Triền Miên Sau Ly Hôn

Chương 515

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 515

Đọc từ trên xuống dưới, cô ngạc nhiên vì mọi thứ đều đúng với thực tế. Đây là câu chuyện thực của cô và Triệu Mịch Thanh, nhưng thông qua lời kể của người ngoài, nó có một sức hấp dẫn khác.

Hóa ra trong mắt người ngoài, hai người đã trải qua bao nhiêu chuyện cuối cùng lại trở về cùng sánh bước bên nhau, như vậy sẽ khiến người ta ghen tị và ngưỡng mộ.

Cô vô thức mỉm cười đọc bài báo từ trên xuống dưới một lượt, cô không nhận ra Triệu Mịch Thanh đã đứng sau lưng mình từ lúc nào.

Cô có phản ứng là vì cảm thấy một luồng hơi thở nhẹ và ấm áp phả ra sau tai mình. Cô quay đầu lại đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh, mũi của hai người gần như chạm vào nhau, không khí bỗng chốc nóng lên.

“Mịch Thanh …” Cô nuốt nước bọt, tỏ ra hơi căng thẳng. Cô đặt tờ báo trở lại bàn làm việc của anh, sau đó lại nói: “Anh làm em giật mình.”

Hai người nhìn nhau, cố gắng nắm bắt một số thông tin từ mắt đối phương.

Hơi thở của Triệu Mịch Thanh dần trở nên gấp gáp, anh dùng một tay đỡ lấy cằm Lương Hạnh rồi áp môi tới, nhưng cuối cùng anh chỉ hôn cô, một nụ hôn cực kỳ kiềm chế.

Sau khi hôn xong, cánh tay anh choàng qua người cô, cầm lấy xấp báo trong tay cô đọc, hỏi tỉnh bơ: “Em thấy báo viết thế nào?”

Lương Hạnh vén tóc ra sau, đồng thời cũng lùi lại giữ khoảng cách thích hợp với anh, sau đó khẽ liếc anh một cái rồi bình luận: “Rất vừa ý.”

Nói xong, cô cầm lấy tờ báo rồi đặt nó sang một bên, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Sếp Mao nói rằng ông ta phải suy nghĩ lại, ông ấy sẽ trả lời trước cuối tháng này. “

Mặc dù ban nãy hai người không thể coi là thân mật, cũng nhanh chóng chuyển sang trạng thái làm việc, nhưng cô gái trẻ tình cờ đi ngang qua cửa văn phòng vẫn nhìn thấy cảnh tượng không nên thấy này, cô ta gần như lập tức há hốc mồm ra. Bàn tay đưa lên che miệng trong vô thức để ngăn mình không thốt lên. Nhưng sự ngạc nhiên và phấn khích trong ánh mắt vẫn không kiểm soát được mà hiện ra một cách rõ ràng.

Chỉ sau một buổi sáng, qua lời kể sống động của cô gái, kết hợp với những câu chuyện phiếm mới phát hành hàng tuần, tình yêu giữa tổng giám đốc và vợ được mọi người truyền miệng, ai ai cũng ghen tỵ.

Không mất nhiều để chuyện này truyền tới chi nhánh ở Nam Thành.

Hoắc Khải Nguyên thỉnh thoảng nghe thấy hai nam kỹ thuật viên thầm thì khi đang kiểm tra số liệu sản xuất. Lúc anh đến gần để nghe rõ hơn, không nhịn được cầm tập tài liệu trong tay vỗ vỗ vào sau đầu họ: “Bàn tán về lãnh đạo công ty, muốn bị phạt phải không?”

Sau đó, anh nghiêm túc kiểm tra xong công việc của mình, rồi nghiêm mặt rời đi.

Một đám cấp dưới đều bị anh làm cho toát mồ hôi hột. Bọn họ đều biết vị phó tổng Hoắc này thường ngày vẻ mặt nghiêm nghị, anh ta khắt khe với cả người lẫn chuyện, không ai muốn đụng đến anh ta.

Nhưng không ai biết rằng sau khi phó tổng Hoắc trở về phòng làm việc, việc đầu tiên là lấy điện thoại di động ra gọi cho vợ sắp cưới, nói chuyện phiếm về mọi chuyện vừa nghe được.

Đầu dây bên kia đột nhiên yên ắng, dường như không nói chuyện nữa.

“Cậu cứ đợi mà xem tổng giám đốc Triệu xử lý anh Hoắc nhà cậu.” Lương Hạnh giận dữ cúp điện thoại, rồi ngẩng đầu hỏi Triệu Mịch Thanh: “Sao anh lại hôn em trong phòng làm việc?

Triệu Mịch Thanh nhíu mày một lúc, nhưng không nghĩ ra chỗ nào có vấn đề. Anh lợi dụng lúc cô không chú ý, một tay đỡ lấy cằm cô, cúi người hôn xuống.

Anh hôn nhẹ một cái rồi hỏi: “Như thế này ư?”

Mặt Lương Hạnh đỏ bừng, trong lòng ngơ ngác.

Ngược lại vẻ mặt Triệu Mịch Thanh lại rất bình thường, cô nhìn anh vừa chỉnh lại vạt áo vest vừa thản nhiên đáp: “Anh hôn vợ anh trong phòng làm việc của mình, sai chỗ nào?”

Lương Hạnh mím môi, nhưng cuối cùng cũng không tranh luận với anh về vấn đề này nữa, chỉ nghĩ rằng Triệu Mịch Thanh hẳn là điên rồi.

Mặc dù nghĩ vậy nhưng lòng cô vẫn vui vẻ không thể giải thích được.

Cô lặng lẽ thu lại điện thoại, cầm lấy cây bút trong tay tiếp tục viết lên báo cáo. “Bên phía quản lý thị trường, Cung Kì nói rằng cô ấy có một ứng cử viên muốn giới thiệu, nhưng em vẫn muốn đợi Trịnh Vân.

Bình Luận (0)
Comment