồi bên cạnh quầy rượu.

Tắm lưng rộng lớn. Đầu tóc gọn gàng sạch sẽ. Anh mặc một cái áo dạ không quá rộng làm cho người càng tăng thêm sự năng động.

“Đàn anh…” Lương Hạnh đi qua đó rồi ngồi xuống chỗ bên cạnh. Cô phục vụ đi qua đó. Sau khi cô ấy nhìn ánh mắt Hướng Hoành Thừa xác nhận thì liền nhanh chóng bưng một cốc cà phê lên rồi đặt xuống trước mặt Lương Hạnh.

Anh giống như thường xuyên tới, vô cùng quan tâm và cũng biết rõ khẩu vị của cô.

Bình Luận (0)
Comment