Triền Miên Sau Ly Hôn

Chương 534

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 534

 

Đây không phải lần đầu tiên xảy ra chuyện này, nhất là khi cả hai đứa nhóc đều ở nhà, có lúc Triệu Mịch Thanh ăn thìa thức ăn Lương Hạnh đưa tới, hai đứa sẽ ngạc nhiên đánh giá, sau đó lại kéo theo mẹ Lương ngồi cạnh xem cùng: “Bà ngoại ơi, ba hư quá đi à…”

 

“Ngại cái gì mà ngại, ba là ba con đấy!” Triệu Mịch Thanh chống một tay kéo ra không gian cho Lương Hạnh, một tay kia tóm lấy cái mũ bên cạnh nhãi con, chụp luôn lên đầu nó, nhân tiện che luôn hai mắt cậu bé đi.

 

Khi cậu bé đang giãy giụa, anh cười cười quay lại hôn Lương Hạnh, lại kịp thời tránh ra trước khi cái mũ bị xốc lên, hếch cằm với đôi mắt to tròn long lanh kia: “Gọi ba đi.”

 

An Ngôn quay vành mũ sang một bên, nghe vậy thì chớp chớp mắt như đang do dự, một lúc lâu sau thấy Triệu Mịch Thanh xụ mặt xuống mới thở dài một hơi, miễn cưỡng gọi một tiếng: “Ba.”

 

Cậu bé nói hai chữ vừa mau vừa không rõ, giống như không tình nguyện. Nói xong lại duỗi tay làm nũng với Lương Hạnh ở bên cạnh: “Mẹ, ôm con đi.”

 

Lương Hạnh thấy vậy thì lập tức đẩy người trước mặt ra, quay đầu đi phục vụ con trai bé nhỏ của mình.

 

Bình thường Triệu Mịch Thanh thiên vị An Khê hơn, con gái cưng làm gì cũng được chiều, An Ngôn cũng nhìn ra nên không vội không bực, chỉ là giữa Lương Hạnh và Triệu Mịch Thanh thì không hề do dự mà để cán cân của mình nghiêng về phía mẹ mình.

 

Được Lương Hạnh ôm vào lòng đứng lên, hai mắt đen láy của bé lóe sáng, sung sướng lè lưỡi với người đàn ông đứng cạnh.

 

“Đi thôi, mẹ anh đang chờ đấy.” Lương Hạnh đi tới cửa đổi giày, quay lại gọi Triệu Mịch Thanh.

 

Sau đó lái xe đi thẳng tới quán trà, được nửa đường lại nhận được cuộc gọi thúc giục của mẹ Triệu, Lương Hạnh lúng túng nghe xong, sau khi cúp máy thì nhìn chằm chằm lịch sử cuộc gọi, hơi đơ ra.

 

Cúi đầu viết viết xóa xóa.

 

“Bác Triệu” thì có vẻ hơi cứng ngắc, “mẹ” thì lại thân thiết quá, hình như cô với mẹ Triệu vẫn chưa tới mức độ ấy.

 

“Sếp Mạc đi.” Triệu Mịch Thanh bên cạnh liếc thấy, hơi cong môi cười rồi đủng đỉnh ra ý kiến: “Bà ấy khá sĩ diện, ghi như thế sẽ không bị lỗi lầm gì.”

 

Lương Hạnh nghe anh nói vậy thì vô thức cúi đầu đổi sang như anh nói, sau đó đột ngột ngẩng đầu vội vàng giải thích: “Em không…”

 

Còn chưa nói ra đã bị Triệu Mịch Thanh ngắt lời, người đàn ông đấy vẫn cong môi vừa trêu chọc vừa lái xe: “Lão yêu bà cũng được mà, rất có sức kéo.”

 

 

Vì Lương Hạnh bị mẹ Triệu thúc giục đi qua, sau khi cô theo mẹ Triệu chào hỏi một loạt xong thì Triệu Mịch Thanh cũng lại gần.

 

Anh không chào hỏi hết như Lương Hạnh, chỉ khom lưng cúi đầu, bày ra thái độ cũng coi như là cung kính lễ phép.

 

Nhóm bà cô trước mặt nhìn thấy cảnh này thì trợn tròn hai mắt, đánh giá hai người vừa bước vào tận mấy lần như khó mà tin được.

 

Cuối cùng có người dẫn đầu chỉ Lương Hạnh gật đầu liên tục, bà ta nhận ra cô: “Đúng rồi, đúng rồi, tôi từng thấy trên báo rồi, cô Lương đúng không?”

 

Quay đầu lại cười hớn hở với mẹ Triệu: “Xứng đôi với Mịch Thanh nhà bà lắm đấy.”

 

Lương Hạnh không biết mẹ Triệu nghe lời ấy thì có cảm xúc gì, chỉ thấy bà vẫn giữ nguyên ý cười dịu dàng đẹp đẽ trên mặt, ôm bé con từ tay Lương Hạnh ra, vẫy vẫy tay bé chào hỏi mọi người: “An Ngôn, chào bà đi nào…”

 

Cậu nhóc đội một chiếc mũ lệch qua một bên, hai bàn tay nhỏ nhắn đầy thịt đặt ở bên miệng, mắt thì quan sát từng gương mặt xa lạ, dù không bối rối nhưng mà cũng không nghe lời gọi.

Bình Luận (0)
Comment